Chử Tình không ngờ cậu sẽ nói ra những lời như vậy với mình, ngây người nửa ngày mới hoàn hồn, "khụ" một tiếng rồi cúi đầu, cố tình xem nhẹ câu cuối cùng của cậu: “Cậu thật sự suy nghĩ về lâu về dài.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bố mẹ yêu con là suy tính lâu dài.”
Thích Vị Thần vừa nói xong thì hai người đều tạm dừng một lúc, Chử Tình nheo đôi mắt lại: “Cậu nói cái gì?”
“Yêu cậu cũng giống như vậy.” Thích Vị Thần bình tĩnh bổ sung.
Chử Tình lại không chấp nhận: “Cậu đừng có ngụy biện, cậu là coi tôi như Thích Mộ Dương để nuôi, tôi nghe được hết rồi! Nói đi, cậu có ý gì? Coi tôi như con trai à?!”
“Không còn sớm nữa, Mộ Dương còn đang đợi, mình đi trước.” Thích Vị Thần cứng miệng nói, lập tức xoay người rời khỏi.
Chử Tình vội vàng đuổi theo, bởi vì chiều cao thấp, chân không dài không chiếm ưu thế nên người ta đi cô cần chạy chậm mới đuổi theo được: “Thích Vị Thần cậu đừng hòng chạy, nhanh chóng trả lời tôi, tôi nói cho cậu...”
Còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đột nhiên phanh gấp, trán Chử Tình đập thẳng vào người cậu, khí thế của cô lập tức yếu đi ba phần: “Dừng, dừng lại làm gì?”
Thích Vị Thần không trả lời câu hỏi của cô mà nhìn thoáng qua xung quanh, sau khi xác định không có ai thì cúi xuống hôn lên lông mày cô, nghiêm trang nói: “Không giống nhau.” Nói xong, cậu quay người vội vàng rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình không ngờ cậu to gan như vậy, ở trong trường cũng dám làm thế, lập tức ngẩn người, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì Thích Vị Thần chỉ còn lại một cái bóng.
… Tuy rằng đã cách rất xa nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hai tai đỏ bừng của cậu.
Chử Tình: “…” Người này thật là, cũng không biết là giỏi tán tỉnh hay ngây ngô nữa.
Cuộc nói chuyện buổi tối cuối cùng bị một nụ hôn càn quét. Dù Chử Tình chỉ ngủ một giấc dậy là trong đầu không còn gì nhưng vẫn thấy hơi khác so với ngày thường, ít nhất lúc đối mặt với việc Thích Vị Thần chuẩn bị tư liệu ôn tập mỗi ngày cho mình thì nội tâm không sợ hãi như trước.
Dù sao cậu đã lên kế hoạch toàn bộ, bản thân cô chỉ cần học theo nội dung cậu đưa mỗi ngày là đủ, dù gì trước mắt cũng coi như không quá khó. Lúc trước Thích Vị Thần một mực bảo cô học, chưa từng nói gì với cô nên đối với việc học tập cô rất mờ mịt, không có phương hướng, nhưng giờ đột nhiên cảm thấy thử một lần cũng không sao.
…Cũng tốt hơn thức đêm đi quán net ngầm làm bảo kê nhiều. Giờ cô vừa thấy máy tính đã rợn người muốn nôn mửa, e là khoảng thời gian đó Thích Mộ Dương cũng khó chịu quá mức nên lâu như vậy cũng không thấy cậu ta rủ đến quán net.
Khác với Chử Tình hơi tích cực một chút, Thích Mộ Dương càng ngày càng buồn bã, tiến độ học cũng ngày một kém, đến tận một hôm đề có câu thì trả lời sai đến câu.
“Con, con cảm thấy thực ra một tháng tệ sinh hoạt phí cũng đủ dùng.” Thích Mộ Dương nhìn Thích Vị Thần với khuôn mặt khó lường trước mặt, dù hơi sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm nói.
Sau khi cậu ta nói xong những lời này, trong nháy mắt Chử Tình cảm thấy áp suất xung quanh thấp hẳn xuống, vì vậy cô đành bỏ qua ánh mắt cầu cứu của Thích Mộ Dương, yên lặng cúi đầu đọc sách, đồng thời trong lòng cảm thấy may mắn vì hai ngày nay bản thân mình cũng coi như nỗ lực. Tuy mỗi lần cũng sai một hai câu nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Thích Vị Thần ngước mắt nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Ý con là sau này không học nữa?”
