Cùng Quân Đi Về

chương 71

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Siu Nhơn Mèo

Hạ Tử Du đứng ngây ra tại chỗ ảo não rằng tự mình đã đa tình, vì vậy đã bỏ lỡ nụ cười dịu dàng bên môi Trình Dục lúc này.

Mỗi ngày ngủ chung, vậy mà còn muốn hỏi người quan trọng của mình là ai? Ngốc.

Hai trăm linh bảy, thêm đôi đũa.

Giữa lúc mọi người đang căng thẳng, Ngô Tam Tư không biết từ đâu lại xông ra, gác chéo chân ngồi vắt vẻo trên tường rào: “Nhị vị đại nhân, hai vị lão gia nói, Thẩm phủ hoan nghênh người quen cũ, nhưng chỉ hoan nghênh người quen cũ đến uống rượu. Nhị vị đại nhân nếu muốn thẩm vấn thì mời đến nha môn.”

“Nếu thẩm ám xong rồi thì sao?” Trình Dục vội hỏi, bọn họ không phải là không biết nên đến nha môn thẩm vấn, nhưng lại lo lắng hai người Lục, Thẩm có khi nào lại nhân cơ hội trốn đi hay không.

Ngô Tam Tư lập tức vui vẻ: “Tiểu gia ta cưới vợ an cư ở trấn Thanh Hà này, có thể đi đâu được?”

Hạ Tử Du nhẹ nhành kéo ống tay áo Trình Dục, ngẩng đầu cháp tay với Ngô Tam Tư: “Làm phiền rồi.”

Sau đó lại cúi đầu cười cười với quản gia: “Lão bá, đêm nay phiền ông thêm cho bốn đôi đũa.”

“Bốn đôi?” Quản gia ngẩn ra, “Còn có người khác nữa sao?”

“Ừ, còn có hai vị bằng hữu. Yên tâm, cũng là… Người quen cũ của lão gia.”

Ngô Tam Tư sờ sờ cằm, ặc, hình như gã đã biết được người tới là ai. Có cần nói với hai vị lão gia một tiếng hay không đây? Gã quay đầu nhìn về phía hồ nước trong phủ, thấy hai người ngọt ngọt ngào ngào bên hồ nước, khóe môi khẽ run, thôi quên đi.

Để dành làm điều kinh hỉ vậy…

Về phần đến cùng là kinh hỉ hay là kinh sợ, khóe môi Ngô Tam Tư cong lên, vậy cũng không liên quan đến gã, dù sao gã cũng đã sớm về hưu.

“Tất cả giải tán hết đi.” Ngô Tam Tư ngồi trên tường rào, đung đưa chân, lẩm bẩm, “Chẳng phải chỉ là một bà cô lỡ thì không ai thèm lấy đành ép mua ép bán sao? Cũng không nhìn xem người ta có thèm để vào mắt hay không.”

Lời trêu tức này của gã không phải là Tôn Thiên không nghe, nhưng nàng ta bị mọi người nhìn chòng chọc, không làm được gì. Chỉ có thể thầm hạ quyết tâm, sau khi về nhà nhất định phải viết thư cho trưởng tỷ, những người hôm nay đã làm nhục nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua một ai.

“Công tử nói đợi Ngài ấy đến đích thân xử lí?” Trình Dục vừa vào đến thư phòng của Đổng Phương muốn thương nghi với Hạ Tử Du một phen, nhún nhún vai, biểu thị mình biết rồi, khoát tay nhìn người truyền tin biến mất ở chân trời.

Tuy Đổng Phương tò mò “công tử” trong miệng hắn là người phương nào, lại không dám tìm hiểu nhiều thêm.

Nhưng Hạ Tử Du lại giúp gã giải đáp nghi vấn: “Không cần lo lắng, sẽ không gây thêm phiền toái, chỉ là một đứa bé bị người lớn trong nhà bỏ rơi thôi.”

Trình Dục: “…” Người truyền tin vẫn chưa đi xa đâu đó, thật muốn để cho người ngoài nghe xem người này ngày thường đều là nói năng sổ sàng như thế nào.

Hạ Tử Du suy nghĩ một hồi, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa: “Đổng đại nhân, vậy chúng tay hôm nay không thăng đường, ngài trấn an Tôn tri phủ với Tôn tiểu thư trước một chút… Có thể ám chỉ với nàng ta rằng chúng ta e dè thế lực của nhà họ Tôn.”

