Điều này khiến Hoàng My rơi vào trầm tư rất lâu, dù đã có đủ bằng chứng để kết tội Trư Phi nhưng cô vẫn không tin sự thật lại dễ dàng như vậy được.
Một cô gái trẻ lại có cái lá gan ấy à?
Độc lạ bình bông!
Có lẽ Hoàng Tuấn Khương cũng cảm nhận được tâm lý nghi ngờ của Hoàng My, hắn cũng thường xuyên đến tâm sự và thảo luận cùng cô về việc này.
Nhưng mà hai con người này tâm sự về cái chết của con trai mình mà lạ lắm.
Cũng giống như mội đôi phu thê bình thường đang bàn chuyện không liên quan đến mình vậy, họ chỉ đưa ra ý kiến để đối phương lắng nghe, không cần ai ngoài họ biết cả.
Tuy là ở trong hoàng cung ngày qua ngày vẫn êm đềm như vậy, trong Thận Hình Ty thì lại là một thế giới khác.
Trư Phi, à không, bây giờ chỉ còn là Trư Thị, tóc tai bù xù, quần áo đầy bùn đất, nhìn thế nào cũng không thể nhận ra được đây đã từng là một phi tần cao quý của Hoàng thượng.
Ý chỉ họ của tên phụ nữ
Kế bên cô ta là cô cung nữ trước kia, bộ dạng trông so với lần trước liền thảm hại hơn.
Lần phát điên trước của Thập nhất a ca Tuấn Hùng làm cho cô ta hoảng sợ, có lẽ nó đã khiến cho cô ta ám ảnh đến tận bây giờ.
- Đến giờ hỏi cung!!!
Tiếng e é của thái giám làm cả hai cô gái giật mình, toàn thân của cả hai người không hẹn mà cũng đều cùng bất giác run rẩy.
Mỗi lần nghe thấy tiếng gọi e é này, như thể là một thông báo chuẩn bị bước qua quỷ môn quan.
Cung nữ kia nhỏ tuổi đã không ngừng run sợ che đầu, như vậy thì một tiểu thư nhỏ nhưng cũng được cưng chiều như Trư Thị làm sao mà chịu nổi.
Tâm lý của họ hiện tại...
Một chút cũng không ổn!!!
Trong Thận Hình Ty có những hình thức hỏi cung, ép cung, phạt và tra tấn đặc biệt.
Những người bị tình nghi có thái độ tốt thì sẽ được hỏi cung nhẹ nhàng, tình cảm, thậm chí là vui vẻ, cười đùa.
Những người có thái độ lồi lõm, không biết điều thì sẽ trực tiếp bị ép cung, dùng hình nhưng nhẹ hơn tra tấn để lấy lời khai.
Còn những người bị Hoàng thượng trực tiếp ra lệnh phạt hay tra tấn thì càng không có gì để nói ngoài hai chữ:
Thảm hại!
Trong đấy vang lên những tiếng hét xé tan cả không gian.
Nhưng chỉ là do bức tường kia làm bằng gỗ quá dày, hút âm thanh cực tốt.
Một tần số cũng chẳng đến được cổng của Thận Hình Ty.
Mấy ngày sau, cả hoàng cung được báo tin, Trư phi ở trong Thận Hình Ty bị Hoàng thượng và các hoàng tử ép khẩu cung mà tra tấn đến chết, thậm chí còn không được chôn cất theo nghi lễ của một phi tần, mà chỉ được báo tử rồi đưa về gia đình.
Lúc nghe tin này thì ai cũng rùng mình, không ai không biết rằng Trư phi còn rất trẻ, tràn đầy sức sống của một cô gái vừa trưởng thành, chỉ có tính cách được chiều chuộng từ bé hơi ương ạnh, ngang bướng, nhưng hiện tại nói chết là liền chết.
Có phải tàn bạo quá rồi không!?
Đó là dấu mốc để đánh dấu cho đời sau thấy sự tàn nhẫn của vị Tuấn Long đế đối với cả phi tần của mình.
Các vị Hoàng tử của ông, trong đó hai vị hoàng tử trông giữ Thận Hình Ty là Lục a ca Tuấn Đương và Thập nhất a ca Tuấn Hùng, được coi là thế hệ tàn độc bậc của Tuấn Long đế.
Có những còn người tàn nhẫn đến đáng kinh ngạc.
Có lẽ người đời này có thể biết rõ ràng rằng, nếu không phải là vị Minh Châu Hoàng Hậu kia, thì vị hoàng đế này đối với ai cũng sẽ không bao giờ nương tay.
