Tiết thanh tuyết đã tới, toàn bộ Lộc thành bỗng nhiên trở lên tiêu điều, người đi đường đột ngột giảm bớt, tuyết rơi cả đêm khiến đường ở trong thành cũng như ngoài thành bày ra một mảnh trắng xóa, sắc trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phủ Lộc thành, cũng như Trường Phong doanh trên dưới sau khi bị người thần bí tập kích, cũng đang rơi vào tình hình khẩn trương, chỗ ngồi bên thành này vốn đã nghiêm túc nay càng trầm ngưng thêm mấy phần.
Không ít người ở đây biết được bản lĩnh người hắc giáp thần bí kia, nếu hắn muốn gϊếŧ Thái tử, cho dù có người bảo vệ ngay cạnh, cũng khó mà cản trở.
Phủ thành thủ vệ nghiêm ngặt, Thái tử đi lại nhất định có mười người thân vệ đi cùng chờ đợi bảo vệ.
Thành chủ nhát gan, rất sợ Thái tử vào bắc xảy ra chuyện gì bất trắc, hắn biết tên thần bí kia đối với Lê Sương có cảm tình, vì vậy liền chạy đến quân doanh mời Lê Sương đi thành phủ cùng Thái tử bầu bạn. Hận không thể để Lê Sương bên người Thái tử, cả ngày làm bùa hộ mệnh cho Thái tử.
Lê Sương lúc đầu cũng có mấy phần lo lắng, thành chủ đi cầu, nàng liền đi, nhưng đi mấy ngày, phát hiện người thần bí áo đen kia vốn không có động tĩnh, trong quân doanh nàng cũng cho người để ý Tấn An, Tấn An mấy ngày nay đều ngoan ngoãn, ban ngày đi theo quân sĩ ra ngoài huấn luyện, ban đêm liền chui trong chăn ngủ, cũng không tới tìm nàng, coi như sau khi mang hắn đến đây, là một đoạn thời gian yên tĩnh nhất.
Nàng thầm nghĩ, ngày đó nàng bảo vệ cho Tư Mã Dương đại khái là làm cho người thần bí đơn thuần kia... thương tâm?
Có những buổi tối nàng cũng lặng lẽ ra trại lính, trong thành tĩnh lặng tìm một chút, người kia không giống như lúc trước, tìm đúng thời cơ xuất hiện trước mặt nàng.
Lê Sương ở đình ngồi nửa giờ, trong lòng nổi lên mấy phần tịnh mịch khó nói.
Người kia...Sau này không xuất hiện trước mặt nàng nữa sao?
Hắn là một người cứng đầu, nếu ngày đó hắn quyết định từ nay về sau không để ý tới nàng nữa, vậy sau này đại khái thật không có cơ hội gặp lại nữa. Dẫu sao...Cho tới bây giờ đều là hắn chủ động tới tìm nàng, cho nên bây giờ, nàng căn bản không biết lai lịch cùng hành tung của hắn, càng không thể tìm.
Nàng sờ đôi môi có mấy phần khô nứt của mình, hơi nước trong thân thể biến thành dải sương trắng bay ra ngoài, hít một hơi, Lê Sương chỉ cảm thấy đêm này ngày càng lạnh.
Hôm sau, thành chủ như thường ngày mời Lê Sương đi, Lê Sương mượn cớ bận rộn từ chối, thành chủ thất vọng chở về, Thái tử cũng không phái người đến mời. Lê Sương liền vui vẻ tự tiêu dao.
Nàng không muốn cũng Tư Mã Dương một chỗ quá nhiều. Nàng biết Tư Mã Dương đối với nàng có ý, lúc bọn họ còn nhỏ, làm bạn với nhau, Lê Sương khác với những khuê nữ dịu dàng, nàng cùng với vương công quý tộc các công tử cùng nhau cưỡi ngựa bắn tên, học binh thư luật pháp, tập võ luyện công, nàng là con gái Đại tướng quân, sư phụ của nàng so với Tư Mã Dương cũng không khác biệt lắm, thời gian ở chung với nhau có lẽ so với hai người bạn học kia của hắn ít hơn một chút. Thời gian dài như vậy, Lê Sương đối với Tư Mã Dương chỉ là có chút thân quen, không tính là nhiều.
Tư Mã Dương lập thái tử phi, trong phủ cơ thϊếp mặc dù không nhiều, mấy năm này nghe được cũng thêm hai bao người.
