“Nhân tiện thì Ngài muốn ở lại bao lâu?”
“Nàng muốn ta rời đi à?”
“Tôi cần phải thay đồ.”
“Ta có thể giúp nàng…”
“Ôi trời! Ngài đang nói gì vậy?”
Tôi đang đợi chàng nói, ‘Chúng ta là một cặp đôi đã kết hôn’, nhưng chàng lại không nói như vậy.
Kwanach nói với nụ cười tự mãn.
“Ta đùa thôi.”
“Kwanach!”
“Biểu cảm trên khuôn mặt nàng thật thú vị. Nàng hẳn là mệt rồi nên hãy nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ gặp lại nàng vào ngày mai.”
“... Vâng. Ngài cũng hãy nghỉ ngơi.”
Kwanach khẽ gật đầu, khi đi đến cửa chàng bất ngờ dừng lại.
“Nếu chỉ đi như thế này có một chút buồn.”
“Ngài định làm gì?”
Bịch.
Kwanach chống một đầu gối lên giường mà không hề báo trước.
“Chúng ta là vợ chồng, không phải ít nhất nên hôn nhau chúc ngủ ngon sao?”
Kwanach nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay tôi. Trước khi tôi có thể làm gì thì đôi môi thô ráp, nóng bỏng của chàng đã đặt lên mu bàn tay mình.
Đó là một nụ hôn nhẹ trên mu bàn tay tôi. Sau đó chàng nhẹ nhàng buông ra và nhìn vào mắt tôi.
“Ngủ ngon.”
Tôi sững người một lúc rồi cuối cùng cũng đáp lại.
“... Ngài cũng ngủ ngon, Kwanach.”
***
Với một tiếng cạch, cửa phòng ngủ đóng lại.
Ngay khi chàng rời khỏi, Kwanach dừng lại ngay trước cửa. Một luồng hơi thở rời rạc lên xuống cổ họng chàng.
Những hiệp sĩ đang yên lặng đứng chờ Hoàng đế xuất hiện đều đồng loạt cúi đầu.
“Nó hiệu quả hơn ta nghĩ.”
Kwanach vuốt mái tóc kèm với tiếng thở dài. Tim chàng đập dồn dập và thất thường, và cơ thể đau nhức vì nóng.
Chàng suy nghĩ rất lâu về cảm giác làn da của Usphere chạm vào đôi môi nóng bỏng. Nó mềm mại và như thể dễ vỡ. Con người thật sự có làn da mềm mại như vậy sao? Bàn tay nàng gầy đến mức nếu chàng dùng sức để bóp sẽ khiến nó vỡ tan.
Đôi mắt xanh nhạt của nàng run lên vì lo lắng. Khi nhìn nàng, chàng muốn vứt bỏ sự kiên nhẫn của mình và lao về phía nàng, nhưng chàng đã phải kìm lại.
Dù sao thì chàng cũng đã kìm nén được vài năm rồi. Sẽ dễ dàng đợi thêm vài tháng nữa để nắm bắt được trái tim nàng.
Chàng không muốn xuất hiện trước Usphere như một kẻ man rợ thô lỗ. Chàng không muốn nàng nghĩ cuộc hôn nhân này như một việc kinh doanh, cũng như không muốn nàng phải miễn cưỡng sống trong cảnh giam cầm với mình.
“Lần này ta sẽ bảo vệ nàng, Usphere.”
Tất nhiên không dễ để kìm nén ham muốn của chàng, bởi bị người mà chàng vô cùng mong muốn đang ở ngay trước mắt. Chàng cảm thấy lo lắng. Chàng muốn có được nàng.
Kwanach siết chặt nắm tay. Chàng không muốn từ bỏ ham muốn của mình và chìm đắm với nàng khi mà Usphere không hề muốn. Bởi vì Usphere xứng đáng được tôn trọng.
Nàng là người duy nhất chàng muốn phục tùng.
Đứng trước nàng, vị trí Hoàng đế khó khăn lắm mới có được trở nên vô dụng. Chàng muốn quỳ gối và tuân theo mệnh lệnh nàng.
“Nàng ấy thanh lịch và xinh đẹp, nàng Công chúa của ta.”
Đã lâu rồi nhưng Usphere trông vẫn như vậy. Không, chính xác hơn thì nàng dường như càng xinh đẹp hơn.
“Ta mừng vì nàng không nhớ ta.”
Sẽ tốt hơn nếu nàng không nhớ đến hình ảnh của chàng trong những ngày tăm tối đó.
Kể cả bây giờ, khi chàng đội vương miện và bắt chước vẻ ngoài cao quý, chàng vẫn kém xa nàng. Chàng luôn thiếu kiên nhẫn. Kể từ lần đầu gặp mặt, chàng đã không thể kiềm chế được sự lo lắng của mình và nhiều lần nói chuyện thô lỗ với nàng.
“Chúng ta hãy cẩn thận hơn. Ta cần bình tĩnh lại một chút.”
