Chương 39. Thỉnh nguyện của Sierra.
Translator: Yanbaka
—————
Sierra đang ở Bệnh viện Hoàng gia "Orletta".
Rốt cuộc thì Sierra và Arna đã phải lết bộ để ra khỏi khu rừng, trên đường hướng về Thủ đô, họ may mắn được các Kỵ sĩ hộ tống và đưa vào bệnh viện.
Lấy lý do đi vào rừng để tìm hiểu về đặc tính của "ma vật" mà họ đã được nghe trên lớp, dĩ nhiên họ bị quở trách đến đáng thương.
Còn về khu rừng thì, nó đã bị cấm ra vào một thời gian do tiếng chuông báo động tai ương đã vang lên, cái chuyện mà đã bao nhiêu năm rồi không hề xảy đến.
Dù đội Kỵ sĩ đã liên tục ra lệnh điều tra, nhưng họ chưa hề đến hỏi chuyện Sierra và Arna lấy một lần.
"Cậu đợi tớ chút nữa nhé."
"Ừm."
Sierra gật gù gật đầu nghe Arna nói.
Sierra đang ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn ra dáng người lớn trên giường của Bệnh viện, còn Arna thì đang gọt táo cho cô.
Ngay từ đầu các bác sĩ đã bảo rằng, với mức độ thương tích của Sierra như thế mà còn có thể đi bộ được đã hết sức lạ lùng rồi.
Từ việc cầm máu không hoàn toàn dẫn đến mất máu, trên cơ thể không những chi chít chấn thương mà đến cả các nội tạng bên trong, đặc biệt là vùng bụng đã bị trọng thương.
Để mà sống sót qua được nhất kích dưới sức mạnh thể chất của Erm, chỉ có thể nói rằng, đó là do cô ấy chính là Sierra.
Cộng thêm khả năng hồi phục của cô, việc Sierra có thể xuất viện trong vòng một tuần là hoàn toàn khả thi.
Phép trị liệu dựa vào khả năng điều khiển ma lực của Sierra cũng làm cho các bác sĩ phải kinh ngạc.
Bất kể có là vết thương như thế nào, sự thật không thể chối cãi là bản thân cô luôn tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường.
"Đây, hình con thỏ nè."
"! Thỏ thật nè."
Những con thỏ với cái tai màu đo đỏ đã được tỉa gọt rất khéo tay, đang nằm ngay ngắn.
Cái tính kỹ lưỡng của Arna đã bắt cô phải sắp xếp chúng thành đúng một hàng ngang, không được lệch dù chỉ một ly.
"Nếu cậu cắt một phần ở dưới đế, nó sẽ tự đứng được đấy."
"Vậy sao, dễ thương ghê."
"Lại chẳng thế? Người đầu tiên đã dạy cho tớ chuyện này có một một trí tưởng tưởng thật tuyệt vờ —— cậu làm gì thế?"
"Cho tớ ăn đi."
Đưa hai tay lên phía trước, Sierra đánh nhẹ hai tiếng ponpon vào cái khăn trải giường.
Kể từ khi nhập viện, để đáp ứng những yêu cầu của Sierra, Arna đã phải chiều chuộng cô hết lần này đến lần khác, càng lúc càng nhiều hơn.
Nếu là bình thường thì Arna sẽ bảo cô tự mình làm lấy đi, nhưng mà——
"Cậu đã có thể tự mình ăn uống được rồi cơ mà... Thật hết cách với cậu luôn."
Không biết có phải do cô cũng bị thương hay sao, mà Arna cũng đành phải chiều chuộng Sierra.
"Cẩn thận đừng cắn phải tăm đấy nhé."
"Ừm."
Ngay lúc Arna chuẩn bị đút cho Sierra ăn, thì tiếng gõ cửa từ ngoài vọng lại.
Người đến đây là hai người bạn cùng lớp, Ruin và Olia.
"Yahoo, Sierra-san——và, Cartor-sama...?"
"Em nghĩ Cartor-sama đã về nhà rồi, nhưng ngài vẫn còn ở đây sao."
"Ừ."
Tuy Ruin và Olia đã đến đây để thăm bệnh Sierra, nhưng có lẽ do có mặt Arna hay sao, mà một bầu không khí khó xử lặng lẽ bao trùm căn phòng.
Sierra nói với Arna:
"Chuyện muốn làm, sẽ làm đúng không?"
"! Phải rồi, nhỉ."
