Lúc Lê Sương tỉnh dậy sau hôn mê, phát hiện một nửa thân mình bị chôn dưới bùn sình trong đất.
Nàng khẽ cử động chân, nhưng càng dùng sức lại càng để cho bùn vùi lấp càng sâu thêm.
Lúc nàyLê Sương tỉnh táo lại, không dám cử động nữa. Bốn phía một mảng đen nhánh, chỉ có ánh sáng cách trừng mười trượng chiếu vào. Mượn ánh sáng yếu ớt đó, nàng mơ hồ nhìn thấy một người nằm bên cạnh, người nọ nằm ngang ở trên bùn, chỉ có chân chạm vào ao bùn, nàng khẽ nhẹ gọi hắn một tiếng: "Thái tử điện hạ?"
Người con trai hừ nhẹ một tiếng, bị nàng gọi giật mình tỉnh lại. Hắn hơi động người, Lê Sương liền thấy người hắn chìm xuống: "Không nên động!" Nàng lập tức hô một câu.
Tư Mã Dương thoáng chốc nhận ra tình hình hiện tại của bọn họ: "Đầm lầy?"
"Ừ, không giống đầm lầy tự nhiên, có người cố ý bày bẫy."
Lê Sương ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh, chỉ thấy trên đầu có một cái hố lớn, chắc là bọn họ ngã từ trên xuống, mà ở trước cửa động có bốn năm cây gỗ to đem miệng động bịt kín lại. Nhất định đây là cạm bẫy. "Cuối cùng thần cũng biết, mấy cái cây bị chặt kia để dùng vào chỗ nào rồi."
Hóa ra, đều bị người ta dùng chế bẫy, trực tiếp mang xuống đất dùng. Nhưng rốt cuộc là người nào, làm sao phải làm chuyện như vậy?
Nàng cùng Tư Mã Dương dẫn thân vệ riêng đi theo, để cho bọn họ đi dò xét, nàng vốn muốn ở ngoài xem quanh một vòng, dẫu sao Thái tử ở chỗ này, không thể để hắn vào trong rừng cây, ngộ nhỡ xảy ra điều gì bất trắc, không ai đảm đương nổi.
Lại không nghĩ tới, thời điểm bọn họ đến phía bên kia rừng, mơ hồ có một âm thanh cầu cứu bên trong. Lê Sương từ trước tới giờ không tin vào quỷ thần tà thuyết, nàng cho người bảo hộ Tư Mã Dương, muốn tự mình đi vào trong rừng, nhưng Tư Mã Dương lại ngăn nàng lại. Hắn gọi thêm hai hộ vệ, cùng nàng đi vào trong. Bên trong những cây cối bị chặt đều để lại một cái gốc gỗ, hoang tàn tiêu điều, lại càng thêm mấy phần quỷ dị.
Hướng tiếng kêu kia đi, càng đi càng sâu, Lê Sương càng cảm thấy không ổn, quãng đường tìm tới, càng ngày lại gần địa bàn ngày trước phát hiện bà lão là "xác sống" kia. Lê Sương cho mọi người dừng bước, bên cạnh bỗng có bóng trắng tấn công. Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, còn chưa kịp nghênh chiến, người nọ lại có động tác ngoài dự đoán của mọi người, hướng sang bên cạnh bắt Tư Mã Dương, kéo hắn về phía trước, Lê Sương và các thân vệ vội vàng đuổi theo, đạp lên hai ba bước, dưới chân chợt mất trọng lực, tất cả đều ngã vào trong thạch thất.
Trong thạch thất, trên đất toàn là xương trắng rải rác, cái mùi ôi thối ngày trước đã tiêu tán, Lê Sương chăm chú dõi theo bóng trắng kia, thấy hắn ta kéo Tư Mã Dương đi, xông vào một cái động đổ nát trong thạch thất, Lê Sương đuổi theo, ngoài dự đoán, nơi này giống như mê cung, mọi người thực ra chưa đi được bao xa, Lê Sương phân phó chia nhau ra tìm, nàng cùng một thân vệ đi phía bên phải hang động tìm kiếm, bóng trắng kia đột nhiên xuất hiện.
Thân vệ bên cạnh nhất thời bị lật ngã trên mặt đất, ánh mắt Lê Sương đông lại, mang kiếm lên nhìn, chặn cái bóng trắng định đánh lén, lại khiến cho bóng trắng dừng động tác.
Lê Sương định thần nhìn lại, cùng kiếm nàng va chạm lại là một cái quạt xếp (hihi), mà người cầm quạt, lại là...
"Nội gián" ngông cồng ngày đó?
Người mặc áo lông vượt ngục trước kia?Là y!
"Nha, Lê tướng quân quả nhiên lợi hại." Y nhẹ giọng cười một tiếng. Giống như trên đường vô tình gặp được bạn mà chào hỏi vậy.
Lê Sương lạnh lùng: "Ngươi rốt cuộc là ai? Điện hạ đang ở đâu?"
