Công phu khổ luyện hơn mười năm trong chớp mắt đã bị phế đi, Sở Liên Nhi nhìn gương mặt tuyệt vọng của nàng ẩn ẩn phát ra xanh trắng, trong nội tâm đồng ý lời nàng nói.
Thành Vân xác thực ác độc!
Lăng Bân hung hăng đá nàng một cước, quát: “Tiện nhân, công tử tha cho ngươi một mạng, đã xem như phá lệ khai ân đối với ngươi. Đừng không biết đủ.”
Nàng co rụt thân thể lại, nhìn đồng hành, liền cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Chủ tử, còn dư lại làm sao bây giờ?” Lăng Bân giải quyết việc chung hỏi, giống như những nữ nhân quỳ gối trước mắt không phải người, mà là vật phẩm, có thể tùy thời xử lý sạch.
Ngữ khí Thành Vân làm như không đếm xỉa tới: “Thời gian này chiến sự biên quan căng thẳng, các tướng sĩ cũng đủ thực vất vả, những cô gái này, đều đánh gãy gân chân, thưởng bọn họ làm quân kỹ a.”
“Thuộc hạ thay tướng sĩ biên quan tạ ơn chủ tử.” Nam tử được kêu là Thanh Hằng hướng Thành Vân ôm quyền, sau đó hô lên, một đám đại hán từ bên ngoài chạy đến, như vặn con gà con, vặn các nàng đang khóc sướt mướt lớn tiếng cầu xin tha thứ đi ra phía ngoài.
Cắt, xem nữ nhân như vật phẩm thưởng đến thưởng đi, còn là đại ân, đám ác ôn này.
Giết hết người, lại xử lý xong nữ nhân, đã có người bắt đầu thu thập chiến trường, chỉ chốc lát sau, quán rượu hoàn toàn thay đổi đã khôi phục nguyên dạng, chỉ là trong không khí còn bay mùi máu tươi, thật lâu không cách nào tán đi.
Sau khi thu thập xong, Sở Liên Nhi thấy hoa mắt, những người kia lên xuống vài cái, đã biến mất vô tung vô ảnh.
Sở Liên Nhi ngây ngốc nhìn qua phương xa, lại nhìn nhìn qua Thành Vân.
Thành Vân đứng dậy, đi về phía Sở Liên Nhi, nàng nhìn qua hắn, ngây ngốc đặt câu hỏi: “Ngươi là ai?”
. . . . . . .
Nam Lăng xác thực rối loạn, ra khỏi khu vực núi xanh rậm, chính là một dãy núi hoang vu. Nơi này cũng không có bao nhiêu khói, nhưng trên đường quan, đã có rất nhiều xe ngựa cuồn cuộn đi về phía trước.
Xe lừa xe ngựa luân phiên chà đạp mặt đường lầy lội không chịu nổi, tốc độ đội ngũ đi về phía trước bởi vậy chậm trễ không ít.
Đây là đường quan duy nhất vận chuyển lương thực cỏ khô đến Nam Lăng, thông vận lương thực tram bị suốt nam bắc, xe ngựa không dứt, đường núi bằng đất vốn là bằng phẳng bền chắc đã tổn hại nghiêm trọng, lại trải qua tuyết đọng đè ép, gập ghềnh bất bình, trơn ướt khó đi.
Thành Vân nuôi thật nhiều bồ câu xinh đẹp, trên đường đi, hắn nhận được không ít bồ câu từ không trung bay tới! Sở Liên Nhi rõ ràng nhìn đến, trên vuốt của bồ câu, có buộc cuộn giấy.
Sở Liên Nhi khẳng định, thân phận của Thành Vân không phải một vị quan lớn trong triều đình, thì chính là người đắc lực bên cạnh một vị hoàng tử. Bằng không, hắn sẽ không bị nhân mã của tứ hoàng tử đuổi giết tại nửa đường.
Chỉ là, hắn bán mạng thay ai chứ?
Thái tử, chồng trước của nàng, đã chết rồi, hiện tại người có lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, chỉ còn lại nhị hoàng tử Đông Ly Thuần hai mươi bốn tuổi, tam hoàng tử Đông Ly Thanh hai mươi hai tuổi, và tứ hoàng tử Đông Ly Thao mười chín tuổi.
