Hoàng My nghe tiếng của cô ta cũng chợt chú ý đến.
Lần này nhìn góc chính diện, dù trong hoàn cảnh hơi lạ nhưng cô cũng có thể nhận ra nữ nhân đang khóc kia là ai.
Là Trư Phi.
Trư Phi có thể coi là phi tần trẻ nhất hậu cung, thân hình đầy đặn, đôi mắt long lanh, nụ cười tươi tắn.
Vốn là một tiểu cô nương thanh xuân ngời ngời, phải làm phi tần cho một tên Hoàng đế vô tâm.
Hiện tại, cô ấy mái tóc rũ rượi, áo hồng đầy bụi bẩn, gương mặt lấm lem nước mắt.
Nhưng nếu so sánh với Linh phi ngày trước, thế này vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng đó không phải vấn đề, mà vấn đề là cô ta làm cái giống ôn gì mà khóc lóc trước cổng Dưỡng Tâm Điện thế này.
Nhiều lúc Hoàng My cũng thấy lạ, rõ ràng là một điện tên là "Dưỡng Tâm".
Vậy mà lại lắm nữ nhân đến gào khóc ầm ĩ như vậy, thật là sỉ nhục người đặt tên mà.
Trong khi Hoàng My nghĩ mấy chuyện linh tinh đấy thì Tuấn Hoàng và Tuấn Hùng cũng đã xuất hiện.
Một người ôn nhu, dịu dàng, tươi tắn.
Một người tinh nghịch, nhanh nhẹn, đáng yêu.
Hai người đi song song tạo nên một không gian thật sự hoà hợp.
- Hoàng a mã, hoàng ngạch nương, chúng nhi thần thỉnh an hai người.
- Miễn lễ đi.
Tuấn Hùng dường như đã lấy lại được sự vui vẻ lạc quan của mình, một buồn rầu cũng không có, cậu cười rất tươi, có khi còn rạng rỡ hơn cả "hoàng tử cười" Tuấn Hoàng.
- Hoàng ngạch nương, nhi thần phát hiện ra nhiều chuyện hay lắm.
Hoàng My ghé tai nghe tiếng thì thầm của Tuấn Hùng.
Nghe xong, đôi mắt cô trợn trừng mở to, sự vui sướng từ từ hiện lên trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Phải chăng là tin tức Tuấn Kiệt đội mồ sống dậy mới khiến hai con người này tươi đến thế?
Thôi nào!
Mơ mộng nhiều nhưng cũng phải thực tế lên nhé!
Người thì cũng đã đi rồi, điều bây giờ cần làm chính là tự mình sống tiếp.
Hoàng My rõ điều đó, rõ rằng vẫn còn nhiều niềm vui trong cuộc sống, vẫn còn rất nhiều người yêu thương mình ở bên cạnh, cô dường như hiểu đạo lý này hơn bất cứ ai.
Bởi vì cô biết hoàn cảnh của bản thân mình...
Hoàng My môi hơi cười, rũ mi mắt, đồng tử đá quý hướng về phía Trư Phi.
Tuy bộ dạng dịu dàng như vậy, nhưng vẫn khiến cho nữ nhân ấy cảm thấy có điều gì không ổn.
Dù sao thì khi thấy người mình không ưa nhìn mình cười thì chả ai thấy điều đó hay ho cả.
Ngay sau đó, Tuấn Anh lệnh cho lính lôi Trư phi đến Thận Hình Ty giam giữ cô ta cùng với người cung nữ trước kia.
Tiếng van xin của cô ta lúc này thật chói tai, so sánh lại với tiếng van xin của Linh Phi quá cố, đúng thật là không có phép tắc.
Hoàng My rũ mi mắt, bất chợt cảm thấy mình có chút hồ đồ, quanh đi quẩn lại cứ nhớ về người phụ nữ ấy.
Cô thừa nhận bản thân năm đó thật quá trẻ con, nhưng cũng không thể đến mức bức tử một người mẹ trân quý con của mình như cả sinh mạng.
Bất giác liếc nhìn gương mặt điển trai qua bao năm tháng của Hoàng Tuấn Khương, mọi chuyện quá lỡ như vậy đều bắt nguồn từ sự tàn nhẫn của hắn ta.
Suy nghĩ này khiến Hoàng My có chút hoảng loạn.
Thế giới này, quả thực không ổn!
Hoàng My chậm rãi vào trong ngồi cùng với Hoàng Tuấn Khương và ba đứa con trai của mình.
Gương mặt cô trầm tư đến mức ảnh hưởng đến mọi người, bốn nam nhân chỉ có thể quay sang nhìn nhau.
- Hoàng My, nàng đang suy nghĩ gì sao?
Hoàng My bị tiếng nói trầm thấp của Hoàng Tuấn Khương gọi cho tỉnh, cô định nói gì đó nhưng sau cùng cũng chỉ lắc đầu, vẫn là không thể nói được gì.
Tuấn Hùng năng động có vẻ không thể nhịn được không khí chó gặm này của gia đình cậu, vớ tay cầm tách trà tu một hơi hết sạch, một chút hương vị cũng không cảm nhận được, nhanh chóng nói:
- Hoàng a mã, hoàng ngạch nương, độc dược trong người Đại a ca cũng được tìm thấy rồi, nguyên nhân qua đời cũng được làm rõ, kẻ ác nhân cũng đã tìm ra, có gì đâu để lo lắng nữa ạ.
Hoàng My cũng suýt quên mất chuyện này, cô lại lần nữa rơi vào trầm tư, Trư phi còn trẻ dại như vậy, thật sự có cái lá gan để mưu đồ git chết Đại hoàng tử sao!?
Chắc hẳn phải có người sai khiến đằng sau!.