Hoàng My ngồi yên tĩnh trên ghế trước thềm, cái gì cũng không làm, chỉ ngồi đó, nhìn xa xăm.
Đám nô tì một người cũng không dám lại gần cô, chỉ dám đứng đằng sau, xa xa tụm năm, tụm bảy, chỉ trỏ, khua tay múa chân nói gì đó với nhau.
Chợt Hoàng My đột ngột gục đầu xuống, khiến cho những người nô tì đang xì xào bàn tán chú ý tới.
Tiếng xì xào ngừng lại một lúc rồi lập tức ồn ào lên, có vẻ họ nghĩ Hoàng My đã bị gì đó.
Tuy vậy nhưng họ vẫn đứng đó, không làm gì cả.
Chỉ là sau mái tóc dài rũ xuống, vốn tưởng đã che đi gương mặt của Hoàng My, không ngờ lại hiện rõ một đôi mắt màu đá quý sáng chói đang liếc nhìn đám nô ti nhiều chuyện kia, khiến họ một từ nói tiếp cũng bị nuốt hết vào trong.
Tâm Lan đột ngột xuất hiện, uy quyền liền đuổi hết đám nô tì kia đi.
Khi chỉ còn có người họ, Tâm Lan liền dúi vào tay Hoàng My một gói giấy.
Hoàng My nhìn gói giấy một lúc rồi mở ra, lại ngồi đờ người một lúc, sau đó liền gấp lại, làm gì cũng nhẹ nhàng, chỉ là trong tâm, vốn lại không tĩnh lặng được như vậy.
Có vẻ như lời của Lương thái y trước kia đã đúng, rằng sức khoẻ của Hoàng My thật sự đang rất không tốt.
Vì gần đây cô dường như ngày càng yếu ớt đi nhiều, đi đứng không vững vàng, thường xuyên chóng mặt ngất xỉu, một giấc ngủ triền miên có thể lên đến cả tuần.
Mỗi lần như vậy, đều là Hoàng Tuấn Khương ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô, nắm chặt lấy tay cô như sợ rằng chỉ cần buông ra là cô sẽ đi mất vậy.
Mọi người luôn bảo rằng Hoàng đế không thể là một người chung thủy.
Có lẽ đúng là như vậy thật, nhưng lại có thể không phải đâu.
Vì chung thủy chính là “trước sau như một, mãi mãi không thay đổi”.
Hoàng Tuấn Khương có thể không phải là vị hoàng đế chỉ có một người duy nhất ở trong hậu cung.
Nhưng hắn lại là vị hoàng đế mà trong hậu cung ba ngàn giai nhân chỉ có một người duy nhất ở trong mắt của hắn.
Ngoài Hoàng thái hậu và Hoàng hậu, một sợi tóc của nữ nhân khác, hắn còn chưa từng vô ý chạm qua.
“Hoàng hậu nương nương mắc phải bệnh lạ, không thể chẩn đoán được, càng không có thuốc giải, theo triệu chứng hiện tại…ắt hẳn không còn sống được lâu…”
Nhớ đến những lời này của Lương thái y, sắc mặt của Hoàng Tuấn Khương càng lúc càng u ám khiến cho các thái giám và các cung nữ xung quanh khiếp sợ.
Hắn bây giờ đang trong tình trạng trân quý từng giờ từng phút giây mà Hoàng My còn sống trên đời này.
Hắn căm ghét việc triều chính quá nhiều, hắn căm ghét việc đám quan thần lải nhải, hắn lại càng căm ghét hơn việc thời gian quá nhanh, đang dần bào mòn đi người phụ nữ hắn ta yêu nhất.
Trong hoàng cung, ai cũng đã biết bệnh tình của Hoàng hậu.
Có những người tiếc nuối hồng nhan bạc mệnh, có những kẻ hả hê chờ đợi cái gai trong mắt bị nhổ đi.
Mà có lẽ người có tâm trạng phức tạp nhất lúc này chính là Hạ Bích Trâm - Người chị em tốt của Hoàng My.
- Sao có thể như thế được!? Chỉ vì một cái vật phẩm thôi mà! Tôi dùng hết tích phân mua cho cô là được rồi.
- Không được đâu.
Tôi cũng gần như hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, tôi đoán trước khi mình rời đi thì cũng có thể giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.
- Nhiệm vụ có quan trọng gì!? Tôi còn ở cùng cô chưa được bao lâu mà!
“Chưa được bao lâu” của Hạ Bích Trâm là cả chục năm đó.
Hạ Bích Trâm có vẻ rất tiếc nuối, nhưng cũng cảm thấy mỗi lần xót xa khi mỗi lần Hoàng My ho khan.
Cô ấy biết đây là một trò chơi, đương nhiên Hoàng My sẽ không chết, họ vẫn có thể gặp lại nhau ở một hay thậm chí là nhiều thế giới khác.
Nhưng mà sự chuẩn bị cho việc rời đi của cô cũng thật cầu kì, vậy mà phải mang một căn bệnh thật nặng và chắc chắn không thể nào chữa được, cuối cùng là dẫn đến “cái chết”.
