Trong cổ ngai ngái một hồi, miệng Sở Liên Nhi hé ra, nhổ ra một ngụm máu tươi. Chất lỏng đỏ tươi, từ cặp môi đỏ mọng mỹ lệ tràn ra, ấn ra một đường dấu vết đỏ tanh trên cằm. Nhà ra trên mặt đất hỏng hóc, đóa đóa đỏ sậm, như “tường vi máu” nở rộ, trầm trầm mà chói mắt.
Một đôi bàn tay vịn lấy thân thể lung lay sắp đổ của nàng, “Lại bắt đầu phát bệnh rồi?” Thanh âm Thành Vân cực kỳ quan tâm.
Thanh âm Thành Vân giống như mang theo ma lực nào đó, thanh âm hắn vừa ra, đau đớn ở ngực Sở Liên Nhi dần dần biến mất không thấy gì nữa, con ngươi nguyên bản mơ hồ đã rõ ràng, nàng nhìn qua Thành Vân, làn da hắn trắng trẻo trong suốt, mày kiếm dày đặc, có một đôi con ngươi đạm mạc, đôi mắt tinh tế thật dài hơi nhíu, đại khái chính là đơn phong nhãn trong truyền thuyết a. Đôi con ngươi này mỗi lần nhìn mình thì luôn thanh tịnh như là bầu trời bao la trong xanh phẳng lặng, xanh thẳm xanh thẳm.
Nhưng, chỉ chốc lát sau, lại băng liệt như suối nước lạnh chảy róc rách, không có chút nhiệt độ nào, cảm giác mát thấm người.
Thành Vân bị nàng nhìn qua có chút không được tự nhiên, hắn ho một tiếng, hỏi: “Vì sao nhìn ta như vậy?”
Sở Liên Nhi không có đáp lại, mắt hạnh y nguyên ngóng trông nhìn hắn, trong mắt sáng hiện lên hoài nghi, nhất thời biến thành hoảng sợ và bất an.
Thành Vân chú ý tới biến hóa của nàng, sắc mặt có chút khẩn trương, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, ngươi ngã bệnh?”
Rốt cục chuyển ánh mắt đi, Sở Liên Nhi nhìn về phía Lăng Bân và Thành Kiều, hai người bọn họ đều một bộ dáng chuyện không liên quan đến, chỉ có xa phu cỡ bốn mươi, vẻ mặt lo lắng nhìn vết máu bên môi Sở Liên Nhi, trong miệng la hét: “Cô nương sao lại hộc máu? Không phải là vừa rồi đụng ra nội thương chứ? Vậy phải như thế nào đây, chờ đến Nam Lăng, nên mời đại phu xem một cái.”
Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, quan sát Thành Vân, trên mặt hắn mang theo lo lắng nhàn nhạt và phức tạp, nàng lại nhìn xa phu vẻ mặt áy náy, hướng hắn cười cười: “Khả năng thật là bị đụng ra nội thương, đợi lát nữa đi Nam Lăng, thật muốn mời đại phu xem kỹ.”
“Bẩm công tử, phía trước chính là Lăng Bình quan quan khẩu (trạm kiểm soát của triều đình) duy nhất đi thông Nam Lăng, tiến vào trạm kiểm soát này, chính là ranh giới Nam Lăng.” Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước! Qua hồi lâu, đã truyền đến thanh âm Lăng Bân ở phía trước.
Thành Vân nhàn nhạt lên tiếng trong xe, nói: “Tiếp tục đi về phía trước, tranh thủ trước lúc trời tối, đuổi tới Nam Lăng.” Hắn nhìn Sở Liên Nhi, nàng đang co lại ngồi ở trên giường êm, lại ngồi vào trong góc thùng xe, cách hắn rất xa, không khỏi nhíu mày: “Phía dưới chỗ ngươi ngồi đúng là bánh xe, cực kỳ xóc nảy, sao không ngồi tới chút ít?”
Sở Liên Nhi nhìn hắn một cái, đáp: “Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.”