“… Thực ra có lẽ bố không biết, lúc bố lớn tuổi hơn cũng không quản con học hành, thật đấy.” Thích Mộ Dương nghiêm túc nói, “Lần nào bố cũng nói, con vui vẻ mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không sao.”
Chử Tình kinh ngạc nhìn về phía cậu ta: “Bố con thật sự nói vậy?”
“Đúng vậy, bố con nói vậy, tuy lúc trước bắt con học rất nghiêm khắc nhưng cũng chỉ đến lớp , sau đó nói con không còn bé bỏng nữa, có thể quyết định cuộc đời của mình.” Thích Mộ Dương đúng lý hợp tình, nhìn có vẻ không giống nói dối.
Chử Tình nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, phẫn nộ chất vấn Thích Vị Thần: “Dựa vào đâu sau khi cậu ta lên lớp có thể quyết định cuộc đời của mình, tôi đến bây giờ còn không được?!”
“Đúng vậy, vì sao lại không được?” Thích Mộ Dương phụ họa.
Đối mặt với sự chất vấn của hai người, Thích Vị Thần không dao động, thậm chí có chút muốn bỏ qua, nhưng lại không thể chịu được dáng vẻ cùng chung kẻ địch của họ, im lặng trong chốc lát rồi bình tĩnh nói: “Bởi vì mình năm tuổi biết, dù thành tích của hai người có tệ đến mức nào cũng có mình bây giờ quản nên mới mặc kệ.”
Hai mẹ con: “…” Nghe hình như cũng có lý.
“Ném cục diện rối rắm lại cho mình, ông ta thì đi làm người tốt.” Ánh mắt Thích Vị Thần lạnh đi.
Hai mẹ con nhìn nhau, không dám nói thêm nữa.
“Hôm nay đi về học bù, không bù đủ bài học của hôm nay thì đừng có ngủ.” Thích Vị Thần lạnh lùng liếc nhìn Thích Mộ Dương một cái.
Thích Mộ Dương lập tức sợ hãi, nhưng nghĩ đến phải học bù toàn bộ bài thì đêm nay rất có thể cậu ta đừng mơ được ngủ, vì vậy lấy hết can đảm trở lại chuyện chính một lần nữa: “Con không cần tiền tiêu vặt còn không được sao?! Con thật sự không muốn học.”
Vừa nói xong câu này, cậu ta sinh ra một cảm giác vui sướng bất chấp tất cả, định phản nghịch đến cùng, lúc này nói sao cũng không chịu học nữa.
Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn cậu ta, một lúc lâu sau mới lạnh lùng hỏi: “Sinh hoạt phí cũng không cần à?”
“Sinh hoạt…” Thích Mộ Dương sửng sốt một lúc, đột nhiên mở to hai mắt.
Thích Vị Thần vẫn bình tĩnh như cũ: “Quy tắc lúc trước chưa hoàn chỉnh, có thưởng nên có phạt, từ mai trở đi mỗi lần sai câu trắc nghiệm trở lên thì trừ tệ hoặc áp dụng hình thức xử phạt thể xác và chép phạt, tự con chọn.”
“Bố quá độc tài!” Thích Mộ Dương kháng nghị.
Áp suất của Thích Vị Thần lại giảm xuống: “Có ý kiến à?”
Thích Mộ Dương không dám cương chính diện với cậu, lập tức nhìn về phía Chử Tình cầu cứu, lúc này ảnh hưởng đến ích lợi của bản thân, Chử Tình không thể tiếp tục giả vờ chuyện gì cũng không biết, “khụ” một tiếng vừa định mở miệng thì nghe thấy giọng nói không màng tình cảm của Thích Vị Thần: “Cậu cũng vậy.”
Chử Tình: “…”
Tiếng chuông của tiết tự học buổi tối cuối cùng vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của ba người. Đợi Thích Vị Thần xoay người lại ngồi vào chỗ xong, Chử Tình dùng ánh mắt xa xăm lướt nhìn Thích Mộ Dương: “Tôi hận cậu.”
