Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
- Thấy ta ở đây, chắc hẳn ngươi đã rất thất vọng.
Hoàng My quan sát từ trên xuống, biểu cảm không thay đổi.
Dù sao cùng là phận phụ nữ, cô có thể không thấy cô ta đáng thương sao?
Linh Phi chẳng qua chỉ chăm lo cho con mình nhiều hơn con người khác, không kịp suy nghĩ trước khi làm.
Chỉ vậy thôi, cô ta đã trở nên thân tàn ma dại không còn nhận ra hình hài mỹ nữ ngày xưa rồi.
- Hoàng hậu, cô đến đây làm gì? Chê cười bộ dạng tàn tạ của ta sao?
- Ta chỉ là hiếu kì, tại sao cô lại muốn lấy lòng của hoàng thượng?
Trong kí ức của nguyên chủ, luôn có một bóng dáng Linh Phi đau khổ thế nào khi đứa con đầu tiên của cô ấy là Tam a ca qua đời vì bị hãm hại.
Tuy vậy nhưng cô ta vẫn cố nở nụ cười, và cố gắng bày ra những bộ dạng xinh đẹp nhất để lấy lòng của Hoàng Tuấn Khương.
Linh Phi tóc rối qua lưng, áo đã bạc màu, chân bước đi không vững, chỉ có thể để nô tì dìu mình ngồi xuống chiếc ghế đã phủ bụi dày.
Cô ta cười, một nụ cười thê lương, ánh mắt nhìn Hoàng My chứa đầy sự đau khổ:
- Ta...có thể làm khác sao? Khi đứa con đầu lòng của ta chết, ta phải bảo vệ đứa trẻ trong bụng của mình, vì vậy nhất định phải lấy lòng hoàng thượng.
Ta căm ghét hậu cung tàn độc, đối với một đứa trẻ cũng không tha, lại càng căm ghét hoàng thượng, đối với con ruột cũng không thương cảm.
- Nhưng ta vốn đã biết lý do rồi, hoàng thượng làm sao có thể thương yêu đứa con không phải của mình chứ!
Nghe đến đây, bất chợt Hoàng My hơi nhíu mày, hình như có gì đó không đúng.
Đứa con không phải của hoàng thượng!?
- Ta thật sự rất ghen tị với cô đấy...có thể được hoàng thượng yêu thương đến như vậy...
Hoàng My đang muốn mở miệng hỏi chỗ không đúng thì dường như Linh Phi đã biết, liền cắt ngang đuổi người:
- Cô đi đi, ta biết ta không còn sống được bao lâu.
Nếu cô thật lòng cảm thấy thương hại ta, hãy giúp ta bảo vệ cho Tứ a ca và Bát công chúa.
Không để Hoàng My kịp nói thêm gì, Linh Phi đã cùng nô tì đứng dậy, cúi người, làm ra bộ dạng tôn trọng nhất, nói:
- Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.
Sau đó cứ vậy mà quay lưng bỏ đi, để lại Hoàng My mang theo tâm trạng rối bời, cùng với Tâm Lan rời khỏi Lanh Hoa Cung.
- Có chuyện gì? Thơ thơ thẩn thẩn thế?
Hạ Bích Trâm ngồi gác chân thoải mái, nhâm nhi điểm tâm mà Âu Dương làm cho mình, ánh mắt nhìn sang Hoàng My đang chống cằm ngơ ngẩn.
Hoàng My nhìn nét mặt uy tín của người chị em tốt của mình, cô thở dài một hơi rồi chậm rãi kể lại về buổi gặp mặt hôm ấy.
Sau khi nghe xong, Hạ Bích Trâm vẫn bình thản không đổi sắc, nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi nói:
- Có khi chỉ là cô ta sảng hồn rồi ăn nói linh tinh, đừng để tâm làm gì.
Mặc dù nghe Hạ Bích Trâm nói là thế nhưng Hoàng My vẫn suy tư mãi, chuyện này nếu như không giải thích rõ ràng thì đúng là rất khó dứt ra được.
Chỉ mấy ngày sau, liền được tin Linh Phi đã qua đời.
Nghe rằng, đó là một buổi chiều mây phủ kín cả bầu trời.
Linh Phi cũng diện một bộ áo trắng, nằm trên thảm phủ đầy bụi trắng, trên tay cầm một con dao sắc bén, máu tươi lan rộng như bầu trời hoàng hôn đỏ chói hôm đó.
