Một phát đạn pháo rơi vào trong yếu tắc, tạc sụp một đoạn tường thành.
Binh lính khiêng bao cát đi tới phía trước, muốn lấp chỗ hổng này.
Tiếng súng máy “tạch tạch” vang, người đằng trước ngực nứt ra đóa lớn đóa lớn huyết hoa, ngay trước khi hắn còn chưa ngã xuống, người phía sau nhân cơ hội lại chạy thêm vài bước.
Lấy máu thịt của thân thể làm lá chắn, người ở sau đạp lên thi thể người phía trước, tre già măng mọc, rốt cục lấp lại chỗ hổng này!
Trong tiếng pháo súng đinh tai nhức óc, Lưu Đội trưởng rống lớn nói với Tạ Tư lệnh.
– Tư lệnh, viện quân còn chưa tới, các huynh đệ sợ là chống không được nữa!!
Tạ Tư lệnh buông ống nhòm, nhìn về phía Lưu Đội trưởng.
– Chống không được cũng phải chống! Kiên trì một buổi tối nữa, viện quân nhất định sẽ đến!
Các sĩ quan mặt xám mày tro, hai mặt nhìn nhau. ‘Sợ là kiên trì không được một buổi tối!’
Trong các đội ngũ tiếp viện, đoàn độc lập Mông Cổ gặp phải chặn đánh mạnh mẽ của quân Nhật, bị ngăn ở Tây Khẩu, quân thứ sáu còn chưa thể vượt qua Ô Lan sơn, mà những quân đội khác lại cách càng xa hơn.
Chỉ có ba đoàn đóng quân tại Trương Gia Khẩu, đoàn , đoàn quân I, đoàn quân II là hi vọng cuối cùng!
…
“Báo cáo tư lệnh. Vừa nhận được điện báo vô tuyến, đoàn , đoàn đã đến trận địa sau lưng quân địch, bắt đầu tham chiến với sư đoàn Mikami!”
Lưu Đội trưởng ở bên cạnh khẩn cấp chen vào hỏi. “Sao mới hai đoàn?! Đ m n đoàn đâu?!”
==================================================================
Vương Đội trưởng lại lắc lắc đầu, thái độ kiên quyết. “Lý liên lạc viên, anh nói quả có đạo lý. Sư đoàn Mikami xuất động quy mô, Đa Luân tất nhiên trống rỗng, đây quả thật là cơ hội tốt công chiếm Đa Luân! Nhưng Nam Điện Tử đang nguy sớm tối, tôi không thể mạo hiểm như vậy được! Tạ tướng quân là lãnh tụ liên quân kháng Nhật, nếu hắn có gì bất trắc, hay là rơi vào tay người Nhật Bản, đối với sự nghiệp dân tộc kháng Nhật là một đả kích to lớn! Chúng ta gánh không nổi trách nhiệm này!”
Lý Hổ vẫn không chịu hết hy vọng. “Vương Đội trưởng, Đa Luân nối tiếp ba tỉnh, là đầu mối then chốt giao thông, chiến lược yếu địa! Nếu chúng ta có thể hạ được nó – hang ổ sư đoàn Mikami, đây đối với kháng chiến, đối với sức mạnh của Đảng ta, có trợ giúp lớn bao nhiêu chứ?!”
“Lý đồng chí! Anh không cần nói nữa!”
Khi hai người nói lời này, đang ngồi ở trong xe, đại bộ đội đi theo phía sau, đỉnh đầu điểm điểm ánh sao, lặn lội ở trên đường quê.
Đột nhiên, đỉnh đầu vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Lý Hổ không khỏi đem đầu vươn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy trong đêm tối, chiếc xe tải phía trước đột nhiên mất lái, nghiêng vẹo đâm tới xe bọn họ ngồi!
Không quân người Nhật Bản lại xuất động!
Xe đầu bị súng máy trên máy bay bắn trúng, mất lái đâm vào xe chỉ huy Lý Vương hai người ngồi làm bọn họ đâm thẳng vào thung lũng bên cạnh!
====================================================================
Sau thiên toàn địa chuyển, Lý Hổ tỉnh lại.
Hắn bị kẹt ở chỗ ngồi, cả người đau đến như vỡ khung xương, nhưng không bị thương nặng gì.
Hắn thử thăm dò từ trong xe bò ra, vẫn may, còn có thể lắc lắc đứng dậy.
Lái xe nằm trong chỗ điều khiển, một thanh sắt cắm vào giữa hốc mắt, máu dính cả mặt, hiển nhiên là đã chết.
Lại nhìn chung quanh, phía trước bên trái có một hình thể nằm không nhúc nhích.
Lý Hổ tập tễnh sang. “Vương Đội trưởng, Vương Đội trưởng!”
Vương Đội trưởng bị quăng ra từ trong xe, trên trán đều là máu. Hắn nghe được Lý Hổ gọi, hơi hơi giật giật, như đang muốn mở mắt.
Lý Hổ nhìn hắn, trầm tư một lát, yên lặng giơ lên chân…
…
Lý Hổ rốt cục thu chân, trên mặt đất, Vương Đội trưởng đã không còn nhúc nhích, không thở nữa.
Trong bóng đêm tối đen, xa xa truyền đến tiếng gọi. “Đội trưởng… Liên lạc viên… “
Lý Hổ ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phương xa.
‘Sống tiếp được, là mệnh của ngươi! Không sống tiếp được, là ngươi nợ bố! Bố mày là đang cầm lại thứ thuộc về mình!’