Nàng từ nhỏ cùng cha học đánh trận, chính là vì muốn tương lai có thể đi ra phủ Tướng quân, không muốn để ý tới mấy di nương ở trong phủ tranh đấu nhàm chán. Nàng không muốn để cho mình rơi vào vòng tranh đấu, nhưng lại bởi vì quan hệ thông gia nên rơi vào một cái hố sâu.
Thêm nữa Tư Mã Dương là đương kim thái tử, là thánh thượng của thế hệ sau, nếu không ngoài dự đoán, hắn muốn lên ngôi. Tương lai, sau lưng hắn có những thứ tranh đoạt, hơn cả chiến trường đầy máu tanh, u ám cùng bẩn thỉu.
Ba năm đầu, Lê Sương biết mình muốn cái gì, nàng biết nếu mình tiếp tục ở kinh thành, kết quả sau cùng thành cái dạng gì, Thái tử đối với nàng có ý, bởi vì nàng là con gái Tướng quân, định trước sẽ vì hoàng quyền mà kết hợp lại.
Sẽ có một phi vị cho con gái Tướng quân được định trước, tương lai nàng cùng thái tử có con, lại một màn tranh đấu không lường trước được. Cha nàng không vì thế mà từ chối, vì lợi ích to lớn sau lưng cả một đoàn thể, nhất định sẽ hân hoan khích lệ.
Lê Sương không muốn làm một con cờ, nàng muốn tự mình nắm giữ số mạng, làm người đánh cờ.
Khi đó nàng thấy rõ được tình thế, Tư Mã Dương cũng hiểu rõ nàng, hắn sau khi lập Thái tử phi xong, liền tự rời đi tâm tư của mình, Tư Mã Dương biết Lê Sương sợ cái gì, nhưng hắn không cho phép nàng sợ càng không cho phép nàng đi. Vì vậy Tư Mã Dương nói với hoàng hậu chuyện của Lê Sương này.
Hoàng hậu tất nhiên tán thành ý kiến, ngay sau đó muốn cùng Thánh thượng thương lượng.
Nhờ có hoàng đệ nhỏ của Tư Mã Dương ở chỗ hoàng hậu nghe được tin này, vui mừng hớn hở chạy tới nói cho Lê Sương lúc này đang ở trong cung biết, Lê Sương bấy giờ cả kinh thất sắc, vội vàng từ trong cung chạy về phủ tướng quân, thỉnh cầu A Đa lập thượng thư Thánh thượng, đúng lúc tình hình Tắc Bắc có biến, nàng khẩn cầu xuất chinh ở chỗ cha, Thánh thượng cuối cùng cũng đáp ứng.
Lê Sương ra bắc vào Lộc thành, mọi chuyện đã định, trong ngày đã truyền khắp cung, nàng không phải là người đầu tiên là nữ tướng quân lên chiến trường, nhưng lại là người có được quyết định ra quân nhanh nhất, hoàng hậu biết được thánh lệnh này, đối với lời thỉnh cầu của Tư Mã Dương liền kiềm chế xuống không nói ra.
Ngày Lê Sương ra bắc, Tư Mã Dương cũng đến đưa tiễn, nàng nhớ ngày hôm đó hắn trầm ngâm nghiêm mặt nhìn nàng: "Ta làm gì sai mà nàng phải bỏ chạy vào nơi lạnh giá hoang mạc ấy chịu khổ? Lại muốn cách xa ta?"
Lê Sương quỳ xuống, đầu chạm tới đất: "Điện hạ quá lời, khiến thần sợ hãi."
Đó là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn kiểu như vậy, nàng nghĩ hết mọi cách kéo xa khoảng cách của mình và Tư Mã Dương, hắn trầm mặt hồi lâu, mới dùng thanh âm trầm thấp cho nàng đứng lên. Lần đó, sau khi nàng đứng dậy, lần đầu tiên nhìn thấy Tư Mã Dương dùng vẻ mặt thất vọng để nhìn nàng.
"Ta cho rằng, nàng sẽ hiểu ta, sẽ nguyện ý đứng ở bên cạnh ta..."Lê Sương đem câu nói của hắn chắn ngoài cửa lòng. Nàng biết, nàng có thể một mực ở bên cạnh hắn, một mực phụng bồi hắn, coi hắn là duy nhất. Nhưng ngay từ khi Tư Mã Dương sinh ra, đã định trước hắn không thể ở bên nàng, một mực quan tâm nàng, coi nàng là duy nhất.