Gật đầu trước những gì Sierra nói, Arna đứng dậy, hướng về phía hai người Ruin và Olia."... Cartor-sama?"
"À thì... A-Arna cũng được. Tớ cũng, ừm, muốn thử, nói chuyện với các cậu."
Trước Arna đang khó xử nói ra những lời đó, Ruin và Olia viết lên mặt hai chữ bất ngờ.
Một thoáng yên lặng trôi qua, hai người họ bật cười.
"Ahaha—, cứ tưởng ngài ấy sẽ trách bọn mình gì đó, yên tâm rồi—."
"Hể?"
"Ngài làm vẻ trịnh trọng như thế làm bọn em bất ngờ thật đấy. Nhưng mà, tụi em cũng muốn nói chuyện với Cartor-sama——à không, Arna-san từ rất lâu rồi."
"Sierra-san, cảm ơn cậu đã nhắn hộ bọn mình chuyện lần trước—. Cám ơn nhiều nhé—."
"Ừm."
Sierra gật gù gật đầu.
Arna tuy vẫn còn chút bối rối, nhưng mà nương theo dòng hội thoại trong phòng, mọi thứ đã sáng tỏ.
——Những chuyện mà Arna muốn làm, Sierra đã quyết tâm sẽ ủng hộ cô ấy.
"Sierra."
"...? Sao thế?"
Arna vô thức gọi tên Sierra.
Sierra hỏi lại, Arna nở nụ cười trả lời cô.
"Cảm ơn cậu nhé."
"Ừm."
Đó chính là, thỉnh nguyện của Sierra——Sierra đã có mong muốn được nhìn thấy khuôn mặt cười của Arna.
"Arna cười dễ thương hơn, tớ thích."
"Ù ôi—, Sierra-san đưa bóng điêu luyện ghê."
"Quả nhiên hai người họ thân nhau thiệt nhỉ."
"... H-Hai cậu đừng có nói vậy chớ."
Arna có hơi xấu hổ nhắc nhở Ruin và Olia, nỗ lực hạ nhiệt bầu không khí nóng phừng phừng trong bất lực.
Sierra thấy vậy cũng gật đầu, không nói gì thêm.
* * *
Từ một tòa nhà cách xa xa, bóng dáng một người đàn ông đang nhìn thẳng về phía Bệnh viện.
——Tên anh ta là Ains Worker.
Là người được biết đến với cái tên "Đệ nhất chiến binh".
"Ufufu, thay vì đứng ở đó sao không đến thẳng Bệnh viện đi?"
Một giọng nói từ phía sau lưng Ains gọi đến, là Awenda Shery——Hiệu trưởng của "Học viện Ma pháp Rousta".
"Tôi không phải loại người hoang dã thích quấy rầy tụi nhỏ đang chơi đùa với nhau đâu. Đứng ở đây là đủ rồi. Thấy cô nhóc dường như đã làm rất tốt rồi, yên tâm ghê."
"Nếu cậu đã lo lắng đến thế thì sao không đến ở cùng cô ấy đi nhỉ. Đừng đùn đẩy cho ta. Nếu thế thì Sierra-san hẳn phải rất hạnh phúc nhỉ?"
"Nếu như là cô nhóc ấy thì kiểu gì cũng "Aah" một cái rồi lại nghĩ ngợi đủ thứ chuyện trên đời... Mà trước mặt phụ huynh thì nhỏ không "Aah" đâu. Cũng có thể nói là cô nhóc đang được chiều chuộng quá ư là nhiều rồi... Thêm nữa, bản thân tôi cũng đang bị nhiều tên phiền phức quấy rối nữa."
"Cậu lo lắng cho con gái nhiều ghê hen."
"...Mà, tôi cũng muốn cô nhóc được sống hạnh phúc, đến cả bây giờ vẫn còn suy nghĩ không biết nên làm thế nào cho được đây."
Chua chát nở nụ cười, Ains trả lời.
Cùng là lính đánh thuê —— Anh đã nuôi dạy Sierra.
Thực lực của Sierra thậm chí cả Ains cũng có thể không bì được, nếu là Sierra thì anh tin chắc mọi thứ sẽ suôn sẻ.
Với suy nghĩ đến như thế từ ban đầu, Ains nghĩ rằng để Sierra tự lập sống một mình là một chuyện tốt.
——Theo một ý nghĩa nào đó thì nó thật ngu ngốc.