Thành Vân còn muốn nói điều gì, đã thấy con ngươi phòng bị của nàng, đôi mắt có chút ít ảm đạm, tay dưới vân tay áo tuyết trắng, trong lúc bất tri bất giác nắm chặc.
Thành Kiều an vị dưới chân hắn, cảm giác được thân thể chủ tử căng cứng, không khỏi đem ánh mắt khiển trách hung hăng trừng hướng Sở Liên Nhi.
Sở Liên Nhi bị trừng không giải thích được, cũng trừng mắt ngược về.
Thành Kiều giận tím mặt, há mồm đang định nói chuyện, Thành Vân nhẹ ho một tiếng, miệng Thành Kiều giống như bị nghẹn lại, liền không có ngôn ngữ, chỉ dùng một đôi mắt to lanh lợi hung hăng khoét Sở Liên Nhi.
Lúc này, thanh âm xa phu vang lên: “Công tử, Sở cô nương, đường phía trước bị một ít đại thụ chặn, xe ngựa chỉ sợ không cách nào đi về phía trước.”
Sở Liên Nhi thăm dò ra cửa sổ, nhìn về phía phương xa, nơi này giữa một cửa ải trùng điệp, dõi mắt trông về phía xa, lúc này mặt trời lặn phía tây, ánh sáng nhàn nhạt, núi rừng chồng chất, bị bao phủ trong một vầng sáng màu đỏ.
Mà ở dãy núi trùng điệp, cũng chỉ có một con đường rộng không đến năm thước, hai bên đường là núi đá vót nhọn, tăng thêm quan khẩu như cái cửa động kia, giống như lão hổ giương miệng to như chậu máu, lộ ra hai răng nanh thật dài, chờ con mồi tự động đưa lên miệng.
Mà trên mặt đất đường quan cách đó không xa, có mấy cây to nằm ngang, xe ngựa thì không cách nào đi quan bên trên, trừ phi dời đi cành cây chặn đường.
Chỉ là, Sở Liên Nhi cảm giác có chút kỳ quái, con đường này thường xuyên có lương thảo quan binh, và thương nhân tiền tệ Nam Bắc đi đi lại lại, vừa rồi có một đoàn xe mặt đối mặt đi qua bọn họ, cũng mới qua không đến năm phút đồng hồ mà thôi. Sao nhanh như vậy trên đường liền nằm cái cây? Mà lại là nằm ngang. Kỳ quái hơn chính là, nơi này cách chân núi, cũng còn một đoạn. . . .
Đang lúc nàng sâu cảm giác kỳ quái thì bỗng dưng, nàng giống như nghe được thanh âm tên vạch phá không khí. “Không tốt, có người đánh lén. . . .” Bên ngoài vang lên thanh âm biến hoá của Lăng Bân.
Sở Liên Nhi không kịp ngẫm nghĩ nữa, thân thể đã bị một cổ lực mạnh kéo xuống, cũng bị nặng nề ép đến trên giường êm, sau đó, một cái âm thanh xé gió, lại sau đó, tên phá tan màn xe, bắn vào trên vách xe.
Sở Liên Nhi bị hù đến sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu, nhìn cây tên bằng răng sói thiết chút nữa lấy mạng nhỏ của nàng, vẫn cắm chặt vào trên vách xe ông ông rung động.
Lại một đạo tên vang lên, “Nhanh nằm ngược lại!” Thành Vân hung dữ quát một tiếng, bàn tay đè lại đầu Sở Liên Nhi lần nữa, ép nàng đến trên giường, lần này nàng không có may mắn như vậy, khí lực Thành Vân rất lớn, Sở Liên Nhi mất trọng tâm, từ trên giường lăn xuống mặt đất, ngã nàng kêu đau liên tục, đang muốn bò lên, một cái bàn tay lại đè thân thể của nàng, “Cứ nằm như vậy, ngàn vạn không cần lên.” Chờ Sở Liên Nhi phục hồi tinh thần lại, Thành Vân và tiểu thư đồng đã không thấy, bọn họ từ ngoài cửa sổ phi thân đi ra ngoài, triền đấu cùng một chỗ với hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện.
