Couple :
Minh Hoàng My x Mạc Đoàn Huy
Minh Hoàng My nằm sấp trên chiếc giường rộng lớn của mình bấm điện thoại.
Trong lúc đang lướt mạng xã hội hệ thống thì chợt nhìn thấy mấy chục bài đăng của các cô gái khoe quà của người yêu tặng nhân ngày lễ tình nhân.
Bổn công chúa cũng là con gái đó!
Cho dù cô có là công chúa quyền lực của Minh giới, nhưng cô vẫn là một người vợ đấy nhé!
Minh Hoàng My chu mỏ ghen tị rồi quăng điện thoại lên đầu giường.
Cô lật người nằm ngửa, nhìn lên trần nhà suy tư.
Ai bảo ông chồng yêu dấu của cô bây giờ đang làm cái giống ôn gì ở đâu cô cũng chẳng biết nữa.
Mỹ nữ muốn lăn đi ngủ!
Chợt nghe tiếng chuông điện thoại, cô ngửa đầu lên nhìn chiếc điện thoại đang reo.
Với tay lấy chiếc điện thoại, Hoàng My nghiêng người, ngó tên người gọi đến, bấm nút nhận cuộc gọi.
- | Bảo bối, em đang làm gì vậy? |
- Em đang nằm trong phòng.
- | Hôm nay trời rất đẹp, anh nghĩ em nên ra ngoài đi dạo.
|
- Em rất lười.
- | Mau dậy đi, anh sẽ xem camera đấy |
Minh Hoàng My bực dọc ngồi dậy, đá chân mấy cái rồi mới rời khỏi giường.
Nếu không phải do chồng yêu cầu, có mà cô đã khinh bỉ tắt máy từ câu đầu tiên rồi.
Minh Hoàng My thay một bộ đồ thoải mái rồi mở cửa phòng, chỉ thấy căn nhà rộng lớn trống hoác.
Cô đi đến chỗ cầu thang, liếc mắt nhìn chiếc camera rồi đi xuống.
Vì ra ngoài cũng không biết làm gì, Hoàng My quyết định dắt con bạch cẩu đi dạo một chút.
Cô sẽ làm “mỹ nữ” dắt chó đi dạo!
Sau khi “mỹ nữ” đã trang bị các vật dụng đảm bảo an toàn cho chú chó trắng to cao, một tay cô cầm dây xích, một tay cầm điện thoại, “mỹ nữ” đẩy cửa nhà với tâm thế chuẩn bị đón nắng.
Chỉ là chưa kịp thấy nắng, “mỹ nữ” đã thấy một thứ còn chói hơn cả nắng.
- Mừng bảo bối một lễ tình nhân vui vẻ.
Không biết “mỹ nữ” thấy thứ chói hơn nắng là gì, nó có thể là nụ cười tươi của chàng trai kia, hay là cặp nhẫn đá quý được điêu khắc tinh xảo cùng một bó hoa hồng lớn trên tay anh ta, hoặc là tất cả đã tạo thành một hào quang sáng rọi cả căn nhà.
Minh Hoàng My trực tiếp đơ người, hạnh phúc bất ngờ đến mức không nói nên lời.
Chàng trai kia thật sự có vẻ rất hào hứng khi nhìn thấy biểu cảm này của cô.
Hoàng My trực tiếp quăng dây xích con bạch cẩu sang một bên để nó tự chạy ra vườn chơi, nhào đến ôm chồng của mình, sau đó liền nắm lấy cổ tay của Mạc Đoàn Huy kéo vào nhà.
- Sao anh nói là bận đi mấy ngày mới về?
Đoàn Huy nhẹ đặt lên đ ỉnh đầu vợ mình một nụ hôn, nhẹ nhàng đáp:
- Tại vì anh nhớ em quá thôi…
Couple :
Hạ Bích Trâm x Âu Dương
Hạ Bích Trâm ngồi trong phòng vẽ của mình, xoay xoay ngòi bút.
Nãy giờ cô cũng chẳng biết mình đang vẽ cái gì mà vẽ đi vẽ lại cũng chỉ có mấy hình trái tim, hay thậm chí là ghi rõ ràng cả một chữ Valentine.