"Nhưng mà, cô nhóc Arna đó... Không phải là có kha khá vấn đề sao?"
"Phải nhỉ. Ta cũng hiểu được điều đó."
"... Vì thế, nên bà chăm sóc Sierra giúp tôi được không?"
"Ta vẫn luôn dõi theo cô bé mà. Ufufu, vì ta cũng có rất nhiều thứ phải bảo vệ mà."
Awenda đáp lời bằng một nụ cười hiền từ, với cách nói đầy ẩn ý.
Với suy nghĩ đó, Ains đã quyết định sẽ giao phó Sierra cho Awenda.
——Như là quả ngọt đã được gieo từ trước, thấy Sierra có được bạn bè thân thiết, Ains cảm thấy thật an tâm.
Ains một lần nữa, nhìn về phía Sierra.
Cái cơ thể được băng bó trông có vẻ đau đớn thế kia, nhưng có thể thấy được cô bé đang hết sức tận hưởng những phút giây này qua từng biểu cảm.
Chỉ cần hiểu được điều đó, Ains đã cảm thấy rất mãn nguyện.
"Chỉ một thời gian không để mắt đến, đứa trẻ ngày nào giờ đã trưởng thành rồi sao."
Ains vô thức lẩm bẩm.
Tự thân Sierra —— cô đã quyết ý sẽ bảo vệ Arna đến cùng. Sierra mà Ains biết đã trở thành một người khác.
Vậy là sau một thời gian xa cách, anh sẽ giữ lấy hình ảnh cô con gái đã trưởng thành vào trong lòng.
* * *
—— Hai tuần đã trôi qua sau trận chiến.
Vết thương của Sierra đã lành, cô đã quay lại với sinh hoạt tại Học viện.
Khi Sierra đang thay đồ trong phòng, cô nghe tiếng gõ cửa.
Một cảm giác quen thuộc——là Arna.
Sierra cứ thế bước ra mở cửa.
"Arna."
"Sierra... Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần phải thay đồ chỉn chu xong mới được ra ngoài cơ mà!?"
Sierra, người vừa tỉnh bơ mở cửa đón khách khi đang thay đồ, vẫn chỉ đang mặc độc một cái áo sơ mi mỏng.
Arna vội vàng đẩy Sierra vào trong phòng.
"Thiệt tình... còn phải chải tóc cho cậu nữa. Mình đến sớm quả thật là quyết định đúng đắn."
"Ừm, nhờ cậu."
"Nhờ cái gì mà nhờờờờ."
Từ ký túc xá để đi đến khuôn viên Học viện cũng không xa đến mức đó, nhưng do hai người đã quyết định sẽ đi cùng nhau.
Để bạn chải tóc giùm mình, Sierra lại tiếp tục thay đồ.
"Nói mới nhớ, cậu không còn bồn chồn khi làm từ phía sau nữa rồi hen."
Dù cho Arna đang ở sau lưng, Sierra như một con mèo dám khoe bụng, không còn có vẻ gì là khó chịu, cô ấy tin tưởng giao phó cho Arna.
Sierra gật gù gật đầu.
"Arna thì không sao."
"... Vậy sao? Đúng là chải tóc từ phía trước thì hơi khó thật, cậu thấy thích thì tốt quá rồi."
"Nhưng mà, thỉnh thoảng làm ở phía trước cũng được. Thấy được Arna thì tốt hơn."
"Thỉnh thoảng, nhỉ. Nè, tớ dừng tay rồi đấy. Thay đồ thay đồ mauuuuu!"
Cuộc sống học đường của tình bạn thật sự, Sierra và Arna, chỉ vừa mới bắt đầu.
Có những người nhắm đến Arna——dù có bao nhiêu tên đi chăng nữa, việc Sierra làm vẫn sẽ không đổi.
Cùng ở bên nhau, sinh hoạt với nhau như bình thường.
Đây là cuộc sống bình thường sao...Đặt tay lên cuốn «Sổ tay phàm nhân» cất ở trong lòng ngực, Sierra gật đầu.
Con cũng đã làm được rồi đó, bạn bè.——Cái mong ước đến mức hiển nhiên của thiếu nữ, sống những ngày tháng bình thường, đã trở thành sự thật.
Lời tác giả:
Đến đây là đã kết thúc tập 1!
Cảm ơn các bạn đã theo dõi!
Mong các bạn tiếp tục ủng hộ những tập sau.