Mục tiêu của hắc y nhân có thể là Thành Vân, thấy hắn đã rời khỏi xe ngựa, sẽ không bắn tên vào trong xe nữa, ngược lại xách đao chém tới Thành Vân.
Sở Liên Nhi từ xe trong khe lén nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài, rất là kinh dị Thành Vân lại là người luyện võ, nhìn hắn tay không tấc sắt, lại đối phó năm sáu hắc y nhân tay cầm đao cứng, thần sắc thong dong, như mây bay nước chảy, không mang theo chút miễn cưỡng nào.
Thật không nhìn ra, công phu của Thành Vân lại lợi hại như vậy, nhìn hắn tại trong chớp mắt, dùng ống tay áo tuyết trắng kia nhẹ nhàng vung lên về phía một hắc y nhân, hắc y nhân kia liền miệng phun máu tươi, thân thể bay lui, nặng nề mà ngã trên mặt đất, không nhúc nhích.
Võ công Thành Vân tốt như vậy! Đối phó những hắc y nhân này, hẳn là không có sao chứ.
Sở Liên Nhi an ủi mình như vậy, hai mắt gắt gao chằm chằm vào tình hình chiến đấu, lại phát hiện có thiệt nhiều hắc y nhân, rất nhanh, mấy người Thành Vân đã bị vây ở chính giữa, tình huống càng ngày càng không ổn a.
“Phốc!” Một thanh âm đao kiếm vạch phá da thịt, tim Sở Liên Nhi đều nhảy lên, nhìn đến một hắc y nhân bị Lăng Bân đâm trúng thân thể, nhưng bản thân của hắn cũng bị hắc y nhân khác đâm trúng một kiếm, bị thương trúng trên vai, bước chân Lăng Bân lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, lại cắn răng huy kiếm tiếp cận Thành Vân bị nhiều hắc y nhân vây quanh hơn.
Sở Liên Nhi che miệng, nhìn động tác tiểu thư đồng toàn thân nhuốm máu càng ngày càng chậm, còn có xa phu, hai người thị vệ, trên người đều vết máu loang lổ, ngay cả Thành Vân ưu nhã, thần sắc bình tĩnh, trên người cũng dính chút ít màu, trên áo choàng tuyết trắng, nhiễm đóa đóa hoa mai, rất chướng mắt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nếu như Thành Vân chết, ta cũng không sống nổi a? Sở Liên Nhi lo lắng, nàng muốn hỗ trợ, đáng tiếc, nàng không biết công phu, đi ra ngoài cũng chỉ có chịu chết.
Nàng nhanh chóng vò đầu bứt tai, nhìn trái nhìn phải trong xe, muốn tìm một ít vật nhỏ có thể dùng làm ám khí, trước kia nàng từng luyện qua phi tiêu một thời gian ngắn trong câu lạc bộ, thành tích cũng không tệ lắm, chỉ là không biết đối phó những hắc y nhân đi tới đi lui này hữu dụng hay không?
Nàng lung tung trong hành lý Thành Vân, hành lý Thành Vân không nhiều lắm, ngoại trừ quần áo đã giặt, cũng chỉ có một ít sách vở, căn bản không có thứ có thể dùng.
Rốt cục, nàng từ trong một túi vải tìm được một miệng ngọc vàng óng ánh hình vuông, bên trên khắc hoa văn phức tạp, nàng cẩn thận chu đáo nhìn, đặt ở trong tay đo đo, cảm thấy sức nặng có thể tiến hành, vì vậy liền nắm trong tay, chuẩn bị ném ra ngoài cửa sổ.
Nghĩ thế, cũng mới trong nháy mắt, tình hình chiến đấu bên ngoài lại có biến hóa mới.
Chẳng biết lúc nào, hắc y nhân áp đảo thắng lợi đã trở thành con cừu không hề có sức phản kháng, bị công kích liên tiếp lui về phía sau.
Mà mấy người Thành Vân lại bước đi thong thả qua một bên, nhìn hắc y nhân cực kỳ kịch liệt.
