Kwanach rúc lại gần tôi và hỏi.
“Nàng thấy sao rồi? Có đau không? Nếu đau phải nói cho ta biết.”
Vai tôi vô thức rũ xuống trước giọng điệu giận dữ và gay gắt của Kwanach.
“Không… Không phải việc gì to tát đâu. Tôi chỉ say xe một chút thôi.”
“Nàng đi được không? Để ta cõng nàng.”
“Sao chứ? Chỉ là say xe thôi.”
Làm sao tôi có thể để một vị vua cõng mình được chứ dù tôi có đang đau chết đi được.
“Nàng trông không khỏe. Nàng trông như sắp ngất đến nơi. Lỡ nàng bị ngã và bị thương trong khi đi bộ thì sao?”
“Ngài nghĩ tôi yếu đuối thế à…?”
Kwanach nhìn tôi như muốn nói ‘Nàng có cần phải hỏi điều đó không?’ Tôi mím môi cố không tranh cãi với chàng ấy.
Không ích gì khi cố gắng làm sáng tỏ sự hiểu lầm của người đàn ông này cả.
Ngoài ra tôi có thể nói gì được với người đàn ông to con gấp đôi mình chứ? Một người đàn ông cầm một ngọn giáo nặng bằng tôi cưỡi trên một con ngựa chạy còn nhanh hơn cả một cỗ xe….
Tôi nhìn chàng với sự quyết tâm cao độ, không muốn để chàng cõng tôi trước mặt nhiều người như vậy.
Đúng lúc đó một người đàn ông bước ra khỏi chiếc thuyền và tiến đến chỗ chúng tôi. Anh ta dường như đã nhìn thấy điều kỳ lạ nhất thế giới và tỏ ra sợ hãi.
“... Bệ hạ.”
Vẫn giữ lấy cánh tay tôi, Kwanach quay sang nhìn người đàn ông đó.
“Oslin.”
Tôi nhìn người đàn ông được gọi là Oslin, thoáng ngạc nhiên trước cái tên được thốt ra từ miệng của Kwanach.
Anh ta là người đã viết một số vở kịch và biên niên sử ca ngợi những thành tựu của Kwanach.
Anh là một trong những người bạn thân thiết với Kwanach, những người đã biết chàng từ khi chàng còn là một nô lệ.
Oslin xuất thân từ một gia đình nam tước nghèo, anh là người đã vực dậy gia tộc với kỹ năng kinh doanh thần kỳ của mình. Anh ấy không phân biệt đối xử với những người có địa vị, cũng là người sớm nhận ra và hỗ trợ những phẩm chất phi thường của Kwanach.
Oslin là một chiến lược gia xuất sắc trong Cuộc Cách mạng của Kwanach và một thế lực không thể thiếu đối với Đế chế Radon lúc này. Anh phụ trách Phòng Nội vụ của Cục Hành chính.
Anh ta cũng giám sát Bộ Nội vụ trong Cục Hành chính, cơ quan quan liêu của Đế quốc.
Oslin chậm rãi đến gần chúng tôi và dừng lại ở một khoảng cách thích hợp.
Anh ta có một mái tóc màu xanh lục và đôi mắt màu xám. Khóe miệng anh cong lên khiến anh có vẻ đang cười ngay cả khi khuôn mặt không mang biểu cảm nào.
Oslin lịch sự cúi đầu trước Kwanach và quay mặt về phía tôi. Tôi có thể lờ mờ đoán được biểu cảm của Oslin khi anh đang nghịch chiếc kính một mắt của mình.
Bằng cách nào đó mà anh ấy có vẻ không thích tôi. Oslin nhanh chóng quay lại với vẻ mặt nhăn nhó, nhưng tôi không bỏ lỡ vẻ thiếu thiện cảm mà anh ấy đã mang trong một khoảnh khắc.
Kwanach giới thiệu tôi với Oslin.
“Usphere, đây là Nam tước Oslin Beinard.
Anh ta là một người bạn thân thiết với ta, và là quan chức cấp một của Phòng Nội vụ trong Bộ Hành chính.”
“Rất vui được gặp Người, thưa Hoàng Hậu.”
Oslin cúi đầu lễ phép. Tôi nhìn anh một cách thờ ơ.
“Usphere Catatel Radon. Ta mong được làm việc với anh.”
Hôm nay tôi đã nỗ lực rất nhiều với cái họ mới được đặt cho mình.
Oslin mỉm cười và quay sang Kwanach.
“Ngài đang làm gì ở đây thay vì lên tàu vậy, thưa Bệ hạ?”
Anh ta sử dụng kính ngữ nhưng giọng điệu và biểu hiện của anh đối với Kwanach rất nhẹ nhàng và thân thiết. Có vẻ Kwanach đã quen với cách nói chuyện của Oslin.
