Chương 6
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Nguyễn Minh
Beta: Kohaku
"Ôi trời, có thật không vậy em?"
"Đúng vậy chị, em đã rất ngạc nhiên khi biết mình đã gặp anh ta trước đó!”
Cô ấy có thể phân biệt được giọng cười của người đàn ông và người phụ nữ thông qua tiếng cười của họ. Hai người đang trao cho nhau những lời ngọt ngào. Thông thường, cô sẽ nghĩ, "Ồ, chị và chồng mình thật thân thiết" hay "Gia đình của chúng ta thật vui vẻ", nhưng hôm nay thì khác. Rihanna, người đã đứng yên một lúc,nhưng rồi buộc mình phải vào phòng ăn.
“Vậy… ờm? Chị gái!"
Khi Rihanna bước vào phòng ăn, Lisbeth, người đang cười thành tiếng, nhận ra em gái mình và giả bộ ngạc nhiên. Lisbeth vẫn đeo chiếc vòng cổ peridot. Rihanna mỉm cười, vụng về nhếch khóe môi.
“Chị… ăn tối chưa?”
"Ồ em gái, em đến vì đói bụng sao? Ngồi xuống và cùng ăn thôi nào. Đồ ăn tối nay rất ngon đấy.”
"Không, em không đến đây vì đói."
Để tránh bị nghi ngờ, Rihanna đã lẩm bẩm một cái cớ mà cô vừa nghĩ ra ngay lập tức.
“Em đang phân vân không biết hai người có ăn tối không. Em sợ mọi người sẽ bỏ qua bữa tối chỉ vì em không muốn ăn.”
“Đừng lo lắng quá nhiều, Rihanna. Mặc dù tất nhiên, vì em không có ở đây nên chị đang lo em bị đói đấy.”
"Em yêu, em có ổn không đấy?"
Sau đó, George nói thêm.
"Em bảo hôm nay em không cảm thấy khỏe lắm đúng không?"
“…Vâng, nhưng em nghĩ mình đã tốt hơn một chút rồi.”
Thông thường, Rihanna sẽ vui vẻ khi nhận được câu hỏi, bởi vì cô cảm thấy như đang được chồng mình quan tâm. Nhưng bây giờ, câu hỏi đó như một câu hỏi cho có để cô không phát hiện ra được mối quan hệ của hai người.
Thực chất, cô không hề cảm thấy được một chút quan tâm nào từ ánh mắt của người chồng. Anh ấy không nhận ra điều đó sao?
“Em đã rất tập trung cho bữa tiệc hôm nay rồi, anh tin là sau khi ngủ một giấc thì em sẽ ổn thôi.”
"Vâng, em đã rất lo lắng cho bữa tiệc."
Tất cả mọi thứ em làm là vì anh. Em đang cố gắng khôi phục mối quan hệ của chúng ta, giống như hồi mới cưới.
Rihanna kìm nén lại và nói tránh đi.
“Anh cứ thưởng thức bữa tối từ từ rồi lên nhé."
Sau khi nói những lời đó, Rihanna quay lại. Cô quyết định đi tới một nơi. Không, chính xác mà nói, cô phải kiểm tra thứ gì đó.
Khi leo lên cầu thang, Rihanna bước vội. Một lúc sau, chân cô đến phòng của George. Rihanna hít thở sâu. Cô khẽ mở cửa bước vào. May mắn là không có ai ở trong đó.
'Lúc trước, sợi dây chuyền đó ở trên bàn làm việc.’
Nếu George định đưa cho cô sợi dây chuyền, anh ấy sẽ không mang nó đi bất cứ nơi nào khác. Nhưng khi Rihanna đến văn phòng của George, cô thấy bàn làm việc trống rỗng và rồi chìm vào tuyệt vọng.
Vì thế nên trên thực tế, chủ nhân của chiếc vòng cổ chính là Lisbeth.
Khi Rihanna nhận ra điều này, cô thẫn thờ, mất thăng bằng và hơi loạng choạng. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước tới gần. Rihanna hướng ánh nhìn lo sợ đến hướng tiếng bước chân truyền đến.
"…Em đang làm gì ở đây vậy?"
Đó là George, người xuất hiện ngay sau đó. Anh nhìn cô như thể cô đã xâm phạm lãnh thổ của anh. Anh ấy không nên nhìn vợ mình theo cách đó, ít nhất là nếu anh ấy yêu cô.
Rihanna cảm thấy tuyệt vọng hơn khi nhìn thấy anh, nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và mỉm cười ngượng nghịu.
“Ah… Em đang đợi anh ấy mà.”
"Vậy à, thế có chuyện gì không em?"
"Chỉ là…"
"Những người bị bệnh không nên nghỉ ngơi trong phòng của họ."
George đến gần Rihanna và nói những lời đó, và sau đó hỏi cô ấy.
"Em có chắc là không cần truyền ngự y không?"
“…Vâng, em không sao cả.”
"Thế em có chuyện gì muốn nói à?"
"Không hẳn."
Giả vờ như cả tâm trí của bản thân không biết gì cả, Rihanna hỏi.
"Em đang tò mò."
"Em đang tò mò về gì à?"
“Về món quà mà anh bảo sẽ tặng em sau bữa tiệc. "
"Hả?"
"Món quà đó là gì vậy? Bây giờ em có thể nhận nó được không? ”
“…À.”
Trước yêu cầu của Rihanna, biểu cảm của George trở nên bối rối ra mặt.
"Thực ra thì…"
Với những lời nói đó, trái tim của Rihanna như chùng xuống.