Một đám người áo xanh thân thủ gọn gàng không biết từ nơi này xuất hiện, rất nhanh liền đã khống chế cục diện, hắc y nhân lúc trước bị giết, còn có bị bắt giữ, nguyên một đám bị điểm huyệt ném đến trước mặt Thành Vân.
Áo bào trắng trên người Thành Vân đã nhìn không ra màu sắc nguyên thủy rồi, lộ vẻ đỏ chói mắt, mùi tanh tưởi yêu dị!
Một người đứng đầu rút kiếm đi đến trước mặt Thành Vân, Sở Liên Nhi định mắt nhìn lên, nguyên bản đúng là Thanh Hằng đã xuất hiện trong quán rượu, ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó bảo vệ Thành Vân. Hắn hướng Thành Vân quì xuống: “Thuộc hạ tới chậm một bước, làm cho công tử chấn kinh, xin công tử giáng tội.”
Thành Vân khoát khoát tay, ý bảo hắn đứng dậy, ánh mắt của hắn nhìn về phía hắc y nhân bị ném xuống đất, đôi mắt dài nhỏ một mảnh rét lạnh, lóe ra ánh sáng sắc bén, như Tu La khát máu, tuấn mỹ, yêu tà!
“Ngươi là người của ai phái tới?”
Người đứng đầu đá hắc y nhân nào đó, lục lọi trên người hắn một hồi, từ đó lục soát một cái gì đó giống ngọc bài (thẻ bài bằng ngọc), đưa cho Thành Vân.
Thành Vân tiếp nhận, nhìn coi, lạnh lùng cười, vứt qua một bên, thanh âm mỉa mai: “Lão Tam cũng quá không tiến triển, đã là người lớn như vật, còn chơi kế giá hoạ vụng về này trước mặt của ta.”
“Công tử anh minh, ngọc bài này tuy là tín vật của tứ hoàng tử, nhưng hắn cũng sẽ không đần đem tín vật của mình cho sĩ tử mang theo trên người để kẻ địch dễ phát giác. Đây rõ ràng là kế giá hoạ của Tam hoàng tử. Làm cho công tử ngài và tứ hoàng tử đánh nhau ngay mặt.”
Một mảnh yên lặng, chỉ có tiếng vang o o của gió lạnh thổi tới bên tai.
Thành Vân cười: “Lão Tam rất thông minh, hắn mới sẽ không đần dùng chiêu số này. Theo ý ta, nhóm sát thủ này vốn là thủ hạ của hắn.”
“A, chính là, chính là. . . . . . . . .”
“Những lời giấu đầu hở đuôi này ngươi có từng nghe chưa?” Thành Vân cười lạnh: “Hắn dùng giấu đầu hở đuôi, ta liền tương kế tựu kế. Thanh Hằng, lệnh cho thuộc hạ của ngươi, cởi y phục trên người, mặc vào quần áo của hắc y nhân, lại. . . . . .”
Thanh âm Thành Vân phút chốc thấp xuống, Sở Liên Nhi trong xe ngựa nghe không rõ, chỉ thấy Thanh Hằng ầm ầm lên tiếng, sau đó cởi quần áo hắc y nhân, mặc ở trên người mình. Cuối cùng, Lăng Bân hỏi Thành Vân: “Công tử, những người này xử lý như thế nào?”
Thành Vân khoát khoát tay, thanh âm lãnh khốc, không mang theo chút cảm tình nào: “Quy củ cũ!”
Cái gì quy củ cũ? Sở Liên Nhi vẫn không rõ, đã nhìn thấy bọn người Lăng Bân mang đao chém xuống, sau một hồi tiếng kêu thảm thiết phập phồng, lại quay về yên lặng.
Sở Liên Nhi bụm lấy môi, hoảng sợ nhìn qua Thành Vân khôi phục mây trôi nước chảy, trong nội tâm nhét vào rất nhiều tê cay, không nói ra được tư vị.
Con ngươi lại bắt đầu mơ hồ rồi, một đám đoạn ngắn bay múa tại trước mắt, phóng qua hội trường lớn hoa lệ, lại phóng qua đình viện uốn lượn, đi vào một mật thất không thấy ánh mặt trời.
