“Chắc chắn?” Thích Vị Thần hỏi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Mộ Dương lập tức gật đầu: “Chắc chắn.”
“Tốt nhất không phải có lệ mà là nghiêm túc cố gắng.” Thích Vị Thần nói xong dừng lại, không chút để ý nhìn cậu: “Nếu thật sự không nhớ đời, bố sẽ suy xét đến việc có con với mẹ con muộn mấy năm, đến lúc đó sinh ra liệu có phải là con không thì chưa chắc.”
Thích Mộ Dương: “…”
Một lần nữa xác nhận bản thân không đấu lại được với bố, Thích Mộ Dương ngược lại ngoan ngoãn, hết hy vọng ngồi bên cạnh Thích Vị Thần, một lần nữa học kiến thức mấy ngày trước còn thiếu, đến tận gần một giờ sáng mới xong.
“Con không xong rồi, mai con chắc chắn không dậy được…” Thích Mộ Dương nằm liệt trên giường giống như sắp chết, nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm, cậu ta bắt đầu tuyệt vọng trước mấy tiếng.
Thích Vị Thần quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Bố sẽ xin nghỉ giờ tự học buổi sáng cho con.”
“Hả?” Thích Mộ Dương nhìn về phía cậu.
Thích Vị Thần rũ mắt: “Hôm nay con học rất nhanh, thưởng cho thời gian một tiếng để ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật sao?” Thích Mộ Dương kinh ngạc vui sướng, vui xong lại có chút nghi ngờ: “Nhưng cô giáo Triệu sẽ không đồng ý đâu.”
“Bố sẽ nói với cô.” Thích Vị Thần không cảm thấy đây là vấn đề to tát gì.
Thích Mộ Dương vừa nghe cậu nói vậy thì không khỏi huýt sáo: “Học giỏi là có nhiều đặc quyền, nếu con xin nghỉ để ngủ với cô e rằng cô có thể mắng đến mức cả trường phải ù tai.”
“Chúc con sớm ngày hưởng thụ đặc quyền.” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.
Thích Mộ Dương ngại ngùng cười, lấy chăn che đầu lại.
Sáng sớm hôm sau, đúng là lúc Thích Vị Thần ra cửa không gọi cậu ta dậy, để cậu ta thoải mái dễ chịu ngủ thêm một tiếng.
Lúc Chử Tình nhìn thấy Thích Vị Thần vào lớp, đằng sau không có Thích Mộ Dương đi theo thì không khỏi kinh ngạc nói: “Cậu cuối cùng không nhìn nổi tên nghịch tử kia nên xử chết nó rồi?”
“… Hôm qua nó học quá muộn, để nó ngủ nhiều một lát.” Thích Vị Thần cạn lời liếc nhìn cô một cái.
Chử Tình hừ một tiếng: “Không phải tên nhóc kia không thỏa hiệp à?”
“Thấy rõ hiện thực là được.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Trên mặt Chử Tình hiện lên chút vui sướng khi người gặp họa: “Mình đã nói cho nó trước là nó nên thấy rõ hiện thực nhưng nó lại nhất định không nghe cơ.” Cô nói xong dừng lại, cảm thấy giờ vẫn là không nên nói đến chuyện đó: “Hôm nay học gì?”
Từ sau khi Thích Vị Thần ngày ngày làm tài liệu ôn tập mới cho cô, mỗi sáng cô đều theo thói quen hỏi cậu những thứ này, dường như rời khỏi cậu cô hoàn toàn không biết nên học hành thế nào vậy.
Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái: “Cậu học xong sách Ngữ văn với tiếng Anh lần trước rồi?”
“Ừ, học xong rồi.”
“Vậy lại làm quen thêm chút nữa, không vội học bài mới, còn các môn khác thì ôn tập những gì trước kia có là được, tối nay làm vài đề tổng hợp.” Thích Vị Thần nói, đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Trong lòng Chử Tình thảng thốt: “Cậu ngồi chỗ Thích Mộ Dương làm gì?”
“Chỉ ngồi một tiết, thằng bé đến thì về chỗ.” Tai Thích Vị Thần hơi đỏ, nghiêm túc lấy ra tập tài liệu: “Chỗ nào không hiểu thì lấy ra đây, tranh thủ bây giờ mình giảng cho cậu một ít.”
“Ừ...” Cậu ngồi bên cạnh trước nhiều đôi mắt như vậy, Chử Tình cũng không khỏi hồi hộp, vốn còn nghĩ hôm nay không học gì mới có thể thả lỏng một buổi sáng tự học, giờ là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cô mang những kiến thức không hiểu lắm ra, dùng bút chỉ vào, giọng nói trầm thấp của Thích Vị Thần lập tức vang lên bên tai, tai Chử Tình cũng run theo.