Hắn có hậu cung hơn ba ngàn người, có hoàng quyền thiên hạ. Mà nàng, cũng có thứ mà nàng muốn hướng tới.
Rồi sau đó, nàng như chưa từng là người thuộc về kinh thành.
Nàng cho rằng đã qua ba năm, Tư Mã Dương đã có thêm con cháu, phần tình cảm khiến người ta hoảng sợ kia, cũng phần nào phai nhạt đi. Thế nhưng nàng không ngờ tới, Tư Mã Dương lần này lại nhận lệnh đi vào nơi đất bắc khổ cực giá rét này, lại còn nói với nàng, hắn tới đây, không phải vì phần tình cảm vua tôi kia.
Điều này làm cho nàng bất an. Từ ngày biết Tư Mã Dương tới, Lê Sương nghĩ đến nếu không có liên quan tính mạng, nàng tuyệt đối sẽ không lại gần hắn, tuyệt đối không.
Lê Sương than thở, đây thật là hoa đào trúng hoa đào, hoa đào tồi tệ. (ở đây chỉ đào hoa ấy, thu ong hút bướm:))
Lê Sương không đi phủ thành, Thái tử cũng chỉ theo thông lệ công việc, đến trường thành đi khảo sát một vòng, cũng không quấy rầy Lê Sương nhiều.
Lúc Lê Sương vừa mới hạ lòng, cảm thấy bắt đầu thời điểm yên ổn của cuộc sống, chợt có người binh lính báo lại, rừng cây xa xa trường phong doanh bên ngoài trại lính mấy trăm dặm có động tĩnh.
Lê Sương nghe tin tức này, trong lòng vô cùng coi trọng.
"Động tĩnh gì?"
"Cách rừng cách Lộc thành không xa kia, thời tiết tốt cũng nhìn thấy rõ, gần đây binh lính phát hiện phía cây cối rõ ràng có giảm bớt, hiển nhiên là bởi vì đốn gỗ."
Chặt cây đốn gỗ? Lê Sương sờ cằm suy nghĩ: "Thế ngươi có thấy người đem gỗ chở đi, hoặc là tại chỗ xây dựng cái gì không? Hoặc đốt lửa, nhìn thấy khói không?"
"Không có, những cái cây kia dường như bị biến mất không dấu vết vậy. Không thấy chở đi, cũng không có xây đựng, càng không có người dùng làm củi đốt lửa."
"Cho người tới tìm hiểu đi."
"Dạ."
Quân sĩ lui ra, Lê Sương nghĩ tới mảnh rừng kia là nơi nàng nhìn thấy Tấn An lần đầu tiên, nàng cùng La Đằng và mấy tướng quân thăm dò qua, nơi đó còn có một thạch thất ( căn hầm) dưới lòng đất, bà lão ngày đó nghi ngờ là "xác sống" gϊếŧ tới Trường Phong doanh cũng là từ trong thạch thất đó bò ra.
Hiện giờ phía rừng cây đó có động tĩnh? Hay là người...hoặc là nói sẽ có những xác sống khác từ đó đi ra, hơn nữa bọn họ chặt cây không chở đi lại không xây dựng hay đốt lửa, vậy bọn họ chặt cây làm gì?
Lê Sương phái mấy người đi thăm dò, không chỉ xét một lần, ban ngày ban đêm đều đi, nhưng lại không thấy có người ở đó chặt cây. Qua mấy ngày, cây cối càng ngày càng thưa thớt, cơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh núi, lại vẫn không thấy một bóng người.
Các tướng sĩ Trường Phong doanh chưa từng suy nghĩ nhiều, nhưng mà quân coi giữ Lộc thành lại có một tin đồn truyền ra, nói là Lộc thành có quỷ xuất hiện.
Cuộc sống sau tiết Thanh tuyết đều hết sức nhàm chán, mấy ngày sau lực lượng quần chúng đông đảo trong Lộc thành đã đem chuyện mấy cái cây dần thưa thớt trong rừng kia truyền ra làm quỷ chuyện, có gần mười phiên bản bất đồng.