“Có một sự cố. Hoàng hậu bị ốm.”
“Không có gì nghiêm trọng cả đâu, Kwanach.”
Tôi liếc nhìn Kwanach và vặn vẹo đôi vai, dù đương nhiên chàng không hề di chuyển một chút nào .
“Nàng nói gì vậy? Nàng trông như có thể ngã chỉ với một cái chạm nhẹ. Chúng ta phải lên thuyền trước, vậy nên hãy để ta cõng nàng.”
“Nếu Ngài lo lắng đến vậy thì hãy để tôi tự đi.”
“Tại sao?”
Kwanach hỏi với vẻ nhăn nhó như thể việc tôi không nghe lời chàng ấy là điều không thể chấp nhận được.
“Này, Bệ hạ.”
Oslin đang đứng đó quan sát hai chúng tôi, ngắt lời với vẻ mặt kỳ lạ.
“Hai người đã gọi nhau bằng tên à?”
Tôi hơi xấu hổ và khó chịu đến nỗi quên gọi chàng bằng chức danh.
Cho dù chàng có yêu cầu tôi gọi tên chàng một cách thoải mái đi nữa thì có vẻ như không phải một ý kiến hay khi gọi tên của một vị vua trước mặt người khác. Trừ khi chỉ có hai chúng tôi, việc lịch sự với Hoàng đế là lẽ dĩ nhiên.
Được biết đến như một thần dân trung thành, Oslin ném cho tôi một cái nhìn thoáng qua với vẻ mặt không hài lòng nhiều hơn trước.
Nếu tôi gây ấn tượng xấu với người đàn ông quyền lực như Oslin quá sớm, điều đó sẽ khiến cuộc sống của tôi ở Hoàng cung trở nên khó khăn. Tôi định nói với anh ta việc gọi tên đó là do tôi nhầm lẫn.
“Sao không?”
Kwanach liếc sang Oslin khi chàng nói với giọng sắc bén.
“Ta muốn nàng ấy gọi tên thân mật của ta.”
“Ahaha.” Oslin bật ra một tiếng cười ngượng nghịu.“Điều đó không phải là không thể, nhưng nguyên tắc vẫn là…”
“Nguyên tắc à? Ta đã đảo lộn đất nước bởi vì ta không thích nó. Cậu cũng gọi ta bằng tên mà đúng không?”
“Khi tôi chưa… Không, thưa Bệ hạ. Chúng ta khi đó ở riêng với nhau.”
“Nếu cậu không vui thì bây giờ có thể gọi ta như vậy. Đừng phán xét Hoàng hậu.”
Oslin dường như khó có thể duy trì được nụ cười khi hai khóe miệng anh ta run lên. Với tốc độ này, tôi cảm giác như mình sẽ mất thêm nhiều điểm trong mắt Oslin. Tôi không muốn làm hỏng kế hoạch của mình vì điều này.
“Hãy nhanh lên tàu thôi. Tôi cảm thấy choáng váng…”
Kwanach liếc nhìn Oslin như thể đang gặm nhấm anh ta, rồi chuyển ánh mắt sang tôi. Đó là một nỗ lực có chủ ý nhằm thu hút sự chú ý của chàng khi giả vờ yếu đuối.
Nó đã hiệu quả. Vấn đề là nó hoạt động rất tốt.
Kwanach cau mày và nhanh chóng bế tôi lên. Chàng ôm tôi trong đôi tay mạnh mẽ của mình. Đó là khi khuôn mặt tôi chạm vào khuôn ngực rộng rãi của chàng.
“Kwa, Kwanach…!”
Tôi đã gặp phải một trường hợp nghiêm trọng là chứng chóng mặt giả tạo. Kwanach không ngần ngại bước về phía con tàu, ôm tôi trong tay.
Oslin cố gắng lẩm bẩm gì đó và đi theo chàng. Đột nhiên
các hiệp sĩ cố tình ngoảnh mặt đi, cố gắng không nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Những nỗ lực của anh ta bảo vệ sự riêng tư của Hoàng đế và vợ chàng khiến tôi càng xấu hổ hơn.
“Ôi trời.”
Khuôn mặt tôi nóng bừng.
Kwanach không để ý đến sự bối rối của tôi và đi thẳng về phía con thuyền mà không quan tâm gì đến thế giới xung quanh. Mặc dù sải chân của chàng rất dài nhưng khuôn ngực chàng vẫn vững vàng và không hề lay chuyển.
Bất cứ khi nào có điều gì đó xảy ra vượt quá những gì tôi có thể làm, tâm trí tôi sẽ rối bời và tôi sẽ hoàn toàn bất động. Cuối cùng tôi chọn cách im lặng. Tôi nhắm mắt lại và quay mặt vào ngực của Kwanach.