Có lẽ đầu cô bây giờ chẳng có ý tưởng gì ngoại trừ cả đống suy nghĩ về cái ngày lễ tình nhân hôm nay nữa rồi.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Bích Trâm vò tờ giấy vẽ, quăng vào thùng rác.
Cô đi ra phía cửa, mở cửa phòng.
- Trâm có muốn ăn một chút trái cây không?
Âu Dương đứng ngoài cửa, trên tay là một đ ĩa trái cây lớn đủ các loại màu sắc.
Hạ Bích Trâm ra khỏi phòng, đóng cửa phòng vẽ lại, cười:
- Chúng ta tìm trò gì chơi đi, em chán quá.
- Được rồi.
Âu Dương gật đầu, một tay cầm đ ĩa trái cây, một tay nắm lấy tay của Hạ Bích Trâm.
Cả hai cùng ra phòng khách.
Anh đặt đ ĩa trái cây lên bàn.
Hai người ngồi trên sofa, Âu Dương cũng rất thật tình mà lên mạng tìm đủ loại trò để cho vợ mình chơi, Hạ Bích Trâm thì ngồi ăn trái cây, mắt chăm chăm ngắm chồng.
- Trâm có muốn chơi bài không?
Hạ Bích Trâm có vẻ rất hứng thú, cô mỉm cười gật đầu.
Âu Dương cũng vui vẻ, đứng dậy đi tìm khắp nhà xem còn bộ bài nào không.
Bởi vì Hạ Bích Trâm là một người ham chơi, nên đương nhiên, trong nhà của hai người có vẻ không thiếu một trò chơi nào.
- Chúng ta còn một bộ bài Thật hay Thách tháng trước anh vừa mua nhưng chưa chơi, Trâm thật sự muốn chơi chứ?
Hạ Bích Trâm sáng mắt, gật đầu lia lịa.
Âu Dương mang bộ bài rất nhiều lá đến.
Hai người bắt đầu ngồi chơi với nhau, dù sao cũng chỉ có hai người chơi nên cứ lần lượt từng người chơi cho công bằng.
Nếu khi ai không làm được thì sẽ phải uống cốc nước.
Chơi gì thì chơi cũng phải healthy nhé!
Vì oẳn tù tì thua nên Hạ Bích Trâm phải chơi trước.
Cô hơi nhát nên đã chọn “sự thật” trước, lật lá bài đầu tiên lên, Hạ Bích Trâm có chút hoang mang:
“Hãy kể về bí mật lớn nhất đời bạn”
Hạ Bích Trâm vô thức nhìn Âu Dương, thấy anh ấy vẫn đang cười cười chờ đợi.
Thấy cô đảo mắt nhìn bình nước, giọng điệu anh liền trở nên giận dỗi:
- Trâm còn có chuyện giấu anh sao?
- Không có! Em…làm gì có giấu anh gì đâu.
Có bí mật nào đâu mà kể nên em uống.
Nói xong Hạ Bích Trâm liền lấy bình nước rót một cốc rồi uống vội uống vàng.
Cô còn lâu mới cho anh biết bí mật thầm kín của mình về tình yêu này, chính là việc cô yêu anh trước cả khi anh yêu cô.
Phải nói là Hạ Bích Trâm yêu Âu Dương từ cái nhìn đầu tiên, khi nhìn thấy thái độ như căm thù cả thế giới của anh.
Yêu anh từ lúc anh còn chưa biết đến sự hiện diện của cô, cho đến bây giờ.
Hạ Bích Trâm này rất sĩ diện, không thể để chồng mình biết chuyện mình yêu trước được, lại còn là một người si tình đến thế.
Chỉ là Hạ Bích Trâm không biết rằng, thật ra Âu Dương mới là người yêu trước, chẳng qua là anh ấy thật sự quá ngại ngùng, một cái nhìn cũng không dám dành cho cô, khiến cho cô tưởng anh không có cảm tình với mình.
Họ thì ai cũng nghĩ là mình yêu đối phương trước.
- Đến anh rồi, mau lật bài đi.
Hạ Bích Trâm cười ngại ngùng, phẩy phẩy tay ý chỉ đến lượt Âu Dương rồi.
Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, miệng nói “Anh chọn thách”, tay lật một lá bài lên.
