Tác phá lệ hôm nay đăng luôn.
Chap này dài hơn chữ đó, bài tiếng anh tác chưa làm luôn mà ngồi đánh máy sml cho mọi người.
Ai thương tác đi.
____ Pov Alice ____
Hôm nay là ngày mà việc triệu hồi anh hùng được diễn ra, tôi từ lâu đã không còn tham gia vào việc chính trị nữa nên cũng không rõ tầm quan trọng của việc này nhưng tôi biết nó có ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.
Trước khi việc này xảy ra tôi và mọi người đều đã tốt nghiệp.
Tôi đứng hạng , Kai hạng và El hạng nhất. Tuy là hạng nhưng tôi khá vui, những người còn lại trong lớp cũng xếp hạng từ đến .
Trong một tuần họ đã được rất nhiều nơi chiêu mộ, trong đó có hoàng tộc, mọi người mỗi người một đường nhưng tôi nghĩ họ có thể gặp lại nhau vào một ngày nào đó.
Trong số đó cũng có người về làm việc trong lâu đài nhưng họ không nói cho tôi biết là họ làm gì.
Tôi, El-chin và Kai-chin có lẽ sẽ tiếp tục làm mạo hiểm giả và đi theo Nico-chin, không biết Nico-chin có dự định gì cho tương lai chưa.
Tôi, El-chin và Kai-chin đang đi vòng quanh lâu đài để giết thời gian trước khi việc triệu hồi được bắt đầu.
"Oa...nơi này rộng thật đó"-El
"Rộng gần bằng trường học luôn rồi"-Kai
"Chứ sao, đây là nơi của hoàng thất ở mà"-Alice
"Alice-chan, bao lâu rồi cậu không vào lại đây"-El
"Tớ không biết nữa, có lẽ kể từ lúc gia đình tớ bị ám sát"-Alice
"Xin lỗi"-El
"Không sao, đã là quá khứ rồi"-Alice
Mọi thứ đã là quá khứ rồi.
Bọn tôi thăm thú nhiều nơi, nào là nhà bếp, phòng ngủ, phòng họp, phòng ăn,...rồi nơi cuối cùng là khu vườn sau lâu đài.
Nếu tôi nhớ không lầm thì nơi đó trồng rất nhiều hoa bỉ ngạn nhỉ, và hình như mùa này hoa đã nở.
"El-chin, Kai-chin hai cậu có muốn đi ngắm hoa bỉ ngạn hay không"-Alice
"Hoa bỉ ngạn là hoa gì?"-El/Kai
"Tớ không biết nói sao nữa nhưng các cậu thấy là sẽ rõ"-Alice
Thế là chúng tôi đi đến khu vườn.
Tại nơi đó, rừng hoa đỏ thẫm đẹp mê người.
"Đẹp quá"-El
"Tại sao nó lại không có lá vậy Alice-nee"-Kai
"Có một truyền thuyết không biết do ai đem đến nói rằng..."-Alice
" Có một loài hoa rất đặc biệt mang một cái tên rất độc đáo Hoa Bỉ Ngạn. Bảo vệ bên cạnh Bỉ Ngạn hoa là hai yêu tinh, một người tên là Mạn Châu, một người tên là Sa Hoa. Bọn họ đã canh giữ Bỉ Ngạn hoa suốt mấy nghìn năm nhưng trước giờ chưa từng tận mắt nhìn thấy đối phương. Bởi vì lúc hoa nở nhìn không thấy lá; khi có lá lại không thấy hoa. Giữa hoa và lá, cuối cùng cũng không thể gặp nhau, đời đời lầm lỡ. Thế nhưng, bọn họ điên cuồng nhung nhớ đối phương, và bị nỗi đau khổ hành hạ sâu sắc.