Vùng đất phía bắc vốn giá rét, kết hợp cùng câu chuyện kinh dị này khiến người nghe rét lạnh tận trong sương. Lê Sương ban đầu vốn không để ý mấy lời nói vô căn cứ này, lại càng không nghĩ tới lời đồn đãi này ngày càng lợi hại, thậm chí lòng quân cũng có mấy phần giao động...Có người nói, những người bị chàng trai Mặt nạ đen kia gϊếŧ chết không cam lòng, biến thành quỷ, bắt đầu quấy phá.
Thoáng chốc, trong trại lính mơ hồ có mấy người phải kiềm chế tâm tình sợ hãi.
Lê Sương bắt đầu giận dữ, tìm người đầu tiên truyền ra cái tin vịt này, đánh cho hắn mấy chục đại bản. (đánh bằng gậy)
Làm người ta không nghĩ tới là, ngày thứ hai sau khi tên lính kia bị đánh, có người phát hiện hắn ta chết ở trong tuyết, bên ngoài thành.
Một đêm tuyết rơi nhiều, cơ hồ khiến hắn bị chôn vùi, chỉ chừa một bàn tay lộ ra bên ngoài. Lúc đào được hắn từ trong tuyết ra, hơi thở đã sớm không còn, tim bị móc sạch, một l*иg ngực trống rỗng nhìn hết sức kinh người, hắn lúc chết mặt mũi hốt hoảng, dường như đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Xảy ra chuyện này, trong trại lính bắt đầu rung chuyển, thậm chí truyền cả vào dân chúng trong Lộc thành.
Nhà nhà bận rộn vẽ bùa tẩy trần nguyền rủa, trong một đêm bùa chú gắn đầy thành, nhìn lại càng có không khí quỷ dị.
Lê Sương biết rõ lòng quân không thể loạn, cùng các tướng lãnh thương nghị đối sách, người truyền lệnh trong thành phủ tới báo tin, lệnh để Lê Sương gặp Thái tử.
Tần Lan liếc mắt xem thần sắc Lê Sương, chủ động nói: "Chiếu tướng hiện nay phải xử lý chuyện, sợ không thể đi ngay được, mạt tướng cả gan thay mặt chiếu tướng đi gặp mặt Thái tử đông cung, nghe lệnh thái tử."
Lê Sương tất nhiên cầu còn không được, gật đầu liên tục: "Tốt lắm, tốt lắm."
Tần Lan thấy bộ dáng kia của nàng, đầu hơi cúi xuống, khóe miệng nhẹ nhàng kéo một cái không một tiếng động cười, hắn nguyện ý vì nàng ngăn mọi khổ sở.
"Thuộc hạ trước đi theo sứ giả đi tới thành phủ." Tần Lan cáo lui, lúc sắp đi ra cửa lại nghe Lê Sương kêu: "Tần Lan."
Hắn quay đầu. Lê Sương suy nghĩ nói: "Nếu như có chuyện gì không tốt, ngươi cứ sai người tới gọi ta."
Ánh mắt Tần Lan khẽ động, đây là sợ Thái tử làm khó hắn sao. Hắn che giấu ưu tư, chỉ ôm quyền: "Được."
Tần Lan đi thành phủ, Tư Mã Dương cũng không có hỏi sao Lê Sương không tự mình tới, hắn chỉ hỏi tới mấy chuyện đồn đại mấy ngày nay trong Lộc thành, cũng không trách tội ai, lại đưa ra phương pháp giải quyết.
Lê Sương nghe lời Tần Lan hồi báo, Tư Mã Dương đưa ra phương pháp giải quyết, nàng theo bản năng cau mi tâm, nhưng lại không khỏi nói: " Thái tử nói thế nào?"
Tần Lan ngừng một chút, nói: "Thái tử muốn để cho chiếu tướng và ngài ấy dẫn một nhóm thân vệ cùng đi dò xét trong rừng hoang kia một vòng. Tự mình giải thích lời đồn.
Lê Sương yên lặng. Dân chúng mê tín, nàng không có cách nào cùng họ nói phải trái, nàng muốn tin đồn có thể nhanh chóng lắng xuống, đúng là chỉ có cách lấy mê tín khắc mê tín. Nàng cùng Tư Mã Dương đi chỗ đó một vòng, lại tung ra tin tức, nói Thái tử có long khí tỏa ra làm ma tà hồn phi phách tán, đây chính là phương thức nhanh nhất.