Họ chơi với nhau cứ như vậy cho đến một lúc lâu sau, có lẽ thời gian trôi qua cũng không khiến họ để ý.
- Em đói rồi, anh mau chơi nốt lượt cuối rồi chúng ta mau đi ăn thôi.
Hạ Bích Trâm xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, thật sự cô quá đói rồi.
Âu Dương có vẻ cũng đồng tình với cô, nhanh chóng chọn “thách” rồi vươn tay lấy một lá bài.
“Để người đối diện ngồi lên đùi bạn rồi hôn họ”
Âu Dương cười gian trá, đặt lá bài lên bàn cho Hạ Bích Trâm xem.
Cô vừa đọc xong đã đỏ mặt, liếc mắt đầy đe doạ cho Âu Dương.
- Chúng là chỉ đang chơi thử thách thôi mà.
Nghe lời vô sỉ từ miệng Âu Dương, Hạ Bích Trâm đỏ mặt tía tai, nhưng vẫn phải giận giận dỗi dỗi đứng dậy, đi sang phía anh.
Mãi một lúc thì cô mới ngồi gọn trong lòng anh, Âu Dương cũng “thành thật” mà làm thử thách.
Hạ Bích Trâm đã đỏ mặt đến xì khói.
Cô thề sẽ không bao giờ chơi mấy trò linh tinh này nữa.
Sau khi hôn chụt chụt mấy cái xong thì Âu Dương ôm chặt lấy Hạ Bích Trâm trong lòng, mặc dù cô có chiều cao tương đương cả anh nhưng đó dường như cũng không phải là vấn đề.
- Mấy trò như này, thật sự không nên chơi nhiều, nhưng với anh thì được.
- Với anh thì em làm cái gì chả được…
Couple :
Hứa Mỹ Uyên x Châu Hiểu Bách
Hứa Mỹ Uyên vốn là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, mấy cái ngày lễ valinhtinh như này vốn không có trong sự chú ý của cô.
Vậy nên nữ tổng tài này mới sáng sớm đã xuống phòng khách cầm laptop làm việc, đến pijama cũng chẳng thèm thay ra.
Chỉ là…
- Em khi nào mới xong vậy?
Chàng trai ôm lấy Mỹ Uyên từ sau lưng, đầu gục trên vai của cô.
Mỹ Uyên ngồi trên đùi chàng trai, nhìn đến đồng hồ, cảm thấy thời gian trôi qua cũng đã lâu.
Mỹ Uyên tắt máy tính, để sang một bên, mỉm cười cong cong khoé mắt, xoa xoa đầu chàng trai, nói:
- Chúng ta ăn sáng nhé!
Châu Hiểu Bách lập tức phấn chấn với lời đề nghị này.
Mỹ Uyên nắm tay anh đứng dậy, hai người cùng đi vào bếp.
Chật vật cả buổi trời, hai người cũng đã hoàn thành xong bữa sáng.
Chỉ còn lại bước trang trí thêm thì chợt điện thoại để ngoài phòng khách của Hứa Mỹ Uyên reo lên.
Cô đóng cửa phòng bếp, đi đến cầm chiếc điện thoại lên nhìn, có vẻ không hứng thú lắm với người gọi đến.
- Vậy sao? Tôi hiểu rồi.
- Ngay bây giờ à? - Giọng điệu của cô có chút chậm lại.
Bất chợt tiếng cửa bếp hé mở, một cái đầu với hai chiếc tai sói xanh xám ló ra từ sau cánh cửa, có một nụ cười tươi để lộ chiếc răng nanh dễ thương:
- Vợ ơi, mau vào ăn thôi.
Tiếng nói này có lẽ đã vọng vào điện thoại, khiến đối tượng ở đầu dây bên kia đột ngột im lặng.
Mỹ Uyên bất chợt phì cười, đôi mắt cong cong nhìn chàng trai kia với ánh mắt trìu mến, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi, nhưng hôm nay tôi không lên công ty được rồi.
Không để đối phương nói thêm câu nào, Mỹ Uyên đã tắt cả nguồn điện thoại, quăng lên sofa cùng với máy tính, cười tươi rồi chạy tót vào bếp với chồng.