Trong ba vị hoàng tử thế lực của nhị hoàng tử Đông Ly Thuần lớn nhất, được thánh sủng nhất. Nhưng Tam hoàng tử lại được nhân mã của hoàng hậu ủng hộ, mà Lương gia của hoàng hậu, thế lực rộng lớn, ăn sâu bén rễ ở trong triều. Đông Ly Thuần năm giữa hơn phân nửa binh mã Đông Ly quốc, cũng không khỏi không lá mặt lá trái (giả bộ lễ độ) với tam hoàng tử.
Tứ hoàng rử nhỏ tuổi nhất, thế lực cũng không có cường đại như hai vị ca ca, nhưng mẫu phi của hắn lại là sủng phi của hoàng đế, hoàng đế đối tiểu nhi tử này, cũng yêu thương vô cùng, ỷ vào mẫu phi được sủng ái, và hoàng đế yêu thương, bên cạnh tứ hoàng tử này tập hợp một đám nho thần đức cao vọng trọng ủng hộ.
Mà trái lại Đông Ly Thuần, đại đa số ủng hộ hắn trong triều đều là võ tướng, ngoại trừ Thái Phó Mã Văn Trọng ra, nho thần ủng hộ hắn không có một ai. Đây cũng là nguyên nhân hắn ở vào bị động trong triều.
Dựa vào ý kiến của Sở Liên Nhi, nho thần cầm giữ triều chính, Đông Ly Thuần ở trong triều cũng không thể lập nên công tích lớn, chắc hẳn chỉ có phát triển bên ngoài, cầm giữ binh quyền mới là đạo lý cứng rắn, sau đó, chờ thời cơ chín muồi, thay đổi triều đại cũng không bị chỉ trích nặng. Dù sao, người nào không phải đoạt được đế vương trong đường máu tanh?
Đông Ly Thuần cũng xác thực thông minh, nghênh ngang tránh khuyết điểm, hắn bỏ qua cơ hội giành quyền trong triều, sửa nắm giữ binh quyền và kinh tế Đông Ly quốc. Mà phụ tá bên cạnh hắn, thì phần lớn đều ở phía sau màn chủ trì. Thành Vân vẻ mặt ưu nhã tuấn mỹ này, không phải cũng có khả năng là người đắc lực bên cạnh Đông Ly Thuần à?
Sở Liên Nhi bắt đầu hoài nghi thân phận đích thực của Thành Vân, nhưng hắn lại cười không đáp.
Hừ, có cái gì thần bí, chờ đến Nam Lăng rồi, sẽ có lúc hắn giấu đầu lòi đuôi. Sở Liên Nhi trừng mắt Thành Vân đang cởi cuộn thư trên chân bồ câu xuống xem, trong nội tâm âm thầm thầm thì.
Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, người ngồi ở bên trong xe bởi vì quán tính, tất cả đều ngửa về phía trước.
Trùng hợp, bánh xe ngựa bị vùi trong một hố sâu, nửa bên bánh xe bị vùi lấp xuống, xe ngựa nghiêng qua bên trái, Sở Liên Nhi không có phòng bị không thể tránh né ngã về bên trái, “A ơ. . .”
Tiểu thư đồng Thành Kiều thân thủ lanh lẹ, rất nhanh liền ổn định thân hình, đã thấy Sở Liên Nhi ngửa mặt đánh tới, lập tức xẹt qua bên cạnh, Sở Liên Nhi chỉ phải huy động hai tay, trợn trợn đâm vào trên vách xe.
“Đau quá!” Trong xe ngựa này, dùng gỗ lê hoặc cây lim rắn chắc, sang trọng hơn, sẽ khảm màn bố và trang sức bên trong xe, Sở Liên Nhi cứng rắn đâm vào tường xe, vận khí cực kỳ không tốt đụng vào góc cạnh, trên trán lập tức nổi lên cục u lớn, nàng bị đụng đến mắt thấy sao, đau đến nước mắt đều chảy ra.
Một bàn tay mạnh mẽ đỡ nàng dậy, bên tai vang lên một thanh âm ôn nhuận lo lắng: “Ngươi không sao chớ?”
Sở Liên Nhi mượn cớ đổ vào trong ngực Thành Vân, đau đến nhíu đôi mày thanh tú, “Đau quá, đau chết, đầu của ta thật choáng váng.”