“…Mẹ không hận giai cấp tư sản, hận một người nông dân như con làm gì?” Thích Mộ Dương không còn lời nào để nói.
Chử Tình cười lạnh: “Tôi cũng rất muốn hận cậu ấy nhưng đấu được với cậu ấy sao? Nếu ngoan ngoãn phục tùng, ít nhất sẽ không bị phạt tiền, phạt chép sách.”
Thích Mộ Dương tự biết đuối lý nên cũng không dám nói gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Thích Vị Thần sẽ không nhẫn tâm đến vậy. Chẳng lẽ cậu ta không có tiền ăn cơm sẽ cậu thật sự nhìn cậu ta đói chết?
Đáp án là, không sai.
Mấy ngày trước khi khai giảng, cậu ta tràn đầy tự tin, cảm thấy bản thân mỗi ngày có thể kiếm được tệ nên tiêu tiền còn hào phóng hơn lúc trước, chỉ dùng một tuần để tiêu gần hết tiền. Hơn nữa sau khi sửa đổi lại quy tắc một lần nữa, Thích Mộ Dương hoàn toàn buông thả bản thân nên bị phạt tiền vài lần, chẳng mấy chốc tiền đã thấy đáy.
Rồi đến một đêm, Thích Mộ Dương ngượng ngùng đi đến trước mặt Thích Vị Thần vừa tắm rửa xong đi ra, ngượng ngùng cười nói: “Bố.”
“Nói.”
“Con không có tiền, có thể cho con chút tiền ăn không?” Thích Mộ Dương nói xong, lộ ra một nụ cười lấy lòng.
Thích Vị Thần dừng một lúc: “Đã tiêu hết rồi à?”
“Vâng, còn bị bố phạt vài lần, giờ trong thẻ chỉ còn hơn tệ, chỉ đủ ăn màn thầu.” Thích Mộ Dương vô cùng đáng thương nhìn cậu.
Thích Vị Thần yên lặng một thoáng: “Vậy ăn màn thầu.”
“…Hả?” Thích Mộ Dương há hốc mồm, đợi đến lúc ý thức được Thích Vị Thần nói gì thì Thích Vị Thần đã tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cậu ta kề vai sát cánh với Chử Tình và Thích Vị Thần, dự định đi theo hai người ăn sáng. Thích Vị Thần bình tĩnh liếc nhìn cậu ta, không ngăn cản hành vi đó.
Ánh mắt Thích Mộ Dương sáng lên, lập tức đi theo.
Gần đây Chử Tình rất thích đến nhà ăn mới nên ba người vẫn sang bên này, Thích Mộ Dương mỏi mắt trông mong theo sau bố mẹ, thấy hai người đi mua đồ ăn thì lập tức nhanh chóng chiếm chỗ ngồi, chờ họ mang bữa sáng đến thì lập tức vẫy tay: “Ở đây.”
Chử Tình đi qua, nhìn mặt bàn trống trơn, kỳ lạ hỏi: “Sao cậu không mua cơm?”
“… Tôi không có tiền, muốn ăn của cậu.” Hai mắt Thích Mộ Dương nhìn cô mong đợi.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “Tiền cậu đâu?”
“Hết rồi.” Thích Mộ Dương không muốn nhắc đến chuyện đau lòng này.
Không cần cậu nhắc đến, Chử Tình chỉ cần hơi động não là có thể suy nghĩ cẩn thận, liếc xéo Thích Vị Thần bên cạnh: “Dù có muốn ép cậu ta học hành tử tế thì cũng không đến mức không cho ăn cơm chứ.”
“Cậu có thể đãi cậu ta.” Thích Vị Thần bình tĩnh trả lời.
Chử Tình ‘hừ’ một tiếng, chia một nửa bánh bao chiên nước của mình cho Thích Mộ Dương: “Không đủ thì mua thêm, tôi mua cho cậu.”
“Cảm ơn mẹ!” Thích Mộ Dương cảm động thốt lên khiến một học sinh đi ngang qua hoảng sợ.
Chử Tình lườm cậu một cái: “Cậu nhỏ giọng một chút.”
“Không nhịn được, không nhịn được.” Thích Mộ Dương ngượng ngùng cười rồi cúi đầu ăn cơm.