Hiểu Bách kéo ghế bàn ăn ra cho vợ, cô vừa ngồi xuống thì đã được chồng phủ khăn ăn lên đùi.
Mỹ Uyên hào hứng nhìn bàn ăn đầy đủ món được bày trí cầu kì, cười tít cả mắt.
Sau khi Hiểu Bách ngồi xuống đối diện Mỹ Uyên, họ bắt đầu bữa sáng trong không khí màu hồng, gần như có thể thấy mấy hình trái tim đang bay lượn lờ quanh họ.
- Ai gọi em có chuyện gì sao?
- Chỉ là chuyện công việc linh tinh thôi.
Châu Hiểu Bách chống cằm, mỉm cười nhìn người vợ ngồi trước mặt mình, nhẹ nhàng lấy khăn tay, vươn lên lau khoé miệng dính nước sốt cho Hứa Mỹ Uyên:
- Công việc thì quan trọng, nhưng em vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
- Công việc thì quan trọng, nhưng anh vẫn quan trọng hơn…
Couple :
Hồ Thanh Vy x Trương Trọng Vinh
Chiều hôm ấy, Hồ Thanh Vy ngồi trong phòng khách bấm điện thoại xem ảnh những cô gái khoe quà trên mạng xã hội với thái độ hờ hững, “có vẻ” cô cũng không hứng thú lắm với ngày Valentine.
Nhìn thì “có vẻ” là vậy, nhưng thật ra nội tâm cô đang gào thét chờ mong món quà Valentine của ông chồng say mê nghiên cứu của mình.
Từ sáng sớm đã mất tăm mất tích, dù biết là anh vẫn ở trong nhà, đang ở dưới tầng hầm nhưng cô vẫn rất bực mình.
Thanh Vy này thề, nếu chồng cô mà không tặng quà, cô sẽ pha chế thuốc sổ loại mạnh đổ vào miệng chồng cô cho anh ta chết!
Có ai có thể nghĩ được, mỹ nhân Hồ yêu xinh đẹp bậc nhất Minh giới bây giờ lại chỉ muốn người chồng của mình tặng một món quà nhân ngày lễ.
Trong khi đó, nếu cô muốn, chỉ sợ số quà được tặng hằng ngày đã không đủ để nhét nổi một thế giới.
Đôi mắt hoa đào chăm chăm nhìn vào cánh cửa kim loại cứng cáp che chắn lối dẫn xuống tầng hầm.
Nếu ánh mắt là những viên đạn, chỉ sợ rằng chiếc cửa tội nghiệp kia đã không thể đứng vững như vậy nữa.
Giống như nghe thấy lời thỉnh cầu của Thanh Vy, cánh cửa kim loại ấy từ từ được mở ra, tạo nên tiếng kẽo kẹt chói tai.
Một chàng trai sau cánh cửa bước ra, anh thân mặc áo blouse trắng, mắt đeo kính, nhìn sơ qua đoán chừng tất cả không ai nghĩ anh là tiến sĩ hoá học, chỉ đều nghĩ anh là bác sĩ đơn giản thôi.
- Tiểu Hồ Ly, anh mới có cái này cho em này.
Nghe thấy tiếng chồng, Thanh Vy đã lập tức trở nên giận dỗi, và hành động mỗi khi giận của cô, chính là biến thành một tiểu hồ ly vừa kiêu ngạo vừa dễ thương.
Chính là cái kiểu làm nũng ấy vẫn luôn làm cho Trương Trọng Vinh xiêu lòng.
- Tiểu Hồ Ly, em đừng dỗi anh, anh chỉ là có một chút chuyện bận rộn dưới hầm, em mau cùng xuống hầm với anh đi.
Hồ Thanh Vy “rất miễn cưỡng” biến trở lại hình người, hậm hực dậm chân đi đến tầng hầm.
Trương Trọng Vinh có chút xót xa, liền bế cô lên ngồi trên tay mình, hôn chụt vào môi cô một cái rồi cười:
- Em không nên dậm chân như vậy, chân sẽ đau, anh sẽ xót lắm.
Cùng với cặp kính tri thức kia, vẻ đẹp trai ôn nhu dịu dàng này thật sự đã đánh gục Thanh Vy.
Cô chỉ có thể úp mặt vào ngực áo anh mà đỏ mặt tía tai.