Kwanach nuốt một cục nấc xuống và đi cùng các hiệp sĩ. Đó là một đêm trăng mờ nhất, ánh trăng chiếu một vệt sáng trắng nhẹ lên chiếc thuyền.
Kwanach thở ra một hơi thở nóng hổi khi bước vào phòng khách. Oslin đã ở đây đợi.
“Chuyện đó là sao?”
Nói với giọng sắc bén, chân mày Oslin khẽ nhướng lên.
“Ngài định làm gì?”
“Về chuyện gì?”
Rõ ràng là Kwanach không cần nghe câu trả lời, chàng biết đó là về Usphere.
Kwanach cởi vài cúc áo sơ mi, cố làm dịu đi hơi nóng trong người. Sau đó chàng nói với giọng điệu sắc bén, nhìn Oslin đang ngồi với vẻ mặt bất mãn.
“Ta đã bao giờ xem thường ý kiến của cậu chưa? Không có. Chưa một lần. Vậy nên hãy để chuyện này qua một bên đi.”
“Liên minh được đề xuất là một sự sắp đặt. Ngài biết chuyện đó đúng không?”
Oslin khá khó chịu nên anh ta thản nhiên nói chuyện như lúc trước.
“Achaia có thể bị khuất phục dễ dàng đến mức nó thậm chí còn không gây sát thương cho các hiệp sĩ Hoàng gia. Nếu ngài định thành lập một liên minh, hãy yêu cầu nhiều hơn nữa. Tôi không thể hiểu được.”
“Ta nghĩ các điều khoản đã đủ.”
Quả thực Kwanach có thể yêu cầu nhiều hơn nhưng chàng đã có được Usphere, trung tâm thế giới của chàng. Chàng không thấy cần phải đặt ra bất kỳ điều kiện nào khác.
“Hôn nhân là cách tốt nhất để xây dựng nền tảng chính trị vững chắc. Cậu định thổi bay cơ hội đó à? Cậu biết đấy, đế quốc vẫn chưa ổn định, không giống như những gì nó thể hiện. Vậy nên cậu cần phải cố gắng hơn nữa để củng cố đế quốc chứ Oslin. Đó không phải là việc của cậu à?”
“Chết tiệt. Tôi không thể hiểu được Ngài. Bình thường Ngài luôn lý trí hơn tôi mà, vậy tại sao lần này…”
“Đừng nói nữa và đi đi. Trời nóng quá.”
Oslin nhấc chiếc kính trên tay lên và giật mình nhìn chàng.
“Nóng sao? Ngài thật sự mất trí rồi đúng không? Ngài lấy hơi nóng từ đâu ra vậy? Tôi đang muốn chết cóng đây này. Tại sao phía Bắc lại lạnh như thế này chứ?”
Bất kể Oslin có than vẫn hay không, Kwanach vẫn nới lỏng một chiếc cúc áo khác trên chiếc áo sơ mi. Không quan trọng khí hậu thế nào bởi vì chỉ cần đứng trước Usphere thôi cũng khiến chàng cảm thấy nóng hừng hực.
***
“Ưn…”
Tệ thật. Tôi cuộn tròn trên giường và kéo sợi dây một cách yếu ớt.
Hôm qua tôi gần như kiệt sức nhưng lại thức dậy vào lúc bình minh. Đó là do cơn say sóng kinh khủng!
Tôi cố nén nó lại nhưng dường như không thể, vậy nên tôi kéo sợi dây để gọi người. Một người hầu nhanh chóng đi vào phòng và cúi đầu.
“Thưa Hoàng hậu.”
“Ta bị sau sóng… Cô có thể mang gì đó đến cho ta không?”
Tôi chưa bao giờ ở trên một con thuyền lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi.
Người hầu vội vã rời đi, cô ấy nói sẽ mang đến một ít thuốc chống say sóng và nước trà.
Hừm…
Trong khi đó tôi nằm trên giường trong chiếc áo sơ mi và thở khò khè.
Đột nhiên cửa phòng bật mở. Dù nhiệm vụ có cấp bách đến đâu người hầu cũng sẽ không bước vào phòng mà không gõ cửa, vậy nên tôi bất ngờ và đứng dậy.
Đúng như dự đoán, trong mắt tôi không phải là người hầu mà là một vị khách bất ngờ. Đó là một người đàn ông cao lớn.
Đó là chồng tôi.
“Kwanach.”
Kwanach bước vào với một cái khay trên tay. Chiếc khay trên tay chàng trông nhỏ như một món đồ chơi trẻ con.
“Nàng có đau lắm không?”
“Tại sao Ngài lại…”
“Vì nàng nói nàng không khỏe.”
Tôi muốn hỏi “Vậy nên làm sao Ngài biết và đến sớm vậy…?” Nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi và khó nói chuyện.
“Ta mang thuốc đến cho nàng.”