Cuối cùng có một ngày, bọn họ quyết định làm trái quy định của thần, lén gặp nhau một lần. Thần biết được đã trách tội yêu tinh. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào luân hồi, và bị lời nguyền vĩnh viễn không thể ở cùng nhau, đời đời kiếp kiếp ở nhân gian chịu đựng nỗi đau khổ. Kể từ đó về sau, Mạn Châu Sa Hoa chỉ nở trên con đường Hoàng Tuyền, hoa có hình dạng như những cánh tay hướng về thiên đường để cầu khẩn, mỗi khi Mạn Châu và Sa Hoa luân hồi chuyển thế, trên con đường Hoàng Tuyền ngửi thấy mùi hương của Bỉ Ngạn hoa thì có thể nhớ lại bản thân ở kiếp trước, sau đó thề không bao giờ chia lìa nữa nhưng vẫn lần nữa bị lời nguyền kéo vào."-??? (Tác : cái truyền thuyết này là tác chép nguyên si của người ta đó, có gì sai thì làm ơn đừng mắng)
"Đúng, đúng, chính vì thế nó là biểu tượng của sự chia ly"-Alice
Khoan...ai đang nói chuyện với tôi vậy.
Tôi, El-chin và Kai-chin quay về phía giọng nói.
Ở đó, một cô bé chừng tuổi đang ngồi nghịch hoa, cô ấy mặc một bộ áo choàng màu lam, mái tóc dài trắng tinh, trên đầu là một cái mũ màu xanh và một con cú trắng mập mạp đậu ở trên.
"Em là ai vậy"-Alice
Không thể nào có người nào đứng gần bọn tôi như thế mà chúng tôi không nhận ra.
"Em là Liz"-Liz
(Ảnh minh họa cho Liz)
"Liz-chan này em làm gì ở đây vậy"-El
"Em ngắm hoa"-Liz
"Cho anh hỏi tại sao em đứng gần thế mà người bọn anh không thể nhận ra em"-Kai
Hỏi thẳng luôn à? Kai-chin à, em không biết hỏi vòng vo sao
"Do em duy trì ma pháp [Ẩn thân]"-Liz
Do ma pháp à? Nếu là bọn tôi thì ma pháp đó có thể che dấu được...khoan đã, từ trước đến giờ chưa có ai thực hiện được ma pháp này mà qua mặt được ba người bọn tôi.
"Em làm gì ở lâu đài vậy"-Alice
"Em là bộ trưởng bộ nghiên cứu ma pháp và cũng là ma pháp sư hoàng gia"-Liz
Thật thẳng thắng...con bé nói con bé là ma pháp sư thiên tài.
Đúng là có chuyện đó thật, tôi có nghe cha kể lại nhưng không ngờ cô bé dễ thương thế này lại là ma pháp sư đó.
"Liz-chan, em không phải chuẩn bị thực hiện ma thuật Triệu hồi anh hùng sao"-El
"Phải nhưng Arthur nói em có thể đi chơi nên em ra đây"-Liz
Cho một người quan trọng như em đi một mình mà không có hộ vệ theo thì chắc chắn Arthur-chin tự tin về sức mạnh của Liz.
"A, đến giờ rồi. Em phải đi đây"-Liz
Nói xong Liz đứng dậy, bay về phía sảnh đường, nơi ma thuật đã được chuẩn bị.
Em ấy thật dễ thương nhỉ, có thể nói chuyện như thế này với người lạ chắc chỉ có em ấy thôi.
Đúng rồi, tôi cả El-chin và Kai-chin cũng phải có mặt ở đó nữa.
Chúng tôi nhìn nhau rồi chạy về đó.
Đến trước cửa, Nico-chin , Bahamuth-chin và Airi-chin đang đứng đó chờ bọn tôi.
Anh ấy mặc bộ lễ phục trắng tinh, nói thật đồ tôi may còn đẹp hơn nó nhiều nhưng giờ gấp quá tôi không chuẩn bị được cho anh ấy.
"Ba em đến rồi à, chúng ta vào thôi"
"Vâng"-ba nhóc
Chúng tôi đi vào, bên trong có rất nhiều người đang chờ để thực hiện ma thuật.
Liz đứng trước một vòng ma thuật dày đặc chú ngữ, xung quanh là "đồ tế" cho ma thuật.
"Nico-san chúng ta cùng bắt đầu nào"-Arthur
Mặc cho nhiều ánh mắt nghi ngờ, kinh bỉ, xem thường hướng về Nico-chin, anh ấy vẫn đi đứng nghiêng ngang về phía vòng ma thuật.
Tôi và mọi người tìm được chỗ đứng, và chăm chú nhìn Nico-chin thực hiện ma thuật cùng Liz.
Trước hết, Nico-chin lấy ra một thanh kiếm, cắt một đường trên cổ tay anh ấy trước sự kinh ngạc của nhiều người.