Có Chử Tình tài trợ nên giờ Thích Mộ Dương kiêu ngạo, hợp tình hợp lý không đọc sách, không làm bài tập, không những mỗi ngày ba bữa ăn của Chử Tình mà còn vay tiền của cô để nộp phạt, trông rất có ý định dùng tiền tài cắt đứt quan hệ cha con. Mỗi lần Thích Vị Thần nhìn thấy gương mặt đắc ý của cậu ta thì cũng không ngăn lại mà chỉ bình tĩnh đón nhận, điều này làm cho Thích Mộ Dương càng thêm làm lố.
Chỉ là tình trạng hợp tình hợp lý này không kéo dài được mấy ngày thì tiền của Chử Tình đã bị cậu ta tiêu gần hết.
Lại là bữa sáng trong một ngày mới, Thích Mộ Dương cố ý bảo Thích Vị Thần tự đi trước sau đó vui vẻ xoa xoa tay hỏi Chử Tình: “Hôm nay ăn gì?”
“Màn thầu.” Chử Tình mặt không đổi sắc nhìn cậu ta một cái. Người trong lớp đều sắp đi hết nhưng cô cũng không có ý định rời khỏi.
Thích Mộ Dương sửng sốt: “Vì sao phải ăn màn thầu?”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi nữa à?” Chử Tình cười lạnh một tiếng, “Tổng cộng tôi cũng chỉ có bằng đó tiền, ngay cả bản thân ông đây còn phải cố gắng học hành kiếm thêm, kết quả bây giờ không những nuôi cậu hàng ngày, còn phải nộp tiền phạt thay cho cậu, có thể tiêu mấy ngày chứ?!”
Thích Mộ Dương tự biết đuối lý, “khụ” một tiếng nói: “Chắc con không xài tốn bao nhiêu tiền của mẹ nhỉ?”
“Cậu nói xem?” Chử Tình nhướng mày.
Thích Mộ Dương bĩu môi, không nói gì.
Chử Tình buông tiếng thở dài, duỗi tay xoa mái tóc đen của cậu ta, nói lời rất thấm thía: “Con à, nhà địa chủ cũng không thừa lương thực, giờ mẹ muốn ăn gì cũng đều phải nhờ vào học hành tử tế kiếm tiền tiêu vặt, thật sự không có sức nuôi con.”
“…Vậy con đây làm sao bây giờ hả mẹ.” Thích Mộ Dương vô tội nhìn cô.
Chử Tình hận sắt không thành thép đánh cậu ta một cái: “Cmn cậu không biết học hành tử tế sao?!”
Vẻ mặt Thích Mộ Dương trở nên khổ sở: “Nhưng bản thân con không muốn học mà.”
“Có học hay không đều là chuyện của con, dù sao tuổi con cũng không nhỏ, không thể tiếp tục ăn của người già, về sau nếu con lại tìm mẹ vay tiền thì đừng trách mẹ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con.” Dưới trạng thái túng quẫn về mặt kinh tế, Chử Tình thay đổi hình tượng từ mẫu mấy hôm trước, lấy trong ngăn bàn ra bốn cái màn thầu một chai tương đậu tằm, đưa hai cái màn thầu trong đó cho cậu ta: “Mẹ con chỉ có thể làm đến mức này, đãi con bữa cơm cuối cùng, về sau mặc kệ con lên như diều gặp gió hay lưu lạc đầu đường thì cũng mong con đừng đến làm phiền mẹ.”
“… Mẹ tuyệt tình vậy sao?” Thích Mộ Dương cạn lời.
Chử Tình nhìn chằm chằm cậu ta một lát, sau đó đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm: “Muốn thấy tuyệt tình hơn không?”
Thích Mộ Dương ‘xùy’ một tiếng: “Còn có cái gì có thể tuyệt tình hơn màn thầu chứ?”
“Có đấy!” Chử Tình làm như đương nhiên, lấy chai tương về: “Chỉ cho màn thầu không cho tương, quý cậu ăn đi.”
Thích Mộ Dương: “…”
Một lát sau, cậu ta cầm hai cái màn thầu trắng, ngồi một góc giữa không gian náo nhiệt, trở thành một cây cải thìa không ai yêu thương().
