Cùng Quân Đi Về

chương 72

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Siu Nhơn Mèo

Lời này của Lục Uyên, đại khái là lời mà nó muốn nghe nhất trong suốt ba năm qua.

Hai trăm mười, là chuyện công.

“Không ăn sao?” Thẩm Ngôn buồn bực, hai người Hạ, Trình ngồi phía dưới nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, tay cầm đũa rục rịch, thế nhưng không có động tác gì, “Không hợp khẩu vị à?”

Hạ Tử Du cười khan: “Hợp khẩu vị, hợp khẩu vị.”

Lục Uyên nhíu mày, nhìn vào hai vị trí trống bên tay phải y: “Quản gia, dư ra hai bộ bát đũa rồi…”

“Lục gia, không nhiều, không nhiều đâu ạ…” Hạ Tử Du cười đến mức khuôn mặt cũng cứng lại, trong tâm lại sốt ruột không tả nổi, người đâu? Sao vẫn còn chưa tới?!

Lục Uyên híp lại đôi mắt hẹp dài: “Các ngươi đây là muốn mang người đến tịch thu nhà của ta?”

Nghe thấy lời này, hai tay quản gia run rẩy, khiến mấy ly rượu va vào nhau.

Trình Dục và Hạ Tử Du liếc mắt nhìn nhau, vội vàng lắc đầu, bọn họ lấy đâu ra lá gan này?

Một phút làm thần tử, cả đời làm thần tử. Càng đừng nói đến kiểu quân chủ như Lục Uyên, cho dù quân chủ tay không tấc sắt bọn họ cũng không dám lỗ mãng.

Thẩm Ngôn thoáng sáng tỏ trong lòng, hai người Trình, Hạ dám dẫn người đến khi chưa có sự đồng ý của bọn họ, nghĩ thế nào thì cũng chỉ có một khả năng như vậy mà thôi.

“Gia, nơi này cách kinh thành cũng không gần nhỉ?” Lúc đầu Thẩm Ngôn cũng không nghĩ đến Lục Kiêm, cảm thấy làm cách nào cũng không thể chạy đến đây kịp trong khoảng nửa ngày được.

Lục Uyên cười lạnh một tiếng: “Cho nên mới nói là hôn quân.”

Quản gia: “…” Ông vừa mới nghe thấy từ khủng khiếp gì thì phải?

Hạ Tử Du liên tục xua tay: “Công tử xuất hành là vì chuyện công.”

“Vì chuyện công sao lại dẫn thêm một người theo nữa?” Lục Uyên không hề lung lay, truy hỏi.

Hạ Tử Du nhìn trời, nói như vậy, hắn cũng cảm thấy lần này Lục Kiêm cải trang vi hành là có phần lấy việc công làm việc tư.

Trình Dục ấp úng nửa ngày, cuối cùng mới đỏ mặt nghẹn ra một câu ——

“Vận nước kéo dài, cũng là việc công.”

Ý nói mang Hoàng hậu theo thì có thể , sinh hậu duệ, kéo dài vận nước.

Hai trăm mười một, bao nhiêu năm.

Ngụm nước canh vừa uống vào chưa kịp nuốt của Thẩm Ngôn bị sặc ngay tại cổ họng, Lục Uyên trừng mắt nhìn Trình Dục, vội vã vuốt lưng cho Thẩm Ngôn.

Hạ Tử Du vẻ mặt kính nể, lặng lẽ quay đầu nháy nháy mắt trái với Trình Dục —— Lợi hại.

Cái nháy mắt này khiến Trình Dục thất thần, từ trước vẫn luôn cảm thấy cứ tiếp tục như giờ cũng rất tốt, việc nhìn nhau cười ăn ý khiến hắn ngại bước ra phá vỡ, nếu thật phá rách lớp giấy kia, đợi bọn họ bên ngoài khung của sổ có thể là bao nhiêu loại nhàn ngôn toái ngữ kéo nhau mà đến. Nhưng khi hắn nhìn thấy sự thân mật và thâm tình từ giữa những hành động cử chỉ cho đến lời nói của Lục Uyên và Thẩm Ngôn, bỗng nhiên lại cảm thấy không đủ.