Hơn nữa bọn họ dẫn người thân cận đi, thám tử cũng chỉ là thám tử, không bằng người của mình, khó tránh lưu lại dấu vết chưa từng thăm dò.
Tư Mã Dương đưa ra một biện pháp tốt, khó xử duy nhất là muốn nàng cùng hắn đi.
"Cứ làm như vậy đi." Lê Sương suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu, dù gì hai người cùng cần phải mang một thân vệ riêng đi, "Tần Lan, an bài xong xuôi, ngày mai theo ta cùng chung lên đường, Thái tử bên kia chắc cũng đã chuẩn bị tốt, một nhóm này nhiệm vụ trọng yếu chính là bảo vệ cho Thái tử."
Tần Lan cúi đầu: "Dạ."
Buổi trưa hôm sau, Lê Sương mặc ngân giáp quân, giả bộ nói ra tám mặt trọng kiếm, mười hai thân vệ ở trước thành tường yên lặng, lúc Tư Mã Dương tới cũng cả người mặc thiết giáp, đứng chung một chỗ với Lê Sương, trong mắt mọi người là một đôi vô cùng tương xứng.
Hơn phân nửa người ở doanh trung cũng tới ra mắt Thái tử.
Đúng lúc hôm nay Lục Hân đến gặp Quý Nhiễm, ánh mắt Lục Hân vốn một mực gắn trên người Quý Nhiễm, nhưng ánh mắt lúc này bị Lê Sương và Tư Mã Dương ở chính giữa ánh mặt trời đoạt đi.
"Oa." Lục Hân không khỏi nhẹ giọng cảm khái: "Tướng quân cùng Thái tử điện hạ cực kỳ xứng đôi." Nàng lắc cái tay nhỏ bé mình đang nắm, "Tấn An, nhìn coi, tỷ nói có đúng không?"
Người ở bên cạnh nàng, xung quanh là một vòng người lớn, chỉ có Tấn An là một điểm nhỏ đứng ở bên trong.
Ánh mắt hắn lãnh đạm nhìn về phía Lê Sương đang đứng cùng Tư Mã Dương, chỉ thấy động tác lên ngựa của hai người cơ hồ giống nhau y đúc. Hắn yên lặng không nói. Chỉ tránh tay Lục Hân: "Ta nói rồi, đừng có chạm vào ta." Hắn nói xong, không nhìn Lê Sương cùng Tư Mã Dương nữa, xoay người trở về trong doanh trại.
Sau lưng các quân sĩ uy vũ hô vang cả đất trời đưa Tư Mã Dương và Lê Sương ra ngoài thành. Tấn An đứng ở trước cửa doanh trung của thân vệ, bên trong trống rỗng, không có một bóng người. Nó nằm lên giường của mình, ngẩng đầu nhìn đỉnh doanh trướng.
Không nói một lời, ngay cả ánh mắt cũng không động đậy.
Thực ra mấy ngày nay nó đều như vậy, nhưng người khác chẳng ai phát hiện, ngay cả Lê Sương cũng chưa tới hỏi qua một câu. Nàng thích cái tên Thái tử đó. Cho nên sẽ không chú ý bất kỳ chuyện gì khác.
Tấn An không biết, thời điểm mà nàng gặp tên Thái tử đó có giống như thời điểm hắn nhìn thấy nàng không, cảm giác những thứ xung quanh đều không có màu sắc, chỉ có nàng ở chính giữa rực rỡ mà tỏa sáng, thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, khiến hắn giống như con thiêu thân không màng sống chết mà bay qua.
Không ai biết, trong mấy ngày hắn không gặp Lê Sương này, con thiêu thân là hắn phải dùng sức mạnh thật lớn mà dập lửa trong lòng. Nhưng so với lửa đốt trong lòng, làm cho hắn còn thống khổ đau đớn hơn là phải khắc chế mình không được xúc động tới gặp nàng.
Nàng không thích hắn, cũng không cần hắn, nhận ra điều này trong đầu hắn giống như bị nguyền rủa, tất cả nhiệt huyết đều đóng băng.
Đây không phải ảo giác, hắn cảm nhận được băng lạnh, lạnh lẽo chân thật.
Hoa văn hình ngọn lửa trên ngực bắt đầu chuyển lạnh, màu sắc dần trở lên ảm đạm, cho đến buổi tối, nếu như không nằm trong chăn thì gió rét bên ngoài có thể làm cóng tay chân hắn, từ trước đến giờ hắn chưa từng trải qua cảm giác này.
