"Chiếc váy anh đặt vẫn chưa được giao đến đâu."
“… Nó vẫn chưa tới ư?”
"Đúng vậy đó. Anh đã đặt hàng nó từ một vùng đất xa lạ. Mặc dù vậy, các con tàu có thể bị chậm trễ nếu biển động đấy.”
"…Và đó là lý do nó không đến đúng giờ ư?"
"Đúng vậy. Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh nên nghĩ đến trường hợp đó và đặt hàng sớm hơn… ”
Với vẻ mặt tiếc nuối, George nhẹ nhàng ôm Rihanna và nói lời xin lỗi.
Trong vòng tay chồng, Rihanna có hai luồng ý kiến trái ngược nhau. Cô muốn tin vào sự nghi ngờ của mình. Nhưng đồng thời cô cũng thấy khó chịu vì nghĩ anh đang nói dối mình.
Cái nào đúng nhỉ? Có lẽ cô ấy đang tự lừa mình, và cô ấy đã biết cái nào đúng.
"Ổn thôi mà."
Bất kể George có nói dối hay không, cô ấy quyết định rằng tốt hơn hết là nên giấu đi những nghi ngờ của mình ngay lúc này.
“Em rất vui vì anh đã chuẩn bị một món quà kỷ niệm ngày cưới đấy.”
Rihanna nói thêm.
"Trên thực tế, em cũng đã chuẩn bị một cái gì đó cho anh."
"Một món quà ư?"
"Đúng vậy."
"Nó là gì? Em không cần phải chuẩn bị cho anh đâu… ”
"Hãy đợi khi đêm xuống."
"Gì?"
“Em sẽ chỉ cho anh tối nay. Anh sẽ vào phòng ngủ sau, phải không?"
Trước những lời này, George cẩn thận buông Rihanna ra khỏi vòng tay anh. Rihanna nhìn chồng với gương mặt vô cảm. Không hiểu sao anh lại có vẻ hơi ngượng ngùng, hay là cô nhìn nhầm?
"Ý em là sao?"
"Anh biết hôm nay là ngày gì mà."
Rihanna cười nói thêm.
“Vì vậy, em nghĩ sẽ rất có ý nghĩa nếu mang thai một em bé vào ngày hôm nay.”
"Phải, em nói đúng. Vì hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà.”
"Tất nhiên rồi."
"Nhưng…"
"Có vấn đề gì không?"
"Cái này…"
“Hơn nữa, bác sĩ nói rằng hôm nay là ngày tốt nhất để thụ thai một đứa trẻ.”
"A…"
"Anh có nhớ không? Vốn dĩ, nó luôn ở khoảng thời gian này mà.”
"Anh biết điều này mà."
George hỏi, mỉm cười ngượng nghịu.
“Chúng ta có thể ngừng nó… cho đến lần sau không?”
Cô mong đợi phản ứng này. Rihanna đã nghĩ trước rằng có lẽ George sẽ từ chối qua đêm với cô.
Nhưng khi nghe những lời đó trực tiếp từ miệng của chồng, cô cảm thấy tồi tệ hơn mình nghĩ. Vấn đề không phải là cô ấy yêu anh ấy hay muốn ngủ với anh ấy, mà là niềm tự hào của cô ấy.
Gương mặt của Rihanna trở nên cứng nhắc. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô mất kiểm soát về biểu hiện trên mặt của mình.
"Tại sao?"
Cô hạ giọng một chút, và hỏi lại.
"Có vấn đề gì ư?"
"Không. Chẳng có vấn đề gì đâu."
Vì vậy?
Rihanna nhìn George với vẻ mặt như muốn nói: "Anh bị làm sao vậy?"
"Vấn đề là ở em đó."
Một câu trả lời mà cô không ngờ tới. Rihanna nuốt nước bọt với vẻ bối rối và hỏi.
"Em ư?"
"Em đã nói rằng em thấy không khỏe mà."
“… Ồ, vậy đó là lý do ư.” Rihanna nhìn chằm chằm vào George, anh ta đang giả vờ lo lắng cho cô.