Thành Vân thấy nàng đau lợi hại, không khỏi không vui nhíu mày kiếm, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra? Vì cái gì đột nhiên dừng lại?”
“Công tử, phía trước đột nhiên toát ra một con thỏ hoang, tiểu nhân không đành lòng súc sinh này chết vào dưới vó ngựa, liền ngừng xe. Không nghĩ tới, bánh xe lại lâm vào vũng bùn, công tử, ngài không có sao chứ?” Bên ngoài vang lên đến thanh âm sợ hãi của xa phu (người đánh xe).
Thành Vân đang định đáp lại, Sở Liên Nhi lại lên tiếng, nàng quát xa phu: “Vì một con thỏ hoang liền không để ý an toàn của chúng ta, phu xe như ngươi đánh xe thế nào?”
Sở Liên Nhi vừa nói ra khỏi miệng, liền phát hiện hào khí không đúng lắm, không khỏi nói: “Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai cái gì sao?” Nàng thấy thần sắc Lăng Bân khinh thường, giống như dăng khiến trách nàng. Mà Thành Kiều, cũng là vẻ mặt khinh bỉ, mà Thành Vân. . . . Sau khi hắn lên xe ngựa, liền cởi nón trên đầu xuống, khuôn mặt tuấn tú luôn luôn bình thản, lại lộ ra ánh mắt dày đặc, bắn Sở Liên Nhi toàn thân rét run.
“Này, các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?” Chịu không được ánh mắt khiến trách sâm lãnh của bọn họ, Sở Liên không khỏi nổi giận, “Vốn là đúng, vì một con thỏ hoang, liền không để ý an toàn của người trong xe, có vì nhỏ mất lớn như vậy sao? Muốn phát từ bi cũng không phải phát như vậy a?”
Sở Liên Nhi vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt mọi người lại thay đổi, Thành Vân chằm chằm vào nàng, chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ ngươi không cho rằng một con thỏ hoang cũng là tánh mạng sao?”
Cực kỳ kinh ngạc hôm trước hắn giết người không chớp mắt lại giảng hai chữ tánh mạng với nàng, nàng trừng lớn mắt: “Thỏ hoang cũng là tánh mạng, nhưng, so với mạng người, tính là cái gì?! Chẳng lẽ hắn cho rằng mạng người so với động vật, động vật còn quan trọng hơn sao sao? Vậy vì sao hắn phải ăn thịt? Dứt khoát lập địa thành Phật.
Sắc mặt Thành Vân biến thành rất kỳ quái, há mồm đang định nói chuyện, không ngờ, thân hình Lăng Bân đã đứng dậy, mọi người lại càng hoảng sợ, đều nhìn về phía thân ảnh cường tráng của Lăng Bân trên không trung.
Chỉ thấy giữa không trung, Lăng Bân đã vung kiếm chém về một hùng ưng (con ưng khoẻ mạnh).
Sở Liên Nhi mạnh chạy vội về phía trước vài bước! Hướng Lăng Bân kêu lên: “Lăng Bân, ngươi muốn làm gì, dừng tay!”
Lăng Bân không để ý tới nàng, kiếm bén trong tay tiếp tục đâm về phía hùng ưng, hùng ưng phát ra tiếng kêu thê lương, bổ nhào cánh, bỏ xuống động vật ở dưới móng bén, gào lên một tiếng, mạnh bay mất.
Sở Liên Nhi tức giận dậm chân, oán hận mắng: “Hỗn trướng Lăng Bân, nhìn chuyện tốt ngươi làm.”
Lăng Bân tiếp được động vật phía dưới lão ưng! Thân hình từ từ rơi xuống, lên xuống vài cái, đã trở lại trước mặt Sở Liên Nhi. Trong tay hắn là con thỏ hoang kia, chỉ thấy trên người nó có lưu dấu vết máu chảy đầm đìa, chắc là lão ưng lưu lại.
“Sở cô nương, chẳng lẽ ngươi có thể trơ mắt nhìn con thỏ đáng thương này bị ưng xảo quyệt ăn hết sao?” Lăng Bân đem con thỏ chảy máu tươi đặt ở trước mặt Sở Liên Nhi! Thanh âm lạnh lùng ép hỏi.