Đổng Phương được sủng mà lo sợ gật gật đầu: “Không phiền, không phiền, hạ quan chắc chắc sẽ làm việc đâu ra đó.” Dứt lời gã liền muốn lĩnh mệnh rời đi, nhưng cuối cùng vẫn do dự dừng bước ngay cửa, khẽ cắn môi, vẫn không yên lòng mà nói một câu, “Nhị vị đại nhân, việc này quả thật là lục gia vô tội, ngay từ đầu Tôn đại nhân đã muốn lôi kéo y, nhưng lục gia nói không có hứng thú với Hoàng thương…”

“Hoàng thương, quả thật là xem mình là quốc trượng?” Trình Dục cười châm chọc, dủng âm lượng chỉ có mình nghe được mà lẩm bẩm một câu, “Ngay cả thiên hạ này hai người kia cũng không để vào mắt, huống chi là việc Hoàng thương tầm thường này?”

“Sau khi lục gia từ chối, thật ra hạ quan cũng không biết tại sao Tôn tiểu thư lại có hứng thú với lục gia.” Đổng Phương cũng không hiểu rõ, sau khi nói ra hết những gì mà mình biết, lại lặp lại lần nữa, “Hạ quan dám lấy mũ ô sa ra bảo đảm. Với cách làm người của lục gia, y sẽ không làm ra chuyện hủy hôn này. Việc của lục gia với Thẩm gia tuy rằng đến hôm nay ta mới hiểu rõ, nhưng nhớ lại những ngày trước qua lại, hạ quan có thể cảm nhận được hai người họ tình chân ý thiết với nhau, tuyệt đối không phải là hạng người bội tình bội nghĩa.”

Hạ Tử Du có hơi buồn cười, những thấy vẻ mặt của Đổng Phương không phải là giả, cũng biết gã nói một phen lời nói như thế không phải vì đã nhìn thấu quan hệ giữa bọn họ và Thẩm phủ, mà là thật tâm thật lòng lo lắng cho họ: “Chúng ta biết, ngài trước cứ trấn an Tôn tri phủ và Tôn tiểu thư, chúng ta bảo đảm không để lục gia chịu bất cứ oan ức nào.”

Hai trăm linh tám, phiến lá giữa kẽ tay.

Trời chiều ngã về Tây, ánh tà dương lơ lững cuối chân trời.

Hạ Tử Du và Trình Dục bước trên con đường đá nhỏ ở trấn Thanh Hà, trước khi bọn họ ra cửa có một cơn mưa nhỏ, lúc này trong không khí thoang thoảng mùi đất sau cơn mưa.

“Nói chứ, nếu sau này cáo lão hồi hương, tìm một trấn nhỏ như vầy cũng tốt vô cùng.”

“Hạ đại nhân không trở về gia hương sao?” Trình Dục nghiêng đầu nhìn hắn.

“Trong nhà chỉ có một vài thân thích không thường hay lui tới, không về.” Hạ Tử Du không hỏi Trình Dục, vụ án Huy Nam vương phủ năm đó là do hắn nhận Hoàng mệnh đích thân giám sát, tuy nói Huy nam vương phủ đối xử không tốt với Trình Dục, nhưng với Trình Dục mà nói, đúng là đã không còn người thân nào.

Trình Dục cười nhạt: “Hạ đại nhân nghĩ nhiều rồi, đối với Trình mỗ mà nói, người quan trong trên đời này chỉ còn lại có một.”

“Ai?” Hạ Tử Du bật thốt lên.

Trình Dục đột nhiên vươn tay nắm lấy vành tai Hạ Tử Du, Hạ Tử Du giật mình, từ bên tai đến khuôn mặt đều ánh lên màu hồng tà dương. Ý của Trình Dục lẽ nào là…

Hạ Tử Du dường như nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, sao hắn có thể không kích động cho được? Tuy bọn họ ở gần nhau, mượn đủ loại cớ để cùng ăn cùng ở, tuy đều đã bước sang tuổi ba mươi nhưng lại chưa lập gia thất, dù tấm giấy dán cửa sổ đã mỏng đến không thể mỏng thêm được nữa, nhưng vẫn chưa bị ai xé rách.

“Ngươi…” Những ngón tay thon dài của Trình Dục xuôi theo tóc hắn nhặt lên một phiến lá mỏng, “… Trên tóc dính lá cây.”

Hạ Tử Du: “…”

Hạ Tử Du đứng ngây ra tại chỗ ảo não rằng tự mình đã đa tình, vì vậy đã bỏ lỡ nụ cười dịu dàng bên môi Trình Dục lúc này.

Mỗi ngày ngủ chung, vậy mà còn muốn hỏi người quan trọng của mình là ai?

Ngốc.

Hai kẻ ngốc một trước một sau cùng tiến bước, lề mà lề mề đến được Thẩm phủ, nắm lấy vòng sắt lên cửa gõ vài cái.

Không lâu sau cửa bị kéo ra, mở cửa là một tiểu nha hoàn.

Nàng nghiêng đầu nhìn hai người: “Lão gia nói, quan gia chớ vào.”

Nguy rồi… Lại quên mất vụ này.

Hai người đối mặt đều nhìn thấy quan phục trên người đối phương.

Đậu Đỏ vừa định đóng cửa, Hạ Tử Du cười híp mắt vươn tay giữ lại khe cửa: “Tiểu nha đầu, chờ một chút.”

