Cap riêng: Hậu Cung Hoàng My Truyện
- Các con yên tâm, hoàng ngạch nương nhất định sẽ không để Tiểu Anh và Tiểu Hùng chịu thiệt thòi.
Tuấn Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu em trai, gật đầu với Hoàng My.
Hạ Bích Trâm cởi áo choàng lớn của mình ra, choàng lên thân thể lấm lem, chật vật của hai đứa trẻ rồi gọi thị vệ đến.
Sau khi Hạ Bích Trâm cùng đưa hai đứa trẻ đi, ánh mắt của Hoàng My liền trở nên lạnh lẽo, Hoàng Tuấn Khương cũng vậy.
Vì đó là máu thịt của hai người, là cột mốc đầu tiên giúp họ yêu nhau.
Trên cương vị là một người mẹ, Hoàng My căm thù những kẻ dám động đến con của mình.
- Hai ngươi có biết mình vừa làm gì không!?
Linh Phi kéo Tuấn Tài sát vào người, nuốt nước bọt, trên gương mặt đã loáng thoáng vài giọt mồ hôi sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, chỉ là trẻ con đùa nghịch với nhau.
Không có chuyện gì đâu ạ.
- Đùa nghịch?
Hoàng My thật sự thấy nực cười trước câu nói này của Linh Phi.
Cô tiến đến gần cô ta, thẳng chân đạp một cái khiến cô ta ngã sóng soài.
Tất cả đều bất ngờ trước hành động của cô, thế này thì còn đâu uy nghi của một Hoàng hậu.
Chỉ có Hoàng Tuấn Khương hiểu cô, đứng ngay đằng sau đỡ để cô không bị ngã khi hạ chân xuống.
Hoàng My vốn dĩ bạo lực như vậy, nếu người động khẩu, cô sẽ động khẩu, còn nếu người động thủ, cô cũng sẽ động thủ gấp đôi.
- Bổn cung muốn trở về tuổi thơ, làm "trẻ con đùa nghịch với nhau" một chút, không có gì đâu nhỉ?
Cả sảnh như nín thở, cảm giác thật rét run người.
Đối với độc giả và tác giả thì càng rõ, cú đá của Hoàng My có uy lực tương tự tiếng khóc của Tuấn Hùng.
Từng đá bay tên côn đồ có ý định bậy bạ, đá vào mặt Kiên Trung - Anh trợ lý không thanh lịch của Diên Thế Trường, từng đá bao người hồn siêu phách lạc.
Nói chung là ghê gớm!
Linh phi đang ngồi bệt dưới đất thì có cảm giác đồ ăn muốn trào ngược lên họng đến nơi rồi.
Hoàng My còn chưa kịp làm gì thêm thì Hoàng Tuấn Khương không muốn mất thời gian, lập tức ban lệnh:
- Phạt Tứ a ca trượng, cấm túc Linh Phi nửa năm, Bát công chúa và Tứ a ca chia cho các thái phi chăm sóc.
Mọi người im lặng, thầm cảm thấy hoàng thượng phạt tàn ác quá rồi.
Một đứa trẻ mà bị đánh lần bằng trượng, người lớn còn chưa chắc đã chịu được, huống chi trẻ con.
Linh Phi bị cấm túc tới nửa năm, đến khi được thả ra thì chắc cũng thân tàn ma dại, con cái cũng đã đều bị đưa đi.
Thật thảm!
- Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Tuấn Tài còn nhỏ, nó chưa biết gì cả, thân thể còn non nớt, trượng quá sức chịu đựng của một đứa trẻ rồi.
Thằng bé còn phải ở bên cạnh thần thiếp để thần thiếp dạy dỗ.
Hôm nay nó chỉ làm sai một lần, xin hoàng thượng thứ tội, hoàng hậu nương nương thứ tội!
Linh Phi vội vàng quỳ ngay ngắn van xin Hoàng Tuấn Khương và Hoàng My, Tuấn Tài bên cạnh đã sợ sệt đến mức đờ đẫn cả ra, không kịp phản ứng.
Hoàng My vẫn cảm thấy chưa đủ, định động thủ nhưng Hoàng Tuấn Khương đã ôm cô lại thật chặt tưởng chừng không thể động đậy.
Gương mặt cô úp trong lồng ngực rắn chắc của hắn, như một sự an ủi không thành lời.
Linh Phi bị thị vệ kéo đi, miệng còn đang van xin khóc lóc thảm thiết.
Tuấn Tài cũng cố chạy theo mẹ nhưng bị các thái giám và thị vệ giữ lại.
Khung cảnh mẹ con chia ly đầy đau lòng, nhưng người gây ra vẫn đang ôm mỹ nhân đầy ấm áp.
Đế Vương vô tình...
Nếu có thể so sánh, Hoàng Tuấn Khương không phải là hoàng đế tàn độc nhất, nhưng hắn lại chính là hoàng đế tàn nhẫn nhất.
Nếu muốn, hắn có thể bảo vệ giang sơn.