Ban đầu cô còn có thể nghiêm túc nghe giảng, dần dần bắt đầu suy nghĩ miên man, không biết từ khi nào, sự chú ý bắt đầu tập trung trên đôi môi cậu. Giống như đôi tai, bờ môi cậu không hợp với tính cách chút nào, hôn lên mềm mại lại ấm áp, như kẹo bông gòn có hương vị tuyệt nhất.
“Muốn hôn?”
Giọng nói của Thích Vị Thần đột nhiên vang lên, Chử Tình ngây người ngẩng đầu, bất ngờ chìm vào trong ánh mắt thâm trầm của cậu. Cô đờ người trong chớp mắt, nhiệt độ trên mặt nháy mắt tăng lên.
Ngay lúc cô ngẩn người, tay trái ở dưới bàn bị nắm lấy, sau đó là giọng nói kìm nén của Thích Vị Thần: “Ngoan một chút, đợi lúc không có ai rồi hôn, trong phòng học có camera.”
“... Tôi không muốn hôn cậu.” Chử Tình lẩm bẩm một câu, ánh mắt lại chột dạ nhìn sang một bên.
Bởi vì quay mặt đi nên cô bỏ lỡ ý cười rõ ràng vừa xuất hiện trong đáy mắt Thích Vị Thần, ban đầu hai người bàn tay to bao phủ lấy bàn tay nhỏ, cuối cùng bất tri bất giác biến thành mười ngón tay đan vào nhau.
Trái tim nhỏ của Chử Tình đập loạn bùm bùm, vừa cảm thấy nên tránh đi, vừa lười biếng không muốn động, sau một hồi rối rắm thì bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, vậy nên cô dứt khoát để cậu nắm tiếp như vậy.
“Nên giảng bài môn Sinh rồi, tập trung.” Thích Vị Thần nói xong bèn dùng tay không nắm lấy tay trái của cô để giở tài liệu, bắt đầu giảng kiến thức trọng tâm cho cô.
Chử Tình: “…” Thật là làm khó cậu, lúc này vẫn còn tâm trạng giảng bài.
Chỉ là cậu giảng được, cô nghe được, hai người nhanh chóng tập trung vào việc học, có điều hai bàn tay dưới bàn vẫn nắm chặt, không ai nhắc đến việc buông ra, đến tận khi cô chủ nhiệm đi vào, Chử Tình mới theo bản năng buông cậu ra. Thích Vị Thần dừng lại một lát, bất mãn nhìn về phía cô. Chử Tình đành phải tránh đi ánh mắt cậu, tập trung nhìn chằm chằm cô giáo.
Lớp học yên tĩnh lại vì cô chủ nhiệm đến. Cô chủ nhiệm kiểm tra một vòng, khó xử nhíu mày, im lặng một lát rồi nhìn về phía chỗ trống cạnh Không đạt tiêu chuẩn: “Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, mọi người chào đón nào.”
Nói xong, cô bèn nhìn về phía cửa: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vừa nãy còn không một bóng người đột nhiên có một nam sinh lắc mình tiến vào, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong lớp. Có nữ sinh còn không cẩn thận reo lên một tiếng: “Đẹp trai thật...”
Mày Chử Tình hơi động đậy, không khỏi nhìn về phía đối phương. Không thể không nói ngoại hình thật sự không tệ, cao hơn một mét tám mươi, vai rộng, eo nhỏ, chân lại dài, đỉnh mày cao thẳng như mũi kiếm, đôi mắt đào hoa cười như không cười, lúc nhìn người khác luôn không tự giác nhấp nháy khóe mắt, dường như thời thời khắc khắc đều đang phóng điện, bảo sao vừa vào lớp đã gây xôn xao.
Sau khi người này vào lớp, ánh mắt đầu tiên đã nhìn về phía chỗ ngồi của Chử Tình. Vốn dĩ Chử Tình cũng đang đánh giá cậu ta, kết quả cứ vậy đối diện luôn. Chử Tình dừng lại một lát, không quay mặt đi, sau khi nhận ra rõ ràng đáy mắt người này xuất hiện chút kinh ngạc thì nở một nụ cười nghiền ngẫm.
“Đm, sao lại là nó? E là đại ca sẽ tức chết.” Gian Thần nói thầm một câu.
Lỗ tai Chử Tình rất thính, nghe vậy lập tức nhìn về phía cậu ta: “Thế nào, có xích mích?”