Một hồi sương mù dày đặc, chỉ thấy một người tướng sĩ mặc thiết giáp mang theo một thân đẫm máu, đi vào trước mật gian, đang quì xuống với cửa đóng chặt của mật thất: “Bẩm thái tử, Thái Tử Phi, một đám thích khách đến trong phúc, hiện tại đã bị bắt được, ty chức xin chỉ thị Thái Tử Phi, những thích khách này xử trí như thế nào?”
Một giọng nữ âm u vang lên: “Cái này còn cần hỏi ta sao? Quy củ cũ!”
“Dạ! Thuộc hạ đi làm ngay.”
“Đợi chút, những thích khách này là ai phái tới ? Lão Tam, hay là lão Tứ?”
” Người của tam hoàng tử.”
“A? Lý do?”
“Bởi vì trên người mấy thích khách này đều có tín vật của tam hoàng tử. Ty chức đoán rằng, nhất định là người Tam hoàng tử phái ra.”
“Thật sự là hồ đồ, giấu đầu hở đuôi nghe nói qua chưa? Hừ, ta liền tương kế tựu kế, đến kế mượn đao giết người. Tống Hưu!”
“Kẻ hèn tại!”
“Giết hết những thích khách này, sau đó, ngươi tìm một tử sĩ tin được, hơn nữa tử sĩ này nhất định phải trung tâm đối với ta, còn có, cho hắn giả trang thành một trong số những thích khách này. Sau đó, ngươi lại tuyên bố với bên ngoài, nói phủ thái tử bị ám sát, thích khách bị bắt, truyền càng xa càng tốt.”
“Thái Tử Phi có ý tứ gì?”
“Cái này ngươi không cần phải hỏi, lập tức đi làm.”
“Dạ!” Tên tướng sĩ kia lui ra rồi, Sở Liên Nhi lại nghe đến giọng nữ kia vang lên: “Dịch, hiện tại cơ hội tới, chúng ta lập tức tiến cung.”
“Đều đã trễ như vậy, còn tiến cung làm cái gì?”
“Ngu ngốc, cho phụ hoàng làm chủ thay chúng ta a? Thái tử bị thích khách ám sát, đây chính là đại sự a.”
“A, ý của ngươi là, làm cho tử sĩ trong phủ chúng ta giả trang thành thích khách, sau đó nói với phụ hoàng là bị lão tam chỉ điểm sao?”
“Đần, lão tam tính cái gì? Một tôm tép nhãi nhép, lão Nhị.”
“Lão Nhị?” Thái tử kinh hô, “Lão Nhị đi Tây Lăng, nghĩ như thế nào cũng không phải hắn. . . .”
“Ta nói ngươi đần, ngươi còn không tin. Cũng là bởi vì lão nhị không ở kinh thành, biểu hiện ra không có hiềm nghi giết người, nhưng ta nghĩ phương pháp trái ngược, làm cho mọi người tin tưởng đây là lão nhị làm.”
. . . . . .
“Nôn!” Một ngụm máu tươi lại xì ra lần nữa, đầu Sở Liên Nhi đau muốn nứt, ngực trướng khó chịu, còn đau lợi hại hơn hồi nãy nữa, giống như có vô số con sâu cắn ngũ tạng lục phủ, mặt nàng trắng bệch, ôm chặt lấy ngực, đau cúi người xuống, trong cổ lại vọt tới một hồi ngai ngái, nàng lại phun ra một miệng lớn máu tươi lần nữa, nguyên lai tưởng rằng lúc này phun máu tươi ra rồi, ngực đau đớn sẽ biến mất, nhưng lúc này tới dị thường hung mãnh, chẳng những không có giảm đau đớn, trái lại còn đau toàn tâm.
Lại một cổ máu tươi xì ra, nhìn một vũng máu lớn trên vách xe, đầu nàng chóng mặt hoa mắt, hai mắt bắt đầu mờ, vô lực ngã vào trong xe, ý thức dần dần đi xa.
