Quyển –
Quay đầu trở lại, nói giọng miền Nam
Phi Tâm ngồi trong chiếc đò nhỏ, cứ cảm thấy đôi chân nhức nhối như bị kim đâm. Cô đã hai mươi năm chưa đi được quãng đường dài như vậy, và cũng chưa bao giờ bẩn như vậy. Họ