Đời người còn lại được bao nhiêu năm? Chuyện thoái vị của Lục Uyên lúc trước, không có nhiều người biết, hắn và Hạ Tử Du nghĩ thật lâu cũng không hiểu được vì sao Lục Uyên lại vội vã thoái vị như vậy. Vấn đề này hắn cũng từng hỏi Lục Kiêm, Lục Kiêm hình như cũng có chút cảm giác được, thế nhưng không tả ra lời được nguyên nhân cụ thể.

Cho đến khi bọn họ đến Thanh Hà trấn này, vào Thẩm phủ, nhìn thấy cuộc sống hiện giờ của hai người kia…

Trình Dục không thể không thừa nhận, sở dĩ Lục Uyên có thể trở thành một đời minh quân, không phải vì y là người tài cán nhất, nếu thật bàn đến tài hoa, y xác thực là thua phế Thái tử. Nhưng y thắng ở đầu óc sáng suốt, đây là thứ mà bao nhiêu quân chủ tiền triều không có được, dù tận dưới vực sâu hay là đứng trên đỉnh cao, y là người luôn hiểu rõ được bản thân mình muốn gì.

Lúc này Lục Uyên chỉ kém mức nói thẳng với bọn họ rằng —— Chớ đến quấy rầy ta ẩn cư, ta muốn trồng hoa, nuôi cá, ôm nội tử.

Đời người còn có bao nhiêu năm? Trình Dục đột nhiên thấy sợ, hắn sợ sau khi hắn vạch ra sách lược vẹn toàn xong rồi, đến lúc muốn bày tỏ tấm lòng, bọn họ lại không còn cơ hội được ở bên nhau nữa.

Bị hạch tội thì có là gì? Chẳng phải trước đây Lục Uyên đã phải đối mặt với bao việc còn khó khăn hơn cả bọn hắn đấy thôi?

Bị người khác bàn tán chút ít sau lưng thì có là gì? Từ sớm bọn họ đã chẳng còn người thân, cùng lắm thì đóng cửa lại, tự sống những ngày an ổn của riêng mình.

Trình Dục nghĩ như vậy, đột nhiên ngẩng đầu vội vàng nói: “Lục gia, ta vừa nãy thấy hình như trong phủ có hai gian phòng dành cho khách?”

Lục Uyên gật đầu.

“Ta và Tử Du ngủ một gian đi.” Trình Dục nói rất gấp, chữ trước nói chưa xong đã thốt ra chữ sau. Hạ Tử Du cũng bị sặc một miệng đầy nước trà, há hốc mồm nhìn Trình Dục.

“Ồ?” Lục Uyên quét tầm mắt về phía bọn họ, “Đậu Đỏ, đi lấy hai vò rượu lúc trước Tam Tư đưa qua mang lên đây.”

“Không phiền chứ?” Hạ Tử Du chà chà mu bàn tay, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, bất an vô cùng.

“Sao vậy được?” Lục Uyên hơi nghiêng đầu, y lúc này đã nghe thấy được tiếng động ở cửa, khóe môi bỗng dưng cong lên thành một nụ cười không rõ ý, “Khách quý đến cửa, tất nhiên là phải mang rượu ngon ra đãi.”

Hai trăm mười hai, nâng ly chúc mừng.

“Lão gia, bên ngoài có người tìm.” Quản gia nghe người dưới báo lại, đi đến cửa chính, lại đứng từ cửa chính ngoái lại, nhịn không được mà nhìn chằm chằm Lục Uyên.

Thẩm Ngôn liếc mắt nhìn Lục Uyên đang xụ mặt không nói lời nào, có hơi buồn cười, mở miệng nói: “Mời vị công tử đó vào đi.”

“Có đến hai vị công tử…”

“Mời cả hai cùng vào.”

Quản gia muốn nói lại thôi, nhưng trù trừ một lát vẫn mở miệng: “Thẩm gia, vị công tử đi đầu rất giống với lục gia.”

Thẩm Ngôn chớp chớp mắt, giống mới đúng đó, không giống thì không thể cho vào đâu.

Quản gia uyển chuyển nói: “Lão nô sợ vị công tử kia gây chuyện.”

“Gây chuyện gì cơ? Dù phụ thân không muốn gặp ta, thì ta cũng muốn gặp Thẩm thúc.” Đang khi nói chuyện, thanh niên mặc cẩm y đã bước đến, còn có một tiểu công tử trốn theo phía sau.