Máu chảy vào vòng ma thuật, chảy lên những chú ngữ, bao lấy chỗ "đồ tế".
"Ngươi làm gì thế"-vua của Ri
Vua của Ri nói như thể bắt bài được Nico và chuẩn bị tống anh ấy ra ngoài.
"Cung cấp ma thuật, máu là chất dẫn tốt nhất cho ma lực nên tôi máu của mình lên trận pháp mà nó cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đâu chỉ làm cho trận pháp dễ thực hiện hơn thôi, tôi biết hết bởi vì..."
Nico-chin nói chưa hết thì nuốt chữ vào bụng, tôi đoán câu sau sẽ là"...tôi đã tạo ra nó thì làm sao không biết nó hoạt động ra sao".
Liz đứng đó đọc chú ngữ, cái vòng sáng lên đến chói mắt, sau vài giây, bên trong cái vòng có sự hiện diện của người.
____ Pov main ____
Liz thực hiện ma thuật, nó phát sáng rồi anh hùng được đưa đến.
Lần này, số anh hùng là người gồm nam và nữ, nhiều hơn tôi nghĩ, lần trước tôi thử triệu hồi chỉ có được một người.
Ánh sáng tắt, dưới con mắt kinh ngạc của nhiều người bao gồm cả người được triệu hồi, Arthur nói.
"Xin chào những người đến từ thế giới khác"-Arthur
Một câu văn không mấy xa lạ với Light novel.
"Đây là đâu vậy"-chàng trai
"Đây...có lẽ nào là...dị giới"-cô gái
Cô gái đó mắt sáng rực lộ rõ vẻ phấn khích, đồng môn của Rei đây rồi.
"Rei, đồng môn của cậu kìa"
"Thấy rồi, cô nàng có lẽ là otaku chính gốc đó"-Rei
"Như cậu cả thôi"
Tôi và Rei nói chuyện qua [Thần giao cách cảm].
Còn một người cuối cùng, cậu ấy thân hình nhỏ nhắn, tóc đen mắt đỏ...nhìn quen quen sao ấy, tôi không nhớ được đã gặp khuôn mặt này ở đâu.
Cậu ta không nói gì, nhìn xung quanh với sự cảnh giác cao độ, lướt qua tôi rồi cậu ta trợn tròn mắt. Chúng tôi mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao luôn đó.
"Yuki"-cậu trai
"Hả? Cậu làm sao biết tên tôi"
Ở đây không có ai biết tên tôi ngoại trừ những người thân của tôi, còn cậu ta đặc biệt là người được triệu hồi, làm sao có thể biết tên tôi được.
"Trước hết tôi vô cùng xin lỗi vì đã triệu hồi vị nhưng ba vị có thể giúp tôi đánh bại ma vương được không"-Arthur
"Được được..ưm"-cô gái
Chàng trai bụm miệng cô gái lại để cô ấy không làm loạn nữa.
"Khoan đã, vậy chúng tôi có thể trở về nhà được nữa không"-chàng trai
"Tất nhiên là được nhưng đó là chuyện của năm sau bởi vì đó là khoảng thời gian để không gian trở lại bình thường. Khi vị bị triệu hồi, không gian đã bị bóp méo, nếu bây giờ cưỡng ép quay về thì có trời mới biết ba vị sẽ bị dịch chuyển đến đâu."-Arthur
"Còn trở về được là vui rồi"-chàng trai
"Thất lễ rồi, tôi xin được giới thiệu, tôi là Arthur de Mi Gradula, vua của đất nước Mi. Xin hỏi ba vị tên gì"-Arthur
"Tôi là Momochiru Yuuta, đây là Nakamura Haruka bạn tôi, còn kia là ai thì tôi không biết"-Yuuta
"Tôi là Haruka xin chào mọi người, người đằng kia là Kiriraya Hazuto bạn thơ ấu của tôi, cậu ấy mới gặp Yuuta lần đầu do cậu đã chuyển đi từ nhỏ bây giờ mới trở về"-Haruka
Mọi người giới thiệu bản thân riêng Hazuto thì yên lặng.
Ráng nhớ nào, Hazuto...Hazuta...Hazuya ...Haya... Là Haya.
"Haya, là Haya phải không"
"Cuối cùng thì anh cũng nhớ ra tôi rồi"-Hazuto
[Thần giao cách cảm] đúng là được việc.