Hoàng My nghe Tâm Lan thông báo tin tức xong thì cũng không có phản ứng gì.
Cho các cung nữ và Tâm Lan ra ngoài, một mình mình ngồi khoanh chân trên giường ở trong phòng thêu thùa giải trí.
Cô cũng chẳng rõ mình biết thêu thùa may vá như này từ lúc nào, có lẽ là vì quá nhập tâm vào nhân vật, cô đã quên mất bản thân mới chỉ là cô gái vừa lên tuổi rồi.
Phải rồi!
Cô mới chỉ lên tuổi thôi mà?
Nghĩ đến đây, Hoàng My dường như vừa được khai sáng một chân lý diệu kì nào đó, cô trực tiếp quăng tấm vải đang thêu dở trên tay ra chỗ khác, bước xuống giường, đến giày cũng bị đá bay đi để dọn đường, nắm lấy áo xách lên, chạy vụt về phía trước.
Cánh cửa gỗ được bật tung ra bằng bàn tay ngọc, chợt nhìn thấy bóng hình cao lớn che lấp ánh sáng của ái nhân, gương mặt cô bất chợt liền rạng rỡ, sáng hơn cả ánh sáng bên ngoài.
Để Hoàng Tuấn Khương với ánh mắt ngạc nhiên đối diện với ánh mắt trong veo của Hoàng My, đón nhận một cái ôm bất ngờ.
Tuổi , chính là có những xúc cảm đặc biệt nhất, nhẹ nhàng nhất, và cũng bồng bột nhất.
Hoàng My chẳng qua chỉ là một cô gái tuổi mang thân xác của một người phụ nữ lớn tuổi mà thôi.
Hạ Bích Trâm ngồi yên trong phòng của mình, chống tay lên bàn nhìn ra cửa sổ, ngắm hoa, suy nghĩ về hàng tỉ tỉ thứ trên đời, rồi bỗng thở dài một tiếng.
Đột nhiên cô ta thấy mình già rồi.
Bất chợt Hạ Bích Trâm nhận được một cái ôm và một nụ hôn trên đỉnh đầu.
- Làm cái gì đấy!? - Hạ Bích Trâm đẩy người đàn ông ra, nói với chất giọng ghét bỏ.
Khinh bỉ - ing!
- Không có gì.
Chỉ là thấy nương nương buồn, ta tiến đến làm nương nương vui.
- Âu Dương mỉm cười dịu dàng, chân thành đáp.
Hạ Bích Trâm: "..."
Rồi zui chưa!? Là zui dữ chưa!?
Có vương gia nào mà cứ tíu tít lon ton theo phi tần của Hoàng thượng công khai thế này chưa!?
Dù sao thì Minh Hoàng My và Hạ Bích Trâm cũng chỉ là một cô gái tuổi và một cô gái tuổi, hai cô gái vừa qua tuổi trưởng thành.
Không cần phải lo nghĩ nhiều đến vậy nhỉ?
Cuối cùng thì vẫn là họ có những người thật sự yêu thương mình.
Trong đêm tối lạ lẫm, hai bóng người đang trao đổi với nhau.
Một người sau khi gật đầu lia lịa thì đã nhanh chóng rời đi.
Còn một người thì ngó nghiêng xung quanh, mở cổng lớn, bước vào trong.
- Hoàng hậu nương nương đến!
- Chúng thần thỉnh an hoàng hậu nương nương.
- Miễn lễ!
Sau khi Hoàng My an vị ngồi trên chiếc ghế gỗ, khí thế sang trọng nhấp tách trà vừa được rót.
Duệ Tần nở nụ cười công nghiệp, tiến đến ngồi chiếc ghế còn lại, tay níu chặt tấm vải nhỏ.
- Trời đã đêm khuya, cớ sao hoàng hậu nương nương lại đến tẩm cung của thần thiếp?
Hoàng My cười cười, hạ tách trà xuống, nửa đùa nữa thật nói:
- Chẳng qua là có nhã hứng đến thăm hỏi Duệ Tần đây.
Mà cũng có lẽ muội cũng vừa ra ngoài về, thân thể cũng mệt mỏi cần được nghỉ ngơi, có vẻ không đón tiếp ta nhỉ?
Nghe câu hỏi bông đùa bất chợt này của Hoàng My, ánh mắt Duệ Tần vụt qua một tia hoảng loạn.
Sau đó liền vội vàng xua tay chối bỏ.
Có hàm ý?
Hoàng My cũng không nói gì thêm về chuyện này, lập tức chuyển chủ đề sang hỏi thăm các con của Duệ Tần..