Người con trai cười một tiếng, nụ cười của súc vật vô hại (haha^^): "Ta mang cô đi tìm hắn."
Tiếng nói vừa dứt, phía sau nam tử vang tới hai chưởng roi, Lê Sương rút kiếm, tránh về phía sau. Tần Lan đưa tay muốn kéo Lê Sương về sau lưng, tay nam tử áo trắng động một cái, chỉ thấy quạt xếp xuyên không bay ra, đập mạnh vào cánh tay Tần Lan, lúc quạt quay trở lại thì phiến quạt đập vào ót Lê Sương, một đòn khiến Lê Sương hoa mắt, nhất thời đứng không vững. Trong thoáng chốc cánh tay chợt căng thẳng, cảnh tượng bên người chợt tối...
Nàng muốn phản kháng, căn răng nhịn xuống choáng váng, đặt chân lên mặt đất, rút kiếm muốn đâm, đầu vai bị đẩy một cái, thân thể bị khống chế ngã xuống, ngay sau đó cảm giác không trọng lực truyền tới, đầu óc lại choáng váng một lần nữa, rút sạch toàn bộ giác quan.
Chờ đến khi nàng tỉnh lại, đang trong tình trạng này.
Nàng không hiểu vì sao người kia phải đem nàng và Tư Mã Dương đơn độc vứt xuống nơi này, những người khác đâu? Những thân vệ đi theo, y sẽ xử trí bọn họ như thế nào? Hơn nữa người nọ... Mặc dù Lê Sương không dám xác định, nhưng nhìn từ tốc độ và một ít thủ pháp, võ công của y cùng người áo đen thần bí kia có mấy phần tương tự.
Giữa bọn họ cũng có mối liên hệ sao? Đồng môn?
Hiển nhiên, bây giờ không có thời gian để cho Lê Sương tới suy nghĩ những thứ này, trên người nàng khôi giáp rất nặng, khiến cho thân thể nàng từ từ chìm xuống bùn, chỗ bùn lúc nãy mới qua eo nay đã lún xuống tận lên ngực.
Lê Sương cẩn thận giơ tay lên, cởi khôi giáp và vai giáp, nàng đưa mắt xem Tư Mã Dương bên cạnh.
Tình huống Tư Mã Dương so với nàng khá hơn một chút, hắn là cả người nằm trên đất bùn, cơ hồ phủ trên đất bùn, trừ đôi giày lính quá nặng kia khiến cho hắn hai chân lõm sâu trong vũng bùn ra, thân thể và những bộ phận khác có thể hoạt động tự nhiên, nhưng hắn không thể hoạt động, bởi vì hắn động một cái, vũng bùn sẽ chuyển động, làm hắn cũng sẽ từ từ trầm xuống.
Biện pháp giải quyết duy nhất chính là cho hắn một điểm tựa, hắn chỉ cần đạp một cái, liền có thể trong vũng bùn nhảy ra ngoài.
"Điện hạ." Lê Sương gọi hắn một tiếng, "Ngài vẫn còn có khí lực?"
" Ừ."
"Ngài có thể đạp cánh tay ta nhảy ra khỏi vũng bùn."
Tư Mã Dương trầm mặc: "Ta đạp vào cánh tay nàng, một khi dùng sức, nàng phải làm sao?"
"Thần sẽ tự có biện pháp..."
"Nàng còn có biện pháp gì?"
Đối với sự tra hỏi của Tư Mã Dương, Lê Sương im lặng.
Thật ra thì nàng không có cách nào, hai người bọn họ hiện ở trong tình trạng này, nếu cứu, nàng cũng chỉ có thể cứu Tư Mã Dương, nếu không cứu, trì hoãn thời gian, càng chờ lún càng sâu, để Tư Mã Dương đi ra cũng không có cách nào ngoài đạp lên tay nàng, nếu không hai người bọn họ đều phải chết ở chỗ này.
Đây là một cách giải quyết tự nhiên mà một tướng quân có thể đưa ra.
"Điện hạ, bọn thần vốn nên vì bảo vệ điện hạ mà cúc cung tận tụy, điện hạ vạn phần không thể ở nơi này xảy ra bất kỳ sơ suất nào."
"Lê Sương." Cuối cùng Tư Mã Dương cũng gọi tên nàng, giống như trước kia, thanh mai trúc mã, "Nàng muốn ta vì giữ được mạng mà gϊếŧ nàng sao?"
Lê Sương trầm mặt chớp mắt: "Đây là phương pháp duy nhất, vì hộ giá điện hạ, cần thần bỏ mình nơi đây, mời điện hạ... Không nên vì tình nghĩa năm xưa, rối loạn đại cục."