“Vị công tử này sao có thể xông vào như vậy được?” Quản gia tức giận đến giậm chân.

“Ta…”

“Khụ.” Lục Uyên hắng giọng, “Mang rượu lên là được, bên này không cần người hầu hạ.”

“Vâng, lão gia.” Quản gia thở dài một hơi, ông quyết định lát nữa sẽ đến bái bồ tát, ngàn cầu vạn cầu chỉ cầu đừng gây ra chuyện gì.

Đợi ông vừa đi, thanh niên mặc cẩm y kéo tay tiểu công tử sau lưng, tiến đến bên cạnh Lục Uyên, cười nói: “Phụ thân vẫn khỏe chứ?”

Lục Uyên liếc mắt nhìn nó, tạm được, mặt mày sáng sủa, hẳn là không bị quyền sắc làm mê muội đầu óc.

“Không khỏe lắm.”

Thanh niên mặc cẩm y tất nhiên là đương kim thánh thượng, Lục Kiêm.

Nghe vậy Lục Kiêm cũng sững sờ, mặt như đưa đám: “Nghìn vạn lần đừng nói là nhìn thấy nhi tử nên mới không khỏe đó.”

Nhìn dáng vẻ hung hăng này của nó, Lục Uyên không thể không thừa nhận, ai ngồi trên vị trí kia rồi cũng sẽ bị ép cho trưởng thành. Ba năm trước, nó vẫn còn là đứa nhỏ kéo ống tay áo không chịu thả cho bọn họ đi, chỉ chớp mắt mà ba năm đã trôi qua.

“Cũng không phải.” Lục Uyên lắc đầu, thấy Lục Kiêm thở phào một hơi, sau đó lái sang chuyện khác, “Là nhạc phụ của con, ép gả tiểu nữ nhi cho vi phụ…”

Lục Kiêm: “…” Nó không tin được mà quay đầu nhìn về phía tiểu công tử đứng bên cạnh, “Muội muội ngươi chẳng phải đã định thân với người ta rồi sao?”

Tiểu công tử cũng chính là Tôn Minh Oản vội vàng lắc đầu: “Ta không nghe cha nói gì đến việc này, hơn nữa cha tuyệt đối sẽ không làm ra việc trái với luân lí như này.”

Nhớ tới tác phong cứng nhắc của nhạc phụ, Lục Kiêm gật đầu, cũng đúng.

“Không phải nhà họ Tôn của con.” Lục Uyên nhíu mày, dài giọng, “Là nhà họ Tôn khác.”

Nhà họ Tôn khác…

Trong phút chốc Lục Kiêm dở khóc dở cười rồi lại cảm thấy hoang đường, nó nhìn về phía Hạ Tử Du, Hạ Tử Du nói nhà mẹ đẻ của Tôn tài nhân đắc tội phụ Hoàng… Vậy mà lại là kiểu đắc tội như vậy?!

Ngoài dự liệu của Thẩm Ngôn, người vì lời này của Lục Uyên mà sắc mặt trở nên xấu đi không phải là Lục Kiêm, mà là Tôn Minh Oản nữ giả nam trang đang đứng một bên.

Thẩm Ngôn kéo kéo góc áo Lục Uyên, lắc đầu với y. Thẩm Ngôn chú ý tới, Lục Uyên càng không thể bỏ qua, thấy thế cũng không tiếp tục nói đến chuyện này nữa, dứt khoát nâng ly: “Uống rượu.”

“Phụ thân, uống rượu dù sao cũng phải tìm một cái cớ chứ?” Lục Kiêm không buông tha nói, tựa như một đứa nhỏ đòi kẹo.

Lục Uyên lại không định làm một đại nhân không có kiểu cách, nghiêm mặt nói: “Vậy mừng cho Đại Dục ta triều đình trong sạch, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”

Lục Kiêm sửng sốt, khóe mắt đột nhiên ướt át.

Nó vội vàng dùng hai tay nâng ly rượu ngửa đầu uống cạn, che giấu đi sự thất thố của mình.

Lời này của Lục Uyên, đại khái là lời mà nó muốn nghe nhất trong suốt ba năm qua.

Song cũng bởi vì vậy, mà nó đã bỏ lỡ ánh mắt vui mừng của Lục Uyên và Thẩm Ngôn rơi trên người nó và Minh Oản.

Truyện Chữ Hay