Tốt nhất là nên chấp nhận điều này vì dù tôi có giãy giụa thì chàng vẫn sẽ không để tôi đi.
Cảm giác như chúng tôi đã đi rất lâu trong khi tôi ở trong vòng tay của Kwanach. Chúng tôi đã lên thuyền và đi thẳng vào buồng.
Tôi có thể mơ hồ nghe thấy tiếng thở hổn hển kinh ngạc của mọi người, khiến khuôn mặt tôi trở nên nóng hơn.
Không giống như Kwanach, tôi vừa lo lắng lại vừa xấu hổ.
Két.
Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng mở cửa và cơ thể rơi xuống một bề mặt mềm mại.
“Đây là phòng của nàng.”
Tôi mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra khi nghe thấy giọng trầm thấp của Kwanach. Căn phòng rộng lớn và sang trọng, không khác những gì người ta mong đợi từ một cabin trên một chiếc thuyền buồm.
Tôi nằm trên giường nơi Kwanach đã đặt tôi xuống. Nó đủ lớn để tôi có thể lăn lộn.
Tấm màn bạc lấp lánh tỏa sáng khắp giường. Ai đó đã thắp nến từ trước, mùi gỗ thơm nồng xộc vào mũi tôi.
Tôi ngoảnh mặt đi và nhận ra mình đang chạm mắt với Kwanach đang đứng bên cạnh giường. Khuôn mặt tôi vẫn còn nóng bừng nhưng chàng lại đang rất phấn chấn. Vì lý do nào đó tôi cảm thấy có chút bất công.
Chàng nhìn tôi và bắt đầu nói.
“Những người hầu luôn ở chế độ chờ, vậy nên hãy kéo dây và gọi họ. Chúng ta sẽ mất bốn ngày để đến đế quốc bằng tàu, vậy nên nếu có gì bất tiện thì hãy cho ta biết. Nhưng sao mặt nàng trông đỏ vậy? Nàng bị sốt à? Ta sẽ cho gọi bác sĩ ngay khi có thể…”
Kwanach có vẻ nghiêm túc và tôi thẳng thắn nói.
“Không phải sốt đâu, tôi chỉ xấu hổ thôi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngài đã bế tôi như thể tôi là một đứa trẻ…”
Kwanach khoanh tay và nghiêng đầu. Cánh tay chàng căng lên.
“Ta không bao giờ đối xử với nàng như một đứa trẻ. Vợ của ta bị bệnh, sao ta không làm như vậy được?”
“Nhưng trong mắt những người khác…”
“Trong mắt người khác thế nào quan trọng sao? Ta là Hoàng đế và không ai dám phán xét ta. Bây giờ nàng đã kết hôn với ta, hãy quên lễ nghi mà nàng đã được thực hành trước đây đi.”
“...”
“Nàng có biết tại sao ta lại trở thành Hoàng đế không?”
Giọng của Kwanach trầm và vang. Chàng nhìn tôi và nói.
“Để làm điều mà ta muốn.”
“...”
“Ta đã giành được ngai vàng với đôi tay nhuộm đầy máu, vậy nên ta sẽ làm những điều mà ta chọn.”
Giọng điệu của Kwanach trong giây lát có vẻ khủng khiếp. Quá khứ của chàng, điều mà tôi chỉ được bộc lộ bằng lời nói dường như lướt qua tâm trí tôi.
“Tôi hiểu ý của Ngài, vì vậy vui lòng thảo luận với tôi vào lần sau thay vì làm điều đó một cách đột ngột.”
Lời nói của tôi đã xóa tan bóng tối trên khuôn mặt Kwanach.
“Ta không ngờ nàng lại bối rối như vậy.”
“Tất nhiên là tôi xấu hổ. Lúc trước trong xe ngựa Ngài đã nói chúng ta sẽ bắt đầu từ từ với việc tiếp xúc thân mật…!”
“Đây không phải là tiếp xúc thân mật, ta chỉ đưa người bệnh đi thôi…”
“...”
“Ồ, vậy nàng nghĩ đây là tiếp xúc thân mật à?”
Kwanach mỉm cười, môi chàng nhẹ nhàng nhếch lên. Mặc dù tôi rất khó chịu vì chàng trêu chọc mình, nhưng nụ cười đó lại quyến rũ đến mức tôi không nói nên lời.
Hiệu ứng có vẻ tăng gấp đôi khi nụ cười được áp lên khuôn mặt nghiêm nghị, mỉa mai đó.
“Đừng trêu chọc tôi…”
“Ta không có.”
** Còn tiếp **