Cho đến khi xuống đến tầng hầm, Trương Trọng Vinh mới để Hồ Thanh Vy đứng vững trên mặt đất, tay anh vẫn nắm lấy tay cô.
Hồ Thanh Vy thật sự choáng ngợp trước vẻ đẹp của phòng thí nghiệm.
Trương Trọng Vinh đã cẩn thận trang trí tất cả các dụng cụ khiến cho căn phòng thí nghiệm khô khan trở thành những thứ bày tỏ tình yêu đẹp nhất.
Trên tường còn có gắn những thủy tinh thể màu sắc sặc sỡ được ghép thành hình trái tim.
Mọi thứ ở đây, có thể coi là sự hùng vĩ của một tình yêu tri thức.
Hồ Thanh Vy có thể sẽ cảm thấy may mắn đến thế nào khi người chồng của mình là một tiến sĩ hoá học bậc nhất chứ.
Đương nhiên là một cô gái hạnh phúc bậc nhất rồi.
- Đây là quà của em.
Trọng Vinh đưa cho Thanh Vy một hộp quà.
Cô nhận lấy rồi nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một chai nước hoa và một chiếc hộp nhỏ hơn.
- Tại sao anh lại tặng nước hoa cho em?
Thanh Vy đặt hộp quà lên bàn, lấy chai nước hoa ra xịt vào cổ tay, ngửi thử mùi.
Đừng nói là chồng cô chê cô hôi đấy nhé.
Nhưng mà mùi nước hoa này thật sự quá quyến rũ rồi.
Trọng Vinh cười xảo quyệt, nắm lấy cổ tay vừa được xịt nước hoa của Thanh Vy, kéo lại gần.
- Anh tặng nước hoa cho em, chỉ vì muốn em “thơm”.
Hồ Thanh Vy xấu hổ đỏ cả mặt, muốn bốc khói, đẩy Trọng Vinh ra.
Anh chỉ cười theo kiểu “lưu manh giả danh tri thức”, sau đó liền lấy chiếc hộp nhỏ còn lại ở trong hộp quà, mở ra.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Vy, bên trong là một chiếc vòng tay hạt ngọc có một viên đá hồ ly nổi bật được điêu khắc tinh xảo, Trọng Vinh đột ngột có chút ngại ngùng xen lẫn sự chân thành, một tay giấu ra phía sau lưng.
- Anh không giỏi chọn quà cho lắm, cũng không biết có gì đẹp hơn em, chỉ có thể tận dụng những kiến thức của bản thân mình để tạo ra niềm vui cho em, thật sự mong em không chê…
Couple :
Giai Chi Linh x Lục Duy Phong
Lục Duy Phong chính là một lo licon chính hiệu, thế nên việc ngày nào cũng kè kè bên tiểu lo li Giai Chi Linh nhà mình thì cũng không có gì lạ.
Giai Chi Linh đến tận cái Valentine lần thứ bao nhiêu cô không nhớ này vẫn không thể hiểu được tại sao mình có thể yêu anh ta.
Chê quá!
Chi Linh ngồi xuống cho đám mèo nhà mình ăn, vừa ngửa đầu lên đã thấy chồng mình đang có gương mặt cười rất tươi, cùng một hộp quà màu xanh da trời trong tay.
- Quà Valentine dành cho em này, Linh Linh.
Chi Linh tỏ vẻ rất khinh bỉ, cô còn lạ gì quà của Duy Phong.
Chắc chắn là một trong loại đồ dành cho lo li lùn lùn nhỏ nhỏ như cô.
Đồ lo li mà chồng tặng cho cô đã đủ để nhét đầy cả một căn phòng rồi.
Nào là váy, áo, quần, vớ, giày, cài tóc, bao tay, túi xách, tóc giả,…Giống như cô chính là một chiếc cosplayer lo li tại nhà chỉ để cho một người xem vậy.
Tuy vậy nhưng Chi Linh vẫn cầm lấy hộp quà của Duy Phong, quay lưng đi đến sofa, thật sự thì đã vui thầm trong lòng mình.
Cho dù anh có tặng gì đi nữa thì cũng không quan trọng, quan trọng người tặng là anh.
- Em mau mở ra đi!