Nếu không, hắn có thể hủy diệt cả đất nước.
Đối với hắn, muốn cũng được, không muốn cũng được.
Nhưng nếu ai cản đường hoặc bắt ép hắn, thì căn bản là không cần thiết có mặt trên đời nữa.
Đó cũng chính là kết cục của nhiều quan lại, nhiều phi tần của cha hắn, và thậm chí là các anh em của hắn trước đó.
Cái gì là "thuở ấy, cũng phải nhờ đến sự nhanh nhạy của hoàng ngạch nương để vững vàng ngôi vị hoàng đế" chứ!?
Tất cả đều là lời giả dối của hắn trước mỹ nhân.
Đơn giản là một mình hắn cũng đủ rồi.
- Hai đứa trẻ chỉ xây xát nhẹ thôi, cũng may là sức trẻ con yếu, mấy chỗ bị đánh đá cũng không bầm tím nhiều.
Chỉ cần khử trùng qua là được.
Hạ Bích Trâm thì thầm với Hoàng My, tránh nói to để người khác nghe thấy.
Cô gật đầu, tiến đến giường của hai đứa trẻ đang ngồi chơi với nhau, nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu Anh và Tiểu Hùng có đau không?
- Có ngạch nương ở đây, Tiểu Hùng không đau nữa.
So với Tuấn Hùng lắc đầu lia lịa vô cùng vui vẻ thì Tuấn Anh chỉ điềm tĩnh lắc đầu.
Hai đứa trẻ này dù song sinh nhưng tính tình vẫn khác nhau như vậy, người ngoài nhìn vào không khỏi cảm thấy dễ thương.
Hoàng My mỉm cười hiền lành, thật sự may mắn khi con của cô không sao.
Nhưng nhìn thấy những vết xước bắt mắt trên da của hai đứa trẻ, ánh mắt của Hoàng My lại càng tối tăm hơn.
Chợt cánh cửa phòng bật mở, hai bóng hình nhỏ nhắn bước vào.
- Hoàng ngạch nương, Hồng nương nương, nhi thần nghe nói Tuấn Anh và Tuấn Hùng bị thương.
Gương mặt của Tuấn Kiệt vẫn lạnh như tiền, nhưng trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi, chứng tỏ cậu bé đã vội vàng thế nào khi nghe tin này.
Còn cậu nhóc nhỏ Tuấn Hoàng hay cười tươi thì sự lo lắng cũng đã biểu hiện hết trên mặt.
- Hai con sao lại đến đây? - Hoàng My có chút ngạc nhiên.
- Đại ca, thất ca!
Tuấn Hùng thật sự rất vui vẻ, giơ hai tay lên cao cho hai người anh chú ý đến mình.
Tuấn Kiệt và Tuấn Hoàng thấy hai cậu em nhỏ vẫn ổn thì cũng thở hắt ra một hơi dài.
- Chúng con đang đọc sách ở thư phòng, nghe đám nô tì xì xào bàn tán, liền mau chóng chạy đến đây.
Linh Phi bị cấm túc trong Lanh Hoa Cung của mình, chỉ có hai đứa con một trai một gái thì đều bị đưa đi cho các thái phi chăm sóc.
Cô ta đương nhiên ăn không ngon, ngủ không yên, tưởng chừng như sắp thần kinh đến nơi rồi.
Một ngày nọ, khung cảnh lặng lẽ đã đóng bụi ngày qua ngày ở Lanh Hoa Cung đột nhiên bị quấy phá bởi một mỹ nhân.
Không cần đoán cũng biết là ai.
Hoàng My tâm trạng cực kì bình tĩnh, dạo bước trên sân đã vương đầy lá rụng không ai quét tạo nên tiếng xào xạc u buồn, đi bên cạnh cô là Tâm Lan - nô tì thân cận biết bao lâu nay.
Khi cánh cửa đã phủ bụi dày được mở ra, tiếng gỗ đã lâu không di chuyển kêu lên chói tai, bụi bay thành khói trước mắt tạo nên khung cảnh quỷ dị.
Trong cung chỉ toàn bụi bặm tối tăm, thật không nghĩ đây chính là nơi ở của một phi tần.
- Hoàng...hoàng thượng, là...là hoàng thượng đúng...không!?
Từ trong bóng tối xuất hiện một giọng nói khàn đặc, như đã lâu ngày không nói chuyện.
Hoàng My chỉ đưa mắt nhìn bừa, sau đó liền nhìn thấy hai bóng người gầy gò bước ra từ một căn phòng nhỏ.
- Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
- Thỉnh an Linh Phi nương nương.
Sau khi hai nô tì đã chào chủ tử của nhau, Hoàng My, Tâm Lan và cả nô tì của Linh Phi đều có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô ta.
Không ai nghĩ rằng mới chỉ một tháng mà cô ta đã trở thành hình dạng này.
Đó chính là kết cục của việc khiến cho Hoàng thượng nổi giận..