“Tôi cũng mới quen đại ca từ lớp mười, chuyện này Trần Tú rõ ràng nhất.” Gian Thần nói, hếch hếch cằm về phía Trần Tú.
Trần Tú đang đọc sách buổi sáng lập tức gia nhập cuộc nói chuyện: “Người này tên là Cố Tuyền, là đối thủ một mất một còn của đại ca, từ cấp hai đã tranh giành danh hiệu đàn anh với đại ca, hai người hễ động một cái là đánh nhau, sau đó cấp ba thì không liên lạc nữa nhưng cũng thường xuyên nghe thấy tên đối phương. Mọi người thường xuyên đặt họ cạnh nhau để so sánh… Không phải cậu ta đang ở yên tại trường cấp ba à? Sao đột nhiên lại đến trường chúng ta?”
“Theo tin tức đáng tin cậy, thằng nhãi này đánh nhau với người ta ở trường cấp ba, bị trường cho thôi học nên mới chuyển trường vào lúc này.” Nhóc Mập khinh thường hừ một tiếng: “Cũng không biết nó chuyển đến lớp mình là có ý gì, e rằng là đến gây sự.”
Chử Tình chậc chậc một tiếng, không khỏi lần nữa đánh giá tên nhóc đang đứng trên bục giảng, lập tức cảm thấy cậu ta xấu xí. Gây sự với nhóc con Mộ Dương nhà cô, rất xấu xí!
Trong lúc bọn họ bla bla bla, Cố Tuyền đã tự giới thiệu xong. Cô chủ nhiệm chậm rãi nói: “Trong lớp chỉ còn chỗ trống bên cạnh bạn Chân Hữu Chí, em ngồi ở chỗ em ấy đi.”
“Thưa cô!” Không đạt tiêu chuẩn vừa nghe bên cạnh sắp có người ngồi thì lập tức nóng nảy.
Chủ nhiệm lớp liếc cậu ta một cái để cảnh cáo: “Chẳng lẽ vì sự thuận tiện của mình em mà để bạn cùng lớp không có chỗ ngồi?”
Không đạt tiêu chuẩn há miệng thở dốc, cuối cùng tủi thân đáng thương không nói gì. Trong lòng cậu ta thì thành tích chính là tự tin, từ lúc bị rớt khỏi vị trí đứng đầu khối, tuy cậu ta còn ngang ngược nhưng đã không dám quá mức như lúc trước nữa.
Chủ nhiệm lớp thấy cậu ta không có dị nghị bèn bảo Cố Tuyền ngồi xuống cạnh cậu ta, đợi sắp xếp xong xuôi cho học sinh xong thì bản thân quay người rời đi, trong lớp lại một lần nữa vang lên tiếng đọc sách.
“Không đạt tiêu chuẩn và Cố Tuyền ngồi cùng nhau, có trò hay để xem rồi.” Gian Thần hưng phấn đến mức xoa tay loạn xạ lên.
Chử Tình cạn lời liếc cậu ta một cái: “Cậu ta vừa mới chuyển trường, chắc sẽ không bắt đầu gây sự ngay từ bây giờ đâu nhỉ?”
“Vậy là cậu không hiểu biết cậu ta rồi.” Gian Thần vui vẻ haha.
Chử Tình còn định hỏi gì nữa nhưng Thích Vị Thần ngồi giữa cô và Gian Thần vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng: “Cậu rất có hứng thú với cậu ta?”
“Cái này thì không có, chỉ là cảm thấy cậu ta chuyển đến lớp mình không phải trùng hợp, sợ cậu ta gây phiền toái cho Thích Mộ Dương.” Chử Tình thuận miệng nói.
Lúc này ánh mắt Thích Vị Thần mới dịu dàng lại: “Có bọn mình ở đây, cậu ta không có cơ hội trêu chọc Mộ Dương.”
Chử Tình gật đầu: “Cũng phải…”
Còn chưa dứt lời thì đằng trước đột nhiên truyền đến một tiếng bịch rõ to, ngay sau đó, lớp học lần nữa yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn qua bên đó.
Chỉ thấy vẻ mặt Không đạt tiêu chuẩn không thể tin đứng đó, còn bàn học của cậu ta đã nằm chỏng chơ trên mặt đất. Bạn học mới Cố Tuyền cười tủm tỉm nói: “Không phải không cho tôi chạm vào bàn của cậu sao? Như vậy là tôi không chạm được.”