Chi Linh tỏ thái độ không quan tâm, nhẹ nhàng mở hộp quà ra.
Bên trong là một đống sợi len mềm rất dễ thương.
- Anh lại dở trò gì đấy?
- Em lục tìm quà trong đó đi.
Chi Linh cũng đút tay vào lấy những sợi len dài ấy ra ngoài, bất chợt nhìn thấy cái gì đó màu đen đen bên trong.
Nó là một chiếc váy đen, chỉ có điều, món quà này khác với những chiếc váy lo li kia, đây là một chiếc váy đen dài, mang khuynh hướng thanh lịch nhưng vẫn rất dễ thương
Giai Chi Linh thật sự có chút xúc động, vì đây là lần đầu Duy Phong tặng đồ mà “không lo li lắm” cho cô.
Chỉ là bên trong vẫn còn vài thứ, Chi Linh lấy từng món đồ ra.
Nào là thức ăn vặt, nước uống cô thích, mỹ phẩm,…tất tần tật đủ loại thứ ở trong một hộp quà to.
Lục Duy Phong nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Giai Chi Linh, lấy món quà cuối cùng ở bên trong đó ra.
Mở hộp quà, bên trong là một chiếc dây chuyền.
Anh mở mặt dây chuyền hình tròn lớn ra để thấy một bức ảnh nhỏ, là ảnh của hai người.
- Anh đã luôn đoán xem em thích gì.
Có thể em cũng thích những món quà mà anh tặng, nhưng em cũng có những sở thích riêng ngại chia sẻ với anh.
Nên từ hôm nay, em có thể thoải mái nói hết với anh suy nghĩ của em, đừng giấu diếm trong lòng nhé…
Couple :
Min Cẩu x Tử Minh
Min và Tử Minh trong bộ dạng hai anh chàng đẹp trai đang đứng trong chòi nghỉ ở cạnh vườn hoa, ngắm thiên nhiên ở trong “thế giới thu nhỏ”.
Đột nhiên như nhớ ra điều gì, Tử Minh gác chân, ngửa người ra sau, khoanh tay kênh kiệu:
- Ê chó, hôm nay là lễ tình nhân đó!
- Biết rồi.
- Chó thích quà gì?
- Chó thích nhai “xương rồng”.
Tử Minh có chút gai sống lưng rồng, Bạch Long như hắn ta giờ đang phải lòng một con Hắc Cẩu.
Thật nhục mặt loài rồng mà.
Min thật sự rất chê Tử Minh, nó cũng chẳng hiểu sao mình có thể yêu được cái tên tự cao tự đại kia.
Thật nhục mặt loài chó, à không, là loài cẩu.
Hai “con người” ấy không thèm nói chuyện với nhau nữa, liền tách ra mỗi đứa một nơi.
Min ngồi trong phòng khách trong nhà thưởng trà đọc sách, còn Tử Minh thì đi đâu mất tăm mất tích rồi.
Một lát sau, cảm thấy Tử Minh đã biến mất quá lâu, Min đóng sách, đứng dậy định đi tìm người tình của mình.
- Ê chó, ta ở đây này.
Min vừa quay lại, cả một bó hoa hồng đã xuất hiện ngay trước mặt, lại còn có điệu bộ ngại ngùng không dám nhìn thẳng của Tử Minh.
- Ngươi tặng hoa cho ta à?
- Đui hay sao mà không thấy.
Gương mặt của Tử Minh càng đỏ thêm ác liệt, Min mỉm cười, vươn tay nhận lấy bó hoa hồng to lớn này.
- Còn đây nữa này.
Tử Minh quăng cho Min một hộp quà.
Min đặt bó hoa lên bàn, nhẹ mở hộp quà ra.
Bên trong là rất nhiều thịt tươi ướp lạnh.
- Chó không ăn được socola nên ta tặng cái đấy, ngươi đừng có hiểu lầm.
Min bật cười thành tiếng, thật sự thì người bạn yêu của anh ta cũng dễ thương quá rồi.
- Cảm ơn nhé…
Còn nhiều cặp đôi nữa mà chương dài quá với đã muộn tận mấy ngày rồi nên ad dừng ở đây.
Thật sự thì ad còn muốn viết nhiều hơn nữa cơ..