() Lấy ý trong bài ca dao về cải thìa, xem lại chú giải chương
Không có Chử Tình ủng hộ, bữa sáng màn thầu trắng, cơm trưa ăn chực của Gian Thần một bữa, buổi tối ăn chực Nhóc Mập một bữa, nhưng đương nhiên tiếp tục ăn chực như vậy mãi cũng không phải là cách, hơn nữa mỗi ngày còn phải nộp tệ tiền phí bảo hộ ——
Đúng, cậu ta gọi tiền phạt đưa cho Thích Vị Thần là phí bảo hộ, là thứ bảo vệ cậu ta không cần học hành.
Nếu lại tiếp tục như vậy, kết quả của cậu ta sẽ là phải đi vay tiền để nộp phí bảo hộ. Thích Mộ Dương hạ quyết tâm buổi tối tìm Thích Vị Thần đàm phán thêm một lần.
Dưới sự chờ đợi giày vò, cuối cùng cậu ta chờ được đến khi tiết tự học buổi tối kết thúc. Lúc này, cậu ta không đi lang thang quanh ký túc nữa mà về thẳng phòng ngủ của mình, sau khi thấy Thích Vị Thần thì hít sâu một hơi: “Bố, con không có tiền ăn cơm, cho con tiền.”
“Dựa vào đâu?” Thích Vị Thần nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại, dường như sớm đã biết trước sẽ có ngày này.
Thích Mộ Dương không phục: “Dựa vào bố là bố con.”
“Bảo anh học hành anh không học, lúc đòi tiền biết tôi là bố anh?” Tuy Thích Vị Thần còn chưa thật sự nuôi dưỡng con cái nhưng vẫn nói câu nói vàng tiêu chuẩn của muôn vàn phụ huynh.
Thích Mộ Dương nghẹn lời, nghĩ ra ý tưởng mới trong chớp mắt, vì vậy trực tiếp uy hiếp: “Nếu bố không cho con tiền thì đừng trách con không khách sáo.”
“Anh muốn không khách sáo thế nào?” Thích Vị Thần nhìn về phía cậu ta.
Thích Mộ Dương hất cằm, kiêu ngạo nhìn cậu: “Giờ quan hệ của con với mẹ mới là tốt nhất thế giới, nếu bố không cho con tiền con sẽ châm ngòi ly gián, làm mẹ chán ghét bố, dù sau này có lên đại học cũng không thích bố.”
Ánh mắt Thích Vị Thần khẽ dao động, ánh mắt nhìn cậu ta nghiêm túc hơn hẳn.
Thích Mộ Dương vừa thấy có hiệu quả thì càng thêm đắc ý: “Bố đừng nghĩ con nói đùa nhé, con thật sự không đùa, con hiểu mẹ nhất, mẹ thích gì con đều rõ ràng, đợi sau này có người theo đuổi mẹ, con sẽ nói cho người ta nên theo đuổi thế nào, đến lúc đó bố không có vợ cũng đừng oán con.”
Cậu ta đã sớm đã nhìn ra, không cần biết là tuổi hay tuổi, bố đều rất yêu mẹ, đánh rắn phải đánh bảy tấc, chỉ cần nắm chắc điểm này, nhất định bố sẽ thỏa hiệp.
Thích Mộ Dương nhìn Thích Vị Thần tràn đầy tự tin, chờ cậu xin cậu ta tha thứ.
Thích Vị Thần trầm mặc một lát rồi bình tĩnh mở miệng: “Nếu tôi không có vợ, anh cảm thấy sẽ có anh sao?”
Thích Mộ Dương: “…”
“Thức đêm học xong toàn bộ bài vở mà khoảng thời gian trước bỏ qua có thể kiếm được tệ, đủ để anh ăn cơm trong ngày mai.” Thích Vị Thần bình tĩnh nhìn về phía cậu, sau khi im lặng một lúc thì lạnh lùng nói: “Hoặc là ngoan cố đến cùng, xem xem tôi có nỡ để anh chết đói không.”
Thích Mộ Dương: “…”
“Bây giờ trả lời tôi, cậu chọn cái gì?” Ánh mắt Thích Vị Thần lạnh xuống.
Thích Mộ Dương nuốt nước miếng: “… Chọn học tập, con yêu học tập.”