“Vâng…”
“Nếu ta biết chuyện này sẽ xảy ra, chúng ta nên di chuyển trên đất liền. Nhưng việc vượt qua lãnh thổ nước khác bằng đường bộ là quá nguy hiểm, vậy nên chúng ta đã chọn di chuyển bằng thuyền đến đế quốc… Ta xin lỗi.”
Kwanach cau mày và lẩm bẩm. Tôi cảm thấy hơi bối rối và hoang mang, không nghĩ chính miệng chàng lại nói ‘xin lỗi’.
“Không đâu, sao Ngài lại nói xin lỗi? Thật hợp lý nếu di chuyển bằng thuyền. Tôi chỉ không biết mình lại bị say sóng nặng như vậy.”
“Uống cái này trước đã. Bác sĩ đang trên đường đến. Còn quá sớm, hãy cố ngủ thêm một chút.”
Kwanach dường như đã đánh thức bác sĩ và ra lệnh cho ông ấy đến đây. Bây giờ là trước bình minh nên tất nhiên đang là giờ ngủ. Tuy nhiên Kwanach lại không có dấu hiệu buồn ngủ.
Tôi không thể tin chàng lại đến gặp tôi vào giờ sớm thế này. Tôi cầm lên tách trà nóng mà Kwanach đưa và nhìn chàng trong khi nhấp một ngụm.
Trong lòng tôi cảm thấy nhột nhột lạ lùng.
“Nàng cảm thấy sao? Có đỡ hơn không?”
“Tôi vừa uống một chút, nên… tôi nghĩ mình thấy khỏe hơn rồi.”
“Ồ, khi nào tên lang băm chết tiệt đó mới đến… Ôi. Hãy làm như nàng chưa nghe thấy điều đó. Chỉ là thói quen nói chuyện của ta thôi.”
Kwanach vỗ nhẹ vào lòng bàn tay mình. Tôi không thể không bật cười trước sự thân thiện khác thường của Hoàng đế.
“Sao nàng lại cười…?”
“Ồ, tôi không có ý cười đâu.”
Đôi lông mày đen của Kwanach nhíu lại.
“Vậy tại sao?”
“Chỉ là…”
Tôi không biết tại sao mình lại cười trước hành động đó của Kwanach. Đã lâu lắm rồi tôi mới cười thành tiếng. Điều đó thật lạ.
Tôi chưa bao giờ nghĩ kiếp trước mình đã có cảm giác tự do như vậy trước người đàn ông đã hủy hoại quê hương mình. Có lẽ vì Kwanach thật sự bình thường hơn tôi tưởng.
Tôi đã tưởng tượng ra điều tồi tệ nhất trong những điều tồi tệ nhất, Tôi sẵn sàng chịu đựng ngay cả khi chàng hành động như thể tôi chỉ là một chiến tích tầm thường.
Tuy nhiên bất chấp quyết tâm của tôi, Kwanach vẫn là một người đàn ông cẩn trọng và lịch sự. Tôi cảm thấy có lỗi khi đã lừa dối chàng.
Có lẽ nếu tôi duy trì cuộc liên hôn và ngăn chặn chiến tranh, chàng sẽ không biến thành quái vật giống như kiếp trước. Nếu vấn đề về người thừa kế được giải quyết, có lẽ chúng tôi có thể sống như một cặp vợ chồng bình thường.
Cảm thấy khá xấu hổ, tôi ho khan một tiếng và nói sang chuyện khác.
“Ngài không cần phải để ý đến tôi và cố gắng thay đổi giọng điệu của mình đâu. Nói chuyện thoải mái cũng được. Ngài lớn hơn tôi bốn tuổi…”
“Nhưng ta không muốn.”
“Tại sao không?”
“Ta muốn lịch sự với nàng. Ta không muốn đối xử thô lỗ với vợ mình.”
Kwanach nói với giọng trầm không chút biểu cảm. Nhưng sự dịu dàng bất ngờ sau đó khiến trái tim tôi cảm động.
Chàng là một người đàn ông cao lớn, đủ lớn để tạo thành một cái bóng khi đối mặt với tôi. Cho đến hôm qua chàng chắc chắn vẫn là một người đáng sợ, nhưng bây giờ tôi có thể thấy một mặt khác của chàng. Chàng thô lỗ nhưng lại dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự dịu dàng như vậy từ một người đàn ông.
Kiếp trước tôi đã bị khinh thường, còn ở đời này tôi lại được yêu thương.
Thật ngại ngùng và xa lạ khi nhận được sự đối đãi tử tế từ một người ở địa vị cao hơn mình.
Nhưng điều đó lại không hề khó chịu. Một cảm giác dâng trào kỳ lạ chạm đến một góc trong trái tim tôi.
Tôi nói, dùng ngón tay xoa nhẹ tách trà.
“Là vậy sao? Ngài thật tử tế.”
“...”
“Ngài tốt bụng hơn tôi nghĩ.”
“Còn nàng thì ngọt ngào hơn vẻ ngoài lạnh lùng của nàng.” Kwanach nói.
** Còn tiếp **