Linh Phi đã tự sát...
Lễ tang ảm đạm, Hoàng My nhìn bài vị của Linh Phi, trong lòng không khỏi nghĩ nhiều.
Hai đứa trẻ do cô ấy mang nặng đẻ đau là Tuấn Tài và Kim Dung cũng đã khóc sướt mướt đến sưng đỏ cả mắt.
Sau tang lễ của Linh Phi, Hoàng Tuấn Khương để ý thấy tâm trạng Hoàng My không được ổn, hắn cùng cô về Dưỡng Tâm Điện của mình, vừa ngồi xuống ghế, hắn đã hỏi:
- Nàng có chuyện gì sao?
Hoàng My bị hỏi thì có chút giật mình, không nhận ra mình đã ở Dưỡng Tâm Điện từ lúc nào.
Cô trả lời qua loa:
- Thần thiếp chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện thôi.
- Ta là phu quân của nàng, nàng là nương tử của ta.
Chúng ta là vợ chồng, còn chuyện gì nàng lại phải giấu ta sao?
Nghe Hoàng Tuấn Khương giở thói giảng đạo lý, Hoàng My giật giật khoé miệng, nhưng cuối cùng cũng vì muốn một câu trả lời rõ ràng, cô hỏi hắn:
- Chàng cũng không phải có chuyện gì giấu thiếp sao?
Hoàng Tuấn Khương nghe câu hỏi này, gương mặt đột nhiên có chút biến sắc, nhưng cũng rất nhanh liền bình tĩnh mà trả lời:
- Không có.
- Vậy thì thần thiếp đương nhiên cũng không có chuyện gì giấu chàng.
Thời gian chạy đi vội vã, thoắt cái liền năm đã qua, Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương cũng đã sắp đến tuổi tứ tuần rồi.
Tứ tuần: Khoảng tầm tuổi
Suốt năm nay thì hậu cung vẫn chỉ có chừng đó người, phải chăng có thay đổi thì cũng chỉ là thay đổi thời gian.
Thái hậu nhiều lúc khuyên bảo hết lời nhưng Hoàng Tuấn Khương chính là thương yêu Hoàng My hết mực, phi tần không nạp thêm một người, trẻ con cũng chẳng có thêm một đứa.
Cả Đại Huyên đều biết, Hoàng đế chính là simp Hoàng hậu đến không còn lối thoát.
Mặc dù là hôn quân nhưng vẫn là minh quân, vừa lo việc yêu đương mà lại vừa việc triều chính được.
Đơn giản là vì Hoàng hậu cũng có thể giúp đỡ.
Hạ Bích Trâm chưa gì cũng đã lên được chức Hồng quý phi, nhờ việc hay đi chơi với Hoàng hậu, an phận thủ thường không gây sóng gió, cũng chẳng cần sủng ái gì cả.
Thêm nữa là lại còn rất được lòng Nam thân vương.
Nếu thế thì đáng lẽ nên gả luôn Hồng quý phi cho Nam thân vương mới phải.
Mối tình đầy trớ trêu...
Dù phá hoại tình cảm của người khác nhưng tình cảm gia đình của Hoàng My và Hoàng Tuấn Khương thì hết chỗ chê, gia đình người cực kì êm ấm.
Mặc dù Hoàng Tuấn Khương còn người mẹ quyền lực, thêm mấy bà vợ với mấy đứa con nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nhỏ của hắn là bao.
- Thỉnh an Hoàng a mã, thỉnh an Hoàng ngạch nương.
- Được rồi.
Các con mau lại đây.
Nhìn bốn đứa con trai đáng yêu ngày nào đã cao lớn đùng đùng trước mắt, Hoàng My thật sự rất hưởng thụ cảm giác hạnh phúc của một người mẹ.
Hoàng Tuấn Khương ngồi cạnh tỏ vẻ lạnh lùng, sau cùng cũng phải hắng giọng thu hút sự chú ý:
- E hèm...Hôm nay các con học hành thế nào rồi?
- Đều tốt ạ.
Cả bốn thằng con có hiếu đều đồng thanh trả lời rồi lại quấn quít bên mẹ.
Nhìn là liền thấy Hoàng Tuấn Khương bị ra rìa, quê chưaaa!
Hạnh phúc là thế, nhưng Hoàng My sẽ không ngờ được rằng, đó sẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy đầy đủ cả đứa con của mình ở vị diện này..