Toàn bộ bạn học trong lớp: “…”
Hốc mắt Không đạt tiêu chuẩn đỏ lên, cả giận nói: “Cậu dựa vào cái gì mà vứt đồ đạc của tôi đi? Những tài liệu này quý giá đến mức nào cậu biết không hả? Cậu đền nổi không?!”
“Còn lải nhải thêm một câu nữa thì tao sẽ ném mày từ trên tầng xuống.” Giọng nói của Cố Tuyền trầm xuống, trên khuôn mặt đẹp trai lập tức tràn đầy tối tăm, dường như đang bảo nói được làm được.
Không đạt tiêu chuẩn bị cậu ta dọa sợ, sửng sốt nửa ngày rồi im lặng không lên tiếng nhặt đồ đạc của mình lên, xụ mặt ngồi đó, không dám nói quy củ của mình với Cố Tuyền nữa.
Trong lớp lại lần nữa vang lên tiếng đọc bài, chỉ là tầm mắt của mọi người luôn không nhịn được bay về phía bọn họ, tiếng đọc bài rõ ràng không to như lúc trước nữa.
Những người khác đã rời khỏi cuộc tán phét, Chử Tình đành phải chọc Thích Vị Thần bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cậu ta hung hăng hơn mình nghĩ, loại người như Không đạt tiêu chuẩn cũng có thể đối phó được, giỏi hơn cậu và Thích Mộ Dương nhiều.”
“Kẻ không có văn hóa.” Chóp mũi Thích Vị Thần đều là mùi thơm trên tóc lúc cô dựa gần, ánh mắt không khỏi xuất hiện chút dao động, nhưng cũng không có cảm giác khác với Cố Tuyền.
Chử Tình khẽ lắc đầu: “Thằng nhóc này là kiểu người hung ác, nếu thật sự cố tình nhằm vào Thích Mộ Dương thì e rằng sau này sẽ có trò vui.”
Thích Vị Thần liếc nhìn cô một cái, lại lần nữa nắm lấy đầu ngón tay cô, không muốn nói về người khác với cô quá nhiều. Chử Tình liếc cậu, mặt đột nhiên nóng lên, cô khụ một tiếng rồi cúi đầu, cũng không để ý vụ học sinh chuyển trường nữa.
Lúc giờ tự học buổi sáng kết thúc, Thích Mộ Dương từ ký túc xá đến lớp, thấy chỉ có mình Thích Vị Thần chờ cậu trong lớp thì không khỏi tò mò nói: “Mẹ con đâu?”
“Đi ăn trước, con đi cùng bố.” Thích Vị Thần nói xong thì đứng dậy.
Thích Mộ Dương gật đầu, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Không đúng rồi bố, mẹ con không có tiền, hôm qua chỉ ăn màn thầu, bố bảo mẹ tự đi ăn cơm mẹ sẽ không ăn màn thầu chứ.”
“Sẽ không, cô ấy có tiền.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương lập tức phủ nhận: “Thật sự không có tiền, sáng hôm qua chỉ mua bốn chiếc màn thầu, còn cho con hai chiếc.”
“Thực ra bốn chiếc đều là cho con, để phòng con ăn chực.” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta, trong ánh mắt luôn không gợn sóng như giếng cổ lộ ra chút thương cảm: “Nếu giữa trưa con còn ăn vạ cô ấy thì sẽ nhận được hai chiếc bánh bao và một lọ tương hột.”
Thích Mộ Dương: “…” Vì không để cậu ta ăn chực mãi mà mẹ thật sự hao hết tâm trí.
Hai người đàn ông vì không có Chử Tình mà ít nói hơn ngày thường nhiều. Im lặng suốt chặng đường, lúc gần đến nhà ăn, Thích Vị Thần đột nhiên mở miệng: “Hôm nay trong lớp có học sinh chuyển trường mới tới.”
“Thời gian nửa vời như thế này sao lại có học sinh chuyển trường?” Thích Mộ Dương thuận miệng hỏi.
Thích Vị Thần cụp mắt: “Nghe bảo là ở trường cũ đánh nhau mới chuyển đến."
“Giỏi vậy? Ai thế?” Thích Mộ Dương có chút hứng thú.
Thích Vị Thần tạm dừng một lát: “Cố Tuyền.”
Thích Mộ Dương đột nhiên dừng lại: “Ai?!”
“Cố Tuyền.” Thích Vị Thần lại nhắc lại một lần.
Thích Mộ Dương: “…”
Ở nhà ăn bên này, Chử Tình gọi một lồng tiểu long bao, một chén canh trứng gà, ngồi trong nhà ăn từ từ nhấm nháp. Ngay lúc đang nghĩ xem có nên gọi hai người Thích Vị Thần đến đây với mình không thì chỗ trống đối diện đột nhiên có người ngồi xuống. Cô dừng lại, nhìn qua thì thấy một gương mặt không ngờ đến.