Bệnh nặng như vậy, đúng là lần đầu trải nghiệm!
Hoàng My thể hiện mình rất sàd vì điều này.
Không có vật phẩm thật phiền…
Hoàng My lúc này đang chờ đợi “cái chết” đến với mình, hay nói đúng hơn là chờ cái ngày linh hồn bị rút ra khỏi xác, cái ngày rời xa mọi người ở thế giới này.
Nói không lưu luyến thì chắc chắn là nói dối, dù sao thì cô cũng đã ở cái thế giới này cả chục năm có lẽ.
Mà cô không biết rằng, Hạ Bích Trâm đã làm một chuyện “khó nghĩ tới được” cho cô.
Sau bao nhiêu ngày tháng điều tra, Hoàng My cũng đã có bằng chứng chỉ ra chủ mưu sát hại con trai mình, bây giờ cái cô cần là nhân chứng.
Cô quả thật ban đầu không ngờ đến, kẻ này lại là chủ mưu đứng sau tất cả.
- Hoàng thượng, hoàng hậu muốn thỉnh an ngài.
- Mau gọi nàng ấy vào!
Nghe Quản công công báo tin ái nhân đến tìm, Hoàng Tuấn Khương đang đau đầu chuyện triều chính lập tức phấn chấn, gương mặt còn rất hớn hở.
Thật sự không nhìn ra họ là một cặp vợ chồng sắp âm dương cách biệt.
- Thỉnh an hoàng thượng.
- Miễn lễ, nàng mau lại đây với ta.
Hoàng My nhẹ nhàng ngồi cạnh Hoàng Tuấn Khương, họ bắt đầu nói về nhiều chuyện, và có những chuyện, quả thật không ai biết, và càng không nên biết.
Hôm đó là một hôm tuyết rơi dày, Hoàng My nhẩm tính, mới đó mà đã gần năm rồi, nói đúng hơn là đã qua năm, là năm cô ở đây, sống trong chốn hậu cung này, chẳng biết từ lúc nào một cô gái tuổi lại có nhưng tâm tư trưởng thành như vậy.
Hoàng Tuấn Khương nói với Hoàng My rằng ngày mai là ngày lễ Tết, khi tất cả mọi người quây quần tại một phòng để dùng bữa, tất cả sự thật sẽ được vạch trần.
Chỉ là Hoàng My sợ mình không đợi được đến ngày mai.
Chỉ có Tâm Lan biết rõ rằng sức khoẻ của Hoàng My đã quá yếu, có thể sống tiếp thêm giây phút nào cũng là rất quý hoá rồi.
Đêm ấy, cô và Hoàng Tuấn Khương nằm cạnh nhau, trong vô thức, Hoàng My đã ôm lấy người chồng của mình thật chặt, chặt đến nỗi khiến cho hắn không thoải mái mà tỉnh giấc.
Tuy nhiên, hắn cũng không làm gì, chỉ nằm im mà trầm tư suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Tuấn Khương thức dậy, có lẽ ngủ trong tư thế khó chịu khiến cho hắn tỉnh dậy với tinh thần cũng chẳng vui vẻ là bao.
Chỉ có khi nhìn thấy ái nhân vẫn đang nằm yên tĩnh kế bên mới khiến hắn hoà hoãn phần nào.
Hoàng My bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của nô tì hầu buổi sáng.
Giống như một giấc mơ, cô tỉnh dậy với sự ngạc nhiên không nói nên lời.
Cô “còn sống” à?
Hoàng My ngồi bật dậy, sự mệt mỏi và đau yếu bao ngày qua đã không còn, dường như một giấc ngủ đã trôi qua cũng đã trôi hết bệnh tật trong cơ thể của cô.
Hoàng Tuấn Khương có vẻ bất ngờ khi thấy cô khoẻ khoắn như vậy, giống như chưa từng có bệnh tật gì.
Hắn bỗng chốc mỉm cười vô thức, hạnh phúc đến kì lạ.
Nhưng chỉ có Hoàng My biết đây là gì…
- “Hệ thống, sao cơ thể của tôi còn có xuất hiện hiện tượng hồi quang phản chiếu nữa!?”
Hồi quang phản chiếu: Một người bệnh nặng, hoạt động sống cơ thể suy yếu bỗng bất ngờ trở nên hồi tỉnh, minh mẫn, cười nói hoạt bát, ăn uống khỏe mạnh một cách kỳ lạ trước khi qua đời.
(Wikipedia)
- [ Thông báo: Thời gian ở lại thế giới của tiểu thư còn lại: giờ phút giây ]
Hệ thống không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đưa ra thông báo.
Hoàng My mím môi, cô nên xem là mình còn nhiều thời gian hay ít thời gian đây.
Cơ thể khoẻ mạnh khiến cho Hoàng My có chút không quen, Hoàng Tuấn Khương ở bên cạnh cùng cô, hai người sánh bước cùng đi đến sảnh chính.
- Hoàng thượng vạn tuế!
- Hoàng hậu cát tường!.