Ngày không kích này, trong lúc vô ý sáng tạo một lịch sử.
Đây là người Nhật Bản lần đầu tiên ở trên chiến trường Trung Quốc điều động máy bay. Sau đất liền, ngay cả không trung cũng không có địch thủ!
Tạ Viễn đột nhiên mở mắt, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Sắc trời đen như quạ, trong phòng chỉ có một ngọn đèn gầy yếu, dưới ánh đèn lay bóng.
Có âm thanh truyền đến.
– Thiếu gia, người tỉnh?!
Hắn chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt, vươn tay đè cái trán, chạm đến một lớp băng gạc thật dày.
– Đây là đâu?
Đoàn Bí thư hơi khom người đứng ở trước giường. Ông cũng bị thương, cánh tay dùng băng gạc treo trên cổ. Sắc mặt u ám, vẻ mặt ngưng trọng nhưng biểu tình hãy còn trấn định.
– Đây là yếu tắc ở Nam Điện Tử. Thiếu gia, hiện tại tình huống không ổn, chúng ta bị quân Quan Đông bao vây.
Ban sơ, sau khi Tạ Viễn hôn mê, thuộc hạ che chở hắn, chật vật trốn về yếu tắc Nam Điện Tử. Không đợi quân y đến, bên ngoài liền truyền đến tin tức, sư đoàn Mikami quân Quan Đông phát động đột tập yếu tắc, đã chặt đứt đường lui của yếu tắc.
đánh úp bất ngờ.
Hoàng hôn, sư đoàn Mikami bao vây toàn bộ yếu tắc.
Đoàn Bí thư vẻ mặt ngưng trọng.
– Đầu tiên là ở trên trời tạc, sau là tập kích. Người Nhật Bản đây là chắc chắn biết thiếu gia ngài đến, có người mật báo cho bọn nó!
Tạ Viễn mắt hơi hơi nheo lại, ánh đèn mờ tối, Đoàn Bí thư cũng không nhìn rõ thần sắc trên mặt hắn.
– Trước củng cố phòng thủ của yếu tắc, gửi điện tín cho Bộ Chỉ huy tối cao và đoàn Mông Cổ độc lập gần đây, bảo bọn họ lập tức chi viện!
Hắn xoay người, đem hai cái đùi chuyển đến mặt đất.
– Thiếu gia, ngài bị thương, nằm nằm trước đi.
Tạ Viễn khoát tay, đứng dậy mỉm cười.
– Chết mới nằm, sống phải nhảy nhót nhiều.
Hắn đi đến cạnh bàn, cầm lấy một tấm gương.
– Tháo băng gạc này đi.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài một đám quan quân vây quanh, có yếu tắc Nam Điện Tử, cũng có theo Tạ tư lệnh đi tuần.
Mọi người mắt thấy Tạ tư lệnh vẻ mặt hồng hào đi ra cửa, dáng người thẳng tắp, mũ kê-pi kéo thấp đè trên trán.
– Lập tức thông tri tất cả sĩ quan trở lên, đến Bộ chỉ huy yếu tắc họp!
…
Lý Hổ thay tây trang, soi gương xử lý tóc. Tóc của hắn giờ hơi dài, dùng lược thấm lên chút dầu, chải chỉnh tề thành một mái rẽ ngôi.
Sửa soạn xong, hắn từ trong ngực lấy ra đồng hồ bỏ túi, quan sát một chút kim đồng hồ.
…
Chuông điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, Lý Hổ đi tới cầm lấy ống nghe. – A lô.
“Lý liên lạc viên, không xong rồi! Tạ tướng quân ở Nam Điện Tử bị người Nhật Bản bao vây, đoàn chúng ta lập tức sẽ xuất phát, tiếp viện Nam Điện Tử!”
Gọi đến là Đội trưởng đoàn quân I Liên quân kháng Nhật. Đoàn này là do Đảng Cộng Sản một tay thành lập, mặc dù không trắng trợn ở trong quân thiết lập đảng uỷ, nhưng thường xuyên sẽ mời Lý Hổ lấy thân phận liên lạc viên Trung Quốc đi làm một ít tuyên truyền, tương đương với nửa chức trách của chính ủy.
Lý Hổ sửng sốt, hắn theo bản năng thoáng nhìn cửa…
– Chờ ta, ta cùng đi với đoàn !