“Ôi, học sinh chuyển trường.” Chử Tình biết đây là nhằm vào cô, cười, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Cố Tuyền lười biếng ngồi đối diện cô, thưởng thức nhìn cô ăn từng ngụm tiểu long bao, đợi bánh bao trong lồng hấp chỉ còn có một nửa mới cười như không cười mở miệng: “Bạn học à, cậu ăn nhiều vậy sao?”
“Cũng bình thường.” Chử Tình nói xong bèn bắt đầu ăn canh, dường như việc đối diện có một người khác phái rất đẹp trai ngồi không ảnh hưởng gì đến cô. Cũng phải, đối với cô mà nói, người khác phái có đẹp thì cũng đẹp được hơn Thích Vị Thần sao.
Cố Tuyền thấy cô bình tĩnh đối diện với mình như vậy, hứng thú trong mắt càng nhiều: “Bạn học, hỏi cậu một câu, Thích Mộ Dương ở lớp mình à?”
“Đương nhiên.” Chử Tình liếc cậu ta một cái.
Cố Tuyền dịch gần lại chút: “Vậy cậu có thể nói cho tôi vì sao cậu ta ở lớp mình mà cậu lại có thể ngồi ở chỗ dành riêng cho cậu ta không?”
Chử Tình dừng lại, buông đũa trong tay xuống, cười tủm tỉm nhìn về phía cậu ta: “Cậu đoán xem.”
……
“Sao thằng khốn Cố Tuyền kia lại đột nhiên chuyển đến? Còn ở lớp mình?! Cậu ta đến nhất định là vì khiêu khích con, nhất định là vậy!” Thích Mộ Dương tức giận thành con rồng lửa: “Cmn con không đi gây sự với cậu ta thì thôi, cậu ta còn dám chuyển đến, lần này ông đây nhất định phải xử chết …”
“Chú ý dùng từ.” Thích Vị Thần bình tĩnh nói.
Thích Mộ Dương nuốt hết những lời thô tục lại trong nháy mắt, khụ một tiếng, oán giận: “Bố, cậu ta thật sự vô cùng đáng ghét, lần này chắc chắn là cậu ta nhằm vào con nên đến, đến lúc đó nhỡ đâu bắt nạt con, làm ảnh hưởng đến việc học của con thì sao?”
Nếu là trước đây, cậu ta đã cứng rắn đối mặt rồi, nhưng giờ bố mẹ đều ở bên cạnh, cậu ta cũng không dám đánh nhau hay nói tục rất lâu rồi, đối phó với Cố Tuyền nhất định sẽ bó tay bó chân. Hơn nữa, càng quan trọng là nếu Cố Tuyền phát hiện cậu ta không những nghèo túng mà còn bị quản lý việc học hàng ngày thì nhất định sẽ chê cười cậu ta.
“Bố, bố nghĩ cách đưa cậu ta đi được không?” Thích Mộ Dương tha thiết nhìn về phía Thích Vị Thần, lúc này cũng cũng chỉ có thể dựa vào cậu.
Thích Vị Thần bình tĩnh quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Người ta đang trong lúc chuyển trường, cũng không làm sai điều gì, dựa vào cái gì đuổi cậu ta đi?”
“Con chán ghét cậu ta, chẳng lẽ bố không chán ghét cậu ta à?” Thích Mộ Dương trừng mắt lên.
Vấn đề này quá mức trẻ con, Thích Vị Thần cũng không muốn trả lời, vậy nên chỉ lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi trực tiếp bước vào nhà ăn. Thích Mộ Dương không vui sờ mũi, méo miệng đi vào theo.
Người nào đó giống như có lực từ, Thích Vị Thần vừa vào đại sảnh nhà ăn thì ánh mắt đã bị Chử Tình ngồi trước bàn ăn hấp dẫn, nhìn thấy cô cười híp mắt lại thì hơi sửng sốt, sau đó chú ý đến nam sinh đối diện cô.
“Bố, ăn cái gì bây giờ?” Thích Mộ Dương theo vào tò mò hỏi.
Ánh mắt Thích Vị Thần lạnh xuống: “Chán ghét.”
“Hả?” Thích Mộ Dương khó hiểu nhìn về phía cậu.
Thích Vị Thần bình tĩnh đối diện với cậu: “Bố cũng chán ghét cậu ta, tên học sinh chuyển trường Cố Tuyền kia.”
Thích Mộ Dương: “?”