Đại cục trong miệng nàng, mỗi người bọn họ đều tự hiểu. Trong triều đình, Tam hoàng tử có Tể tướng ủng hộ, có tham vọng đối với ngôi vị hoàng đế, nếu Tư Mã Dương hôm nay ở chỗ này xảy ra chuyện, Tam hoàng tử sẽ lên ngôi, khiến thế lực hoàng hậu, phủ Tướng quân (nhà Lê Sương), tâm phúc của thái tử trong triều, toàn bộ gặp họa.
"Điện hạ, thần ở tắc ngoại nhiều năm, có nghe trong triều tin tức truyền tới, điện hạ nay đã thêm quý tử(con trai), trong triều công việc cũng càng ổn thỏa..."
"Lê Sương." Tư Mã Dương cắt đứt nàng lời, "Ba năm từ biệt, ngươi để cho ta chờ ba năm. Nay, ngươi lại muốn cho ta niệm tình ngươi cả đời sao?"
Ánh mắt Lê Sương khẽ dao động, nhưng ngay sau đó lại bật cười: "Thần cả gan, hôm nay liều mạng muốn cứu Thái tử, nhưng thật ra là muốn Thái tử ngày sau có thể đáp ứng thần một nguyện vọng, để phòng vạn nhất, thần chưa dám nói, gây họa, khó bảo toàn tính mạng."
"Nàng và ta ở nơi này, vô luận nói chuyện gì, cũng sẽ không có tai họa."
Lê Sương thu lại tầm mắt, dùng tay mò vào trong vũng bùn, dò được giày lính Tư Mã Dương: "Điện hạ."
Tư Mã Dương không trả lời, cũng không có bất kỳ động tác nào khác.
Lê Sương cũng yên lặng, hồi lâu, Tư Mã Dương nhẹ phun một ngụm khí:"Lê Sương, chờ lát nữa từ nơi này đi ra, bất kỳ nguyện vọng gì của nàng, ta cũng đáp ứng nàng."
"Tạ điện hạ."
Tư Mã Dương thoáng chốc đứng dậy, thân thể hắn hơi lún xuống, lòng bàn chân đặt ở trên cánh tay Lê Sương, mượn lực đạp một cái,lực đạo cực lớn, Lê Sương chỉ cảm thấy cả người mình trầm xuống phía dưới vũng bùn, nhưng mà Tư Mã Dương nhảy lên không vô ích, khôi giáp trên người rơi xuống vô số chìm vào nước bùn. Trong nháy mắt rơi vào, liền cứng như thạch đất.
Chờ hắn quay đầu, Lê Sương đã chìm sâu vào trong vũng bùn, không thấy bóng dáng.
Nước bùn cũng không có bao nhiêu chấn động, chẳng qua là bùn đã bao chùm tất cả, khắp người Tư Mã Dương đều là bùn lầy, trong tay quyền nắm chặt, hắn ở bên cạnh đứng một hồi, xung quanh cũng không có bất kỳ thứ gì có thể dùng để mò vớt người. Hắn cắn răng một cái, ánh mắt trầm ngưng, xoay người, hướng ánh sáng bên cạnh chiếu xuống bước đi.
Khôi giáp cứng rắn đá mà phát ra tiếng vang, càng ngày càng xa.
Hắn không nhìn thấy, sau khi hắn rời đi, trong vũng bùn kia chợt chậm rãi toát ra một tầng bọt khí.
Ngay sau đó "Uỳnh " một tiếng, có một người đập phá trên đỉnh động, cả người lạnh như băng gió, vẻ mặt gần như tuyệt vọng đâm một đao vào trong vũng bùn sình.
Chốc lát, bên trong vũng bùn truyền tới một trận chập chờn, bùn lầy tựa như bị một khí lực cực lớn từ bên trong đẩy ra vậy. "Uỳnh" một tiếng, toàn bộ vũng bùn nổ tung, bùn lầy tràn ra, bắn toàn bộ hang động. Trên vách tường toàn bộ đều là bùn lầy, chậm chạp tuột xuống, chảy xuống chỗ thấp, mà ở đó vốn là đáy vũng bùn, dưới đáy bùn là một người con trai đem Lê Sương ôm thật chặt vào trong ngực.
Bên trong miệng mũi nàng cũng không có bùn lầy dính vào, nhưng bởi vì thời gian dài bế khí (nín thở) khiến cả khuôn mặt bầm biến thành màu đen, hô hấp cơ hồ đã dừng lại.
Tấn An ôm nàng, dùng sức ấn ngực nàng:"Không được, không thể."
Đôi mắt màu đỏ máu của hắn bây giờ đã tràn ngập nước mắt, cùng với âm thanh của hắn là tiếng vỗ trên mặt Lê Sương.
"Ta không cho phép nàng chết, nàng không thể chết."
Từng tiếng, âm thanh cực tuyệt vọng.
Nàng có thể làm bất cứ chuyện gì, yêu người khác, gả cho người khác, thuộc về người khác, nhưng mà nàng không thể chết được, nàng chết, ngay cả thống khổ đối với hắn, cũng không có ý nghĩa.