Chương 66. Chia ly
Translator: Yandere
—————
Vết thương của Sierra không sâu lắm, việc cầm máu đơn giản đã hoàn thành xong.
Sierra nói cô muốn quay lại học tiếp, nhưng Arna lắc đầu.
"Không phải lúc cho chuyện đấy đâu. Vết thương của cậu chưa được chữa trị mà?"
"Mình không sao."
"Lúc trước tớ cũng đã nói rồi. Tớ lo cho cậu lắm đó... Tớ hiểu, việc thúc ép bản thân quá mức là như thế nào mà."
"Mình không có thúc ép gì đâu. Bởi vì, tớ đã nói rằng mình muốn ở bên cạnh Arna mà."
"Sierra..."
Một nụ cười thoang thoảng một tí nỗi buồn, Arna vuốt ve gương mặt Sierra.
Tay của Arna chạm vào lạnh lắm, nhưng cô ấy lại cảm nhận được hơi ấm trong lòng.
Sierra nắm lấy bàn tay cô, kéo lên trên trán mình.
Bởi nếu làm như thế, cô nàng sẽ cảm thấy rất yên lòng.
Arna giống cha, nhưng không phải cha... Vậy chắc là cảm giác giống mẹ đây nhỉ?
Sierra không biết gì về mẹ của mình.
Có lẽ cảm giác khi cô ở bên cạnh Arna cũng giống như cảm giác lúc cô ấy còn ở bên mẹ mình chăng? Trong đầu cô cứ nghĩ về điều đó.
"Tiểu thư Arna! Sierra!"
Rolly cuống cuồng chạy tới.
Nhưng sau khi nhìn thấy cả hai, cậu yên tâm ra mặt.
"Thật, mừng quá... Hai người vẫn không sao."
"Ừa, nhờ Sierra hết đó. Cậu có biết gì không? Không biết có giống lần trước không, nhưng kẻ tấn công là một kẻ khiển rối đó."
"Khiển, rối..."
Sắc mặt Rolly choáng ngợp vẻ bàng hoàng, cậu nhìn xuống thân thể con hình nhân vụn vỡ.
Đầu óc vẫn còn chao đảo, cậu để ý sang bộ đồ đẫm máu của Sierra.
"Cô bị thương sao...?"
"Ừm, không sao."
Sierra trả lời trước cả khi được hỏi.
Thế nhưng Rolly vẫn sầm mặt lại.
Cậu cảm thấy còn tuyệt vọng hơn cả hai người vừa bị tấn công.
"Cậu sao vậy? Rolly... Chúng ta không sao đâu. Tuy Sierra có bị thương nhưng ta sẽ đưa cô ấy về phòng y tế ngay——"
"Không... Không phải. Thưa tiểu thư Arna. Nguyên nhân mà, người bị tấn công, là do, lỗi của tôi."
Rolly ấp úng trình bày.
Arna nhìn cậu đầy vẻ nghi ngờ.
Sierra cũng nghiêng đầu thắc mắc.
Bọn họ bị tấn công bằng rối——Thế tại sao chuyện đó lại liên quan đến Rolly?
"Cậu nói thế nghĩa là sao...? Hãy giải thích cho ta hiểu đi."
"Chuyện đó... tôi, bởi vì——tôi đã trộn thuốc mê vào cái bánh quy mà Sierra đã ăn. Tôi được ra lệnh phải giết Sierra."
"......Sao chứ?"
Nghe Rolly trình bày, vẻ mặt Arna trở nên căng thẳng.
Dĩ nhiên là thế rồi——Lý do mà Sierra hiện tại trở thành mục tiêu là do chỉ thị của gia tộc Cartor.
Đã thế, Rolly còn là đồng lõa của họ.
"Chuyện đùa thôi, đúng không?"
"Không phải, là sự thật ạ. Sierra, chắc cô đã nhận ra trong bánh có bỏ thuốc ngủ, đúng chứ?"
"Ừ, ừm."
Vừa được hỏi, Sierra gật gù gật đầu trả lời.
Cô đã phát hiện ngay từ khi ngửi thấy mùi hương——Trong khi làm "công việc", cô cũng thường phải đặc biệt chú ý xem trong thức ăn của mình có dị vật gì hay không.
Huống chi là Ains lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng bị ám sát bất cứ lúc nào.
Dù đó có là thuốc ngủ, trước khi ăn cô cũng đã nhận ra nó.
"Việc của tôi là kiểm tra xem đã chuốc thuốc mê Sierra thành công hay chưa. Dù đây có lẽ chỉ là những lời bao biện, nhưng tôi thật sự không có ý định giết cô ấy. Nhưng mọi chuyện đã thành ra như thế này, tôi không biết..."
Vừa nghe những lời cậu nói, Arna đã bước ra trước mặt Rolly.
Sau một chốc im lặng, những âm thanh khô khốc vang lên.
Arna tát Rolly một cái.
"......"
"Rolly, ta đã nghĩ rằng chúng ta có thể thân thiết giống như lúc trước đó. Ta đã mong như thế đó." [note47693]
"......"
Rolly không trả lời.
Sierra nhìn sang phía Arna.
Arna——đang khóc.
Trông cậu ấy còn đau buồn hơn cả lần đầu bọn họ gặp nhau.
Nỗi buồn đó cũng có thể len lỏi đến tâm trí của Sierra.
Arna nắm chặt lòng bàn tay mình lại, cô tiếp tục.
"Gia tộc Cartor này đang muốn tước đoạt Sierra khỏi ta đúng không? Ta cũng chả cần cái thứ gọi là hộ vệ. Cứ bỏ mặc ta có phải hơn không. Bởi lẽ, với dòng họ này, ta chỉ là kẻ không cần thiết."
"Điều đó không đúng đâu!"
"Chỗ nào, sai chỗ nào cậu nói đi. Rolly, ta đã rất muốn tin tưởng cậu đó."
Arna chưa bao giờ trách mắng ai đó như thế này.
Có lẽ do lần này Sierra là người bị nhắm đến chứ không phải bản thân cô——Arna không hề che giấu những cảm xúc bức bối của mình.
Cô nắm lấy tay Sierra, thẳng thừng tuyên bố.
"Cậu hãy về báo với bọn họ, hai người bọn ta sẽ hoàn thành tốt vai trò của mình. Kể từ bây giờ, đừng làm phiền bọn ta nữa."
"Arna——"
"Sierra, không sao đâu."
Cô chặn lời Sierra lại, lặng lẽ bước đi.
Sierra nắm theo bàn tay cô ấy cũng bước đi theo, nhưng cô cũng bận tâm về Rolly, người bị bỏ lại phía sau.
Rolly không hề quay đầu lại, ánh lên trong đôi mắt Sierra chỉ có bóng dáng của một người đang choáng váng đứng chôn chân tại chỗ.