"Nếu em không khỏe và nếu di chuyển vội vàng, điều đó ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của em không?"
"Em khỏe. Em cảm thấy gần như được hồi phục rồi.”
"Không. Sức khỏe của em quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác.”
Sau đó George lại ôm Rihanna.
“Em biết những gì anh nghĩ, phải không? Anh muốn sống lâu hơn với em.”
"A…"
Rihanna hỏi lại, kéo dài những lời nói gần như không thể hiểu được.
“Vậy hôm nay… Em phải ngủ một mình à?”
"A?"
“Chúng ta không thể… ngủ cùng nhau được không?”
Vì anh ấy đang ôm cô, Rihanna thì úp mặt vào ngực anh nên cô ấy có thể giấu biểu cảm của mình. Giọng cô nhẹ nhàng.
"Đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà."
"…Phải. Đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."
Khi anh lặp lại những lời cô đã nói, giọng anh nghe rất lạ. Nói xong, George liền hỏi.
"Nhưng em sẽ không khó chịu vì chỉ ngủ thôi đúng không?"
"Tại sao nó lại không thoải mái được chứ?"
Rihanna hỏi, như thể cô ấy không thể hiểu được.
"Chúng ta là một cặp."
“Chúng ta là một cặp vợ chồng. Nhưng chúng ta ngủ như thế nào là một vấn đề hoàn toàn cá nhân.”
"Ý anh là như thế nào?"
"Em biết đấy, anh không thể ngủ ngon khi có ai đó bên cạnh."
“……”
“Đó là lý do tại sao chúng ta gặp rất nhiều khó khăn khi mới cưới. Em có nhớ không?"
“Vậy… em sẽ ngủ một mình tối nay nữa à?”
"Em có muốn anh hát ru cho em ngủ không?"
"Không…"
Rihanna nín cười. Và sau khi rời khỏi vòng tay của George, cô ấy nói với giọng bình tĩnh.
“Không, anh nói đúng. Chúng ta nên ở phòng riêng."
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự ghê tởm trong lời nói của cô ấy. Rihanna đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhưng rất khó để cô ấy che giấu chúng một cách hoàn hảo như cô nghĩ.
George hỏi, nhìn thẳng vào mặt Rihanna.
"Em cảm thấy không tốt à?"
"Em đâu có buồn."
"Có thật không vậy?
"Thật."
Cô ấy nhận thấy thái độ của George, khi quan sát điều này anh ta như thể cảm nhận thấy cô đang có một 'tâm trạng xấu' rất khó chịu.
Nhìn chung thì cô không có ‘tâm trạng xấu’, cô cảm thấy ‘tức giận’. Nhưng người đàn ông này có lẽ sẽ không nhận ra điều đó cho đến kết thúc.
"Vậy, hãy nghỉ ngơi đi nào."
Nếu cô ở lại nơi này lâu hơn, thì chắc cô sẽ bắt đầu có những biểu hiện kì lạ. Điều tốt nhất cô có thể làm là giả vờ khó chịu và bỏ đi. Rihanna lắc đầu và nhanh chóng rời khỏi văn phòng của George. Khi cô ấy rời khỏi phòng của George hoàn toàn và đóng cửa im lặng…
“… Lisbeth?”
Đột nhiên, khuôn mặt của Lisbeth hiện ra trước mắt Rihanna.
Với cảm xúc dâng trào khi chạm mặt trực tiếp với George, Rihanna đã nắm chặt tay nắm cửa cho đến khi cô lấy lại bình tĩnh. Vì Lisbeth không thể quan sát phần phía sau Rihanna nên có vẻ như cô ấy đã không nhận ra điều này.
"Tại sao chị lại ở đây?"
"Aa!"
Lisbeth phải mất một lúc mới trả lời được.
"Để tìm em đó, em gái."
"Em ư?"
Vào thời điểm này, tình huống đã xảy ra trước đó lặp lại thêm lần nữa.
"Lisbeth có thực sự đến tìm mình không nhỉ?"