Từ ngày chạy từ trong khu rừng kia ra, khoảnh khắc gặp được Lê Sương, toàn thân hắn vĩnh viễn là nhiệt huyết sôi trào mãnh liệt, cho dù là thân trần đứng trong bão tuyết hắn cũng không cảm thấy lạnh.
Nhưng hắn bây giờ....
"La tướng quân! La tướng quân!" Bên ngoài chợt vang lên tiếng hoảng sợ của một quân sĩ, Tấn An có thể nhận ra được giọng của người này, là Vạn Thường Sơn một trong những thân vệ của Lê Sương.
Sao...Thanh âm của người này lại xuất hiện? Không phải tất cả các thân vệ đều theo nàng đi ra ngoài sao...
Tấn An vừa quay đầu, chỉ thấy bên trong doanh trướng một mảng đen kịt, hóa ra vừa rồi hắn đã nằm lâu như vậy... Lâu đến mức trời đã tối rồi sao, thời gian trôi qua hắn lại không có chút cảm giác nào...
"La tướng quân?"
"Chiếu tướng và Thái tử gặp mai phục! Nay đã mất tung tích!"
Con ngươi trống rỗng, nghe được tin này đồng tử Tấn An co rút mạnh, xoay mình một cái, ngồi dậy.
Huyết dịch trong l*иg ngực thoáng chốc theo tim mãnh liệt truyền khắp cơ thể.
Chân không đạp đất, không cảm thấy cái lạnh băng của đất, thân hình khẽ động, chớp mắt đã ra khỏi trại, đi nửa đường bắt được một vạt áo của Vạn Thường Sơn thân vệ:
"Người vừa nói gì?"
Vạn Thường Sơn sợ run người, kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Mượn ánh lửa bên ngoài trại lính, trong con ngươi màu đen của hắn, thời khắc này chính là bóng người của Tấn An. Tấn An bây giờ đã biến thành người lớn, hai con ngươi đỏ như máu, hoa văn ngọn lửa cháy lan từ ngực lên khóe mắt, trên người còn mặc quần áo của đứa trẻ, rất nhiều chỗ được vá lại, vải vụn treo ở trên người hắn.
Vạn Thường Sơn trợn mắt nhìn: "Ngươi...Ngươi là người phương nào!"
"Ngươi là người phương nào!" La Đằng nghe phía bên ngoài kêu lên cũng chạy tới, đại đao trong tay hắn chỉ Tấn An, cau mày hỏi: "Người áo giáp đen?" Tấn An không chút để ý, chỉ nắm vạt áo của Vạn Thường Sơn từng câu từng chữ hỏi: "Lê Sương đâu?"
Nhắc đến chuyện này Vạn Thường Sơn mới bất chấp người trước mặt này, lập tức quay đầu nói với La Đằng: "La tướng quân! Thỉnh cầu tiếp viện! Chiếu tướng cùng Thái tử biến mất ở thạch thất(hầm trong lòng đất) trong rừng cây kia."
Dưới thạch thất...
Tấn An buông vạt áo của Vạn Thường Sơn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh hỗn loạn, có một người cầm dao rạch ngực hắn lấy máu ở tim, thoáng cái có hình ảnh hắn gào lên thống khổ giãy giụa, rồi lại có một con sâu bò vào trong thân thể hắn, chớp nhoáng lại có cảnh gϊếŧ loạn máu tanh cùng cuồng loạn chạy trốn. Điên cuồng, hỗn loạn.
Đầu hắn đau như sắp vỡ, nhưng cái thứ đau đầu này không phải điểm trọng yếu, quan trọng chính là... Hắn biết được thạch thất đó ở đâu rồi!
Hắn biết được Lê Sương đang ở đâu! Hắn phải đi cứu nàng!
Cứ coi như nàng thích người khác, nàng vì bảo vệ người khác mà sẽ đối với hắn thù địch, coi như đời này nàng không nguyện ý gả cho hắn, không muốn ở chung một chỗ với hắn, thậm chí không thèm nhìn hắn...
Hắn cũng phải đi cứu nàng!
Đem hết sức lực, không màng sống chết, không để ý tất cả đi cứu nàng.
Giống như đây là sứ mệnh của hắn, là bản năng duy nhất của hắn, không thể buông tay.