"Làm sao mà cậu còn kí ức được, mà nếu còn thì giờ này cậu cũng phải chết cả chục kiếp rồi chứ"
"Ê đừng có trù ẻo, sau này tôi giải thích cho và làm ơn gọi tôi là Hazuto đi, gọi Haya người ta hiểu lầm bây giờ"-Hazuto
"Được rồi"
Sau đó nhiều chuyện xảy ra, anh hùng được sắp xếp phòng riêng, tôi cuối cùng cũng được ở riêng với Haya...Hazuto.
"Giờ chúng ta nói chuyện nào Hazuto. Trước hết hãy bắt đầu từ việc..tại sao cậu lại chết"
Tôi có nhiều chuyện cần bàn với cậu ta lắm, nhiều năm về trước tôi triệu hồi cậu ta như một anh hùng để giúp Gin trong chiến tranh với quỷ tộc.
Tôi đã đào tạo cậu ta rất được nhưng vì một lí do nào đó mà sau khi đánh bại quỷ vương cậu ta đã chết mà không hề báo trước.
"Chuyện kể ra dài lắm, nếu nói đơn giản là vua đương nhiệm của Ri hồi đó đã giết tôi để giảm cạnh tranh quyền lực"-Hazuto
"Tại sao hắn có thể làm được, cậu dù gì cũng là anh hùng đấy"
"Hắn dùng cô ấy làm con tin rồi sau đó lợi dụng sơ hở của tôi giết cả hai người"-Hazuto
Vua của Ri lúc nào cũng thối nát thế à?
"Vậy làm sao cậu còn kí ức của kiếp trước"
"Không biết, khi có ý thức tôi đã phát hiện mình trong hình dáng của một đứa trẻ"-Hazuto
"Chỉ số sức mạnh của cậu vẫn còn nguyên vẹn chứ"
"Còn đầy đủ, kể cả kĩ năng"-Hazuto
"Vậy là đủ rồi và xin lỗi, tôi lại triệu hồi cậu một lần nữa"
"Không sao"-Hazuto
Cốc cốc
"Em vào được chứ Nico-chin"-Alice
"Được chứ Alice, em tìm anh có chuyện gì"
Alice mở cửa đi vào.
"El-chin bảo anh là Đi ăn trưa đi, trễ rồi"-Alice
"Anh quên, Hazuto cậu muốn đi ăn cùng không"
Tôi hỏi Hazuto.
Hazuto "đứng hình" cậu không nhúc nhích cứ như con rối hết nhớt ấy.
"Nalice, là em phải không"-Hazuto
"Không phải, cậu nhận nhầm người rồi anh hùng"-Alice
"Không, không thể nào lầm được, khuôn mặt này, giọng nói này, tính cách này em là Nalice"-Hazuto
"Tôi xin được nói lại, tôi là Alice không phải là Nalice của cậu anh hùng"
"Ưm..."-Hazuto
Hazuto im lặng, có vẻ cậu ta đã từ bỏ hy vọng đây là Nalice người yêu của cậu ta.
"Để anh nói cho hai người nghe nhé. Alice đây anh hùng Hazuto, rất lâu về trước cậu ta là bạn anh và người cậu ấy yêu tên là Nalice và trùng hợp thay linh hồn đã chết của Nalice giờ tái sinh thành em đó Alice"
[Thần nhãn] nói cho tôi biết điều đó.
Hazuto không nhìn nhầm đâu.
"Yuki thật không"-Hazuto
"Thật"
"Em tạm tin anh đó Nico-chin, dù sao tên thật của anh không có ai biết cả"-Alice
"Nalice...không Alice, hãy trở thành người yêu của tớ một lần nữa"-Hazuto
Tôi... muốn... chết.
Sao những người xung quanh tôi cứ show ân ái miết vậy.
Độc chết con cẩu FA này rồi,
"Không, tôi không tin vào định mệnh nên tôi sẽ tìm người tôi yêu. Tôi từ chối cậu"-Alice
Alice nói xong rồi bỏ đi. Hazuto lẻo đẻo theo sau như cái đuôi vậy.
Quên mất một điều, Hazuto kiếp trước đã là một thằng mặt dày thước, không gì nó không dám nói, không dám làm kể cả việc bỉ ổi nhất.
Kì này Alice khổ rồi.