Thân thể giống như bị người kéo, nàng đổ vào một lồng ngực ấm áp, đáng tiếc, trong mũi truyền đến trận trận mùi gay mũi, nàng khó chịu nhúc nhích thân thể, muốn chạy trốn cách lồng ngực khó ngửi đó.
Đáng tiếc, nàng không cách nào như nguyện, thân thể bị ôm chặc lấy, sau đó, nàng cảm giác đôi môi ấm áp, một ngụm khí lạnh như băng từ phiến ấm áp kia tiết ra, chảy hết vào trong miệng của nàng, lại lướt qua trong cổ, đau đớn ở ngực đột nhiên biến mất không thấy, thay vào đó là một mảnh mát lạnh vô tận.
Đau đầu cũng biến mất không thấy, thật thoải mái, nàng thỏa mãn thở dài, muốn mở ra con ngươi, nhưng đau đớn kịch liệt vừa rồi, tháo hết khí lực toàn thân nàng, nàng cảm giác mình hỗn loạn bị bế lên, được đặt ở trên giường mềm mại, lại sau đó, trên người được phủ thêm chăn dày.
Hai tay lạnh buốt bị một đôi bàn tay ấm áp bao vây lấy, cặp tay kia rất mềm mại, lại cầm rất dùng sức, liếm tay của nàng, sau đó, nàng cảm giác tay mình được hắn nhẹ nhàng vuốt ve. . . . . Thân thể cũng dần dần ấm áp lên! Nàng không muốn mở mắt ra, mấy ngày ngựa xe mệt nhọc, thân thể cực kỳ mệt mỏi, nhưng vì không muốn làm cho Thành Kiều nhìn, nàng vẫn cố nén động tác nằm trên giường êm. Hiện tại tốt lắm, nàng bị bệnh, có lý do quang minh chánh đại nằm ở trên giường .
“Công tử, cô nương này vừa hộc máu, xem ra bệnh không nhẹ a?” Trong mơ hồ, là ai đang nói chuyện? Sở Liên Nhi dựng thẳng tai nghe, hình như thanh âm xa phu.
“Nàng đây không phải bệnh.” Sở Liên Nhi thoáng cái chợt nghe ra, thanh âm Thành Vân, cũng chỉ có thanh âm của hắn thanh nhã, giống như không mang theo khói lửa nhân gian, tinh khiết không ô nhiễm.
“Nếu như không phải bệnh, sao thổ huyết? Nhìn nàng hôm nay liên tiếp phun ra hai lần, coi chừng sẽ kiệt máu mà chết a?”
“Lớn mật, ngươi lại dám rủa Liên Nhi của ta kiệt máu mà chết? Ngươi thật to gan.” Bỗng nâng cao thanh âm, mang theo lửa giận và sát ý nồng đậm, khiến Sở Liên Nhi giật mình nảy người, thanh âm giận tím mặt này, là của ai a? Hình như là Thành Vân, nhưng, làm sao có thể? Trong ấn tượng Thành Vân đều là một bộ vân đạm phong thanh tuấn nhã, thanh thanh đạm đạm, giống như nước suối lạnh lẽo, mang theo tia tia lạnh buốt thấm người, nhưng vui mừng chảy giữa rừng núi, cùng chim ca hương hoa trong rừng, chỗ vách núi đá xa xa, lại là một cảnh thiên nhiên thật đẹp.
Huh, hắn cũng sẽ rống như sư tử hà đông?
Thật không thể tin!
Nàng lại nghe đến tiếng cầu xin tha thứ kinh sợ của xa phu, sau đó là thanh âm của Thành Kiều: “Công tử, ta thật không rõ, nữ nhân này sau khi chung độc phát tác, vốn là sẽ từ từ hết máu mà chết. Cái này ngài biết, tại sao còn muốn tức giận?”
Cái, cái gì?
Sở Liên Nhi lại giật mình lần nữa. Lần này nàng đau đầu đau ngực hơn nữa thổ huyết, đều là chung độc đưa tới?
Làm sao có thể, Đông Ly Thuần không phải đã thay nàng giải trừ chung độc sao?