Chờ cái gì cơ?

Đậu Đỏ há mồm, nhìn thấy hai đại nam nhân cứ vậy mà cở ra áo ngoài.

Thật ra bên trong họ có mặc thường phục, nhưng không làm trở ngại Đậu Đỏ mắc cỡ che mắt: “Quản thúc! Ở đây có người đùa giỡn lưu manh!”

Lưu manh?

Có thể thuận lợi vào cửa thì bị xem là lưu manh cũng không sao.

Vì vậy, Lục Uyên lúc này đang ngồi xổm bên hồ nước kiểm kê chiến lợi phẩm vừa ngẩng đầu đã thấy hai tên đã từng là thuộc hạ ôm quan bào tươi cười mãn nguyện bước đến, còn có cả tiểu nha hoàn mang vẻ mặt hoảng sợ lẽo đẽo theo sau.

Lục Uyên: “…” Thật rất muốn báo quan thì làm sao bậy giờ?

Hai trăm linh chín, tìm trưởng bối.

Mà bên ngoài cửa trấn Thanh Hà, một chiếc xe ngựa điệu thấp tiến vào.

Người đánh xe là một vị công tử trẻ tuổi, có người đoán rằng bên trong xe ngựa có phải là tiểu thư nhà ai hay không?

Vị công tử trẻ tuổi dừng xe ngựa trước một khách điếm, điếm tiểu nhị vội bước ra đón: “Khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?”

Vị công tử nọ móc ra một thỏi bạc từ ống tay áo, ném cho điếm tiểu nhị: “Hỏi thăm ngươi một nơi, đến Thẩm phu đi như thế nào?”

“Thẩm phủ?” Nét tươi cười của điếm tiểu nhị phai nhạt đi, “Công tử đến tìm người ạ?”

“Tìm trưởng bối.”

“Công tử, tiểu nhân khuyên ngàu một câu, nếu muốn đến gây rối thì mời trở về đi thôi, mấy ngày gần đây trên trấn có tuần án đại nhân đến trông coi…” Điếm tiểu nhị còn muốn nói thêm gì đó nữa.

Vị công tử trẻ tuổi nọ đã cười cười: “Lẽ nào nhìn ta không giống lão gia ở Thẩm phủ?”

Điếm tiểu nhị hít vào một ngụm khí lạnh.

Vừa nãy không chú ý đến, giờ vừa nhìn thì thấy người trẻ tuổi này thế mà lại có mấy phần tương tự với Lục lục gia, chỉ có điều so với lục gia, khí chất của vị công tử này lại ôn hòa hơn chút.

Lẽ nào… Là thân nhi tử của Lục lục gia?

Nhưng giờ lục gia ở chung với Thẩn gia… Điếm tiểu nhị hình như đã nhìn thấy được trước mắt là gió tanh mưa máu trong những gia đình quyền thế giàu có rồi.

“Được rồi, có phải Thẩm phủ có hai vị lão gia hay không.”

Điếm tiểu nhị cứng đờ gật gật đầu.

“Vậy không sai, Thẩm thúc cũng ở đây.” Trên khuôn mặt của vị công tử trẻ tuổi nọ không khỏi có thêm vài phần ý mừng, vén lên màn xe nói với người bên trong, “Sắp tới rồi, ra ngoài hít thở chút không khí?”

Điếm tiểu nhị len lén ngẩng đầu, phát hiện người bước ra từ trong xe không phải là tiểu thư nhà nào hết, mà là một vị tiểu công tử tuấn tú.

Tiểu công tử không khỏi có phần căng thẳng: “Không thì, ta không đi nữa…”

“Vợ xấu còn phải gặp cha mẹ chồng mà? Vả lại, Minh Oản của chúng ta lại rất đẹp.”

Tiểu công tử đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Cũng không phải là chưa từng gặp.”

“Không giống nhau.” Vị công tử trẻ tuổi vỗ vỗ tay nàng.

Nó lại hỏi điếm tiểu nhị thêm mấy câu, lần này điếm tiểu nhị chỉ đường cho hai người.

Xe ngựa hướng thẳng về phía Thẩm phủ mà đi, bánh xe nghiền lên mấy tảng đá xanh, bọt nước tung tóe, tựa như tâm tình của bọn họ lúc này.

Cận hương tình khiếp, e là vậy.

Cận hương tình khiếp: Lâu không về quê cũ, đến khi gần về đến quê nhà thì lại cảm thấy hồi hộp, lo lắng.

Lời tác giả: Cha nào con nấy, dỗ dành người yêu cũng dùng cùng một câu nói.

Editor: Nhắc cho ai không nhớ, Lục Uyên cũng đã dùng câu nói này để trêu Thẩn Ngôn lúc hắn không chịu vào Thái miếu với mình.

Truyện Chữ Hay