Sở Liên Nhi hừ lạnh một tiếng: “Con thỏ này xác thực đáng thương, chính là, lại có biện pháp gì? Ưng ăn thỏ, điều này chính là quy luật sinh tồn của giới tự nhiên. Thân là nhân loại, chúng ta không cách nào phản kháng.”
Lăng Bân ngạc nhiên: “Chẳng lẽ, ngươi có thể trơ mắt nhìn con thỏ bị ưng ăn hết? Ngươi không khỏi quá tàn nhẫn.”
Sở Liên Nhi cười nhạo: “Ưng ăn con thỏ! Quy luật thiên nhiên, đừng ngạc nhiên vậy được không?”
“Lời tuy nói như vậy, nhưng, cá lớn nuốt cá bé xảy ra ở trước mắt ngươi, ngươi cũng không có tí xíu lòng thương hại?” Nói chuyện không phải Lăng Bân, mà là Thành Vân đi tới. Hắn nhìn con thỏ trong tay Lăng Bân, lại nhìn Sở Liên Nhi vẻ mặt không cho là đúng, thần sắc càng phát ra cổ quái.
“Có a, con thỏ không hề có sức phản kháng bị ưng bắt đi ăn hết, mặc cho ai nhìn đều cảm thấy nó đáng thương. Chính là, vậy thì thế nào? Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ, những điều này là do cách sinh tồn của động vật trong giới tự nhiên. Ngươi không cần phải nói với ta, ngươi muốn thay đổi bọn họ.”
“Vì cái gì không thể?” Thành Vân hỏi lại.
Sở Liên Nhi nhìn hắn như xem người điên, “Ưng và thỏ là thiên địch, tựa như nhân loại, người lợi hại, cũng đều có thiên địch. Bằng không, nếu như cả đời người không có thiên địch, vậy sẽ phá hư cách sinh tồn. Ưng không ăn thỏ, nó sẽ chết đói, mà con thỏ không có thiên cố (tai nạn thiên nhiên), chúng nó sẽ sinh trưởng tốt, như vậy, đối với nhân loại, đối với giới tự nhiên đều không có chỗ tốt. Hiểu không?”
“Tại sao không có lợi? Con thỏ cũng sẽ không ăn thịt người.” Lăng Bân không cho là đúng.
Bọn người cổ đại không hề có tri thức khoa học này! Sở Liên Nhi hừ hừ, nhẫn nại giải thích: “Có một quốc gia vì tích lũy tư sản nguyên thuỷ, xuất khẩu lượng thịt nai lớn ra các quốc gia khác, tước đoạt thức ăn của sỏi, sói ở quốc gia kia đều chết đói, bầy nai mất đi thiên địch nhanh chóng sinh sôi nẩy nở, một năm hủy héc-ta rừng, rừng rậm bị hủy xấu, sẽ tạo thành hậu quả gì, các ngươi biết không? Còn có một nhà giàu có, làm ra con thỏ, để vào đồng cỏ, chỉ muốn đi săn chơi, không có ngờ tới chúng nó sinh sôi nẩy nở rất mạnh, về sau con thỏ thành hoạ, huỷ hoại diện tích thảo nguyên rất lớn, nghiêm trọng ảnh hưởng nghiệm chăn nuôi hiện tại. Mà “lòng tốt” cứu con thỏ của ngươi, cũng không phải cứu nó, ngược lại hại ưng, còn hại nhân loại từ một cực đoan này đi về phía một cực đoan khác. Bảo vệ động cật thì phải là người thực tế khách quan xem quy luật tuần hoàn của thiên nhiên, mà không phải “Tự cho là đúng”. Hiểu chưa?”
Ánh mắt Thành Vân phức tạp nhìn nàng, con ngươi mang theo suy nghĩ sâu xa.
“Nhân loại? Vậy nhân loại cũng không phải tràn đầy cá lớn nuốt cá bé sao? Chẳng lẽ, cũng muốn thuận theo tự nhiên?”
Sở Liên Nhi kỳ quái liếc hắn một cái, rất buồn bực hắn sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, bất quá, nàng không chút nghĩ ngợi nói: “Giới động vật sinh tồn tàn khốc, nhân loại không phảisao? Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm nhỏ! Đây đều là không thể tránh né. Nếu như thật muốn đáng thương cho người nhỏ yếu tổn thương bởi bất công…, biện pháp duy nhất chính là nghĩ biện pháp làm cho bọn họ cường đại lên.”
“Vậy bọn họ cường đại rồi nên làm cái gì bây giờ?”
“Cường đại rồi, còn cần đồng tình sao?” Sở Liên Nhi lườm hắn một cái, cảm thấy vấn đề hắn hỏi quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của nàng.
Thành Vân mỉm cười, tươi cười mang theo gì đó giống như giải thoát, ánh mắt nhìn nàng mang theo rất nhiều ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc.
Người này rốt cuộc làm sao vậy, biến thành thật kỳ quái?
Bỗng dưng, trong đầu mơ hồ nhớ tới một đoạn ngắn, nữ tử mỹ mạo chỉ mặc áo sơ mi màu sắc, được ôm trong ngực của một nam tử xa lạ, ngữ khí làm nũng: “Dịch, Đông Ly Thuần so với ngươi còn được phụ hoàng sủng ái hơn, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?”
Tướng mạo của nam tử gọi Dịch mơ hồ, thấy không rõ khuôn mặt, bất quá, trên đầu của hắn đeo mũ vàng ngọc có thể đoán ra là người trong hoàng thất.
“Có cái gì lo lắng, Nhị đệ luôn luôn không tranh quyền thế, cho dù thâm chịu phụ hoàng sủng ái, cũng sẽ không tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với ta.”
“Làm hoàng đế uy phong như vậy, ai không muốn làm hoàng đế. Ta không tin, trong nội tâm Đông Ly Thuần không niệm bảo tọa kia?”
“Ngọc Nhi, ngươi rốt cuộc làm sao vậy, vì sao luôn gây khó dễ với Nhị đệ?”
“Dịch, kể chuyện xưa cho ngươi, từ trước có một hoàng đế, hắn yêu nhất tiểu nhi tử của mình, trong nội tâm cũng muốn lập hắn làm thái tử, nhưng, hắn là từ vị trí thái tử lên đến vị trí hoàng thượng, biết rõ tranh đấu giữa hoàng tử cực kỳ lợi hại, hắn không muốn cho tiểu nhi tử chết oan chết uổng. Vì vậy, hắn đã nghĩ một cái biện pháp, dựng lên một nhi tử không được sủng ái làm thái tử, làm cho thái tử này trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vài năm sau, thái tử mới lập kia quả thật chết oan chết uổng, sau đó, hoàng đế liền sửa lập tiểu nhi tử làm thái tử. Mà ở mấy năm này, hoàng đế sớm đã thay tiểu nhi tử quét sạch chướng ngại, hắn mượn cớ báo thù thay thái tử, đem vài vị hoàng tử dưới gối, giáng chức ra ngoài hết. Mà nhi tử được sủng ái nhất thuận lợi ngồi trên ngôi vị hoàng đế.”
Nam tử rất khiếp sợ, hắn nhìn nàng, thanh âm run rẩy: “Ngọc Nhi, chuyện xưa này, có thật không?”
“Ngươi cứ nói đi?” Nàng trợn mắt không còn chút máu, rời đi ngực của hắn, ngồi thẳng người, chuẩn bị xuống giường.
Thân thể bị ôm, nam tử kia ôm bờ eo của nàng, vẻ mặt khẩn trương “Ngọc Nhi, ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Nữ tử thuận thế lại ngã vào trong ngực nam tử, mặt mũi tràn đầy âm tàn: “Còn có thể làm sao? Đương nhiên là chiếu lời của ta đi làm.” Rốt cục thuyết phục nam tử đối phó đệ đệ của mình rồi, lúc này nữ tử mới nhẹ nhàng thở ra, tại địa phương nam tử không nhìn thấy, trên mặt thình lình lộ ra tươi cười âm tàn lãnh khốc.
Nàng vươn tay ra, đã nắm hoa mai trong bình gốm xanh, hung hăng nhéo một cái, hoa mảnh mai vô lực rơi vãi trên mặt thảm.
Đông Ly Thuần, chớ có trách ta lòng dạ ác độc, ta chỉ không muốn cho trượng phu của mình trở thành quân cờ trong tay người khác mà thôi.
Sở Liên Nhi đột nhiên cảm giác đau đầu đã lâu lại phát tác, ngực cũng rầu rĩ, trướng khó chịu. Nàng che ngực, rất kỳ quái, thật lâu không có phát tác đau ngực sao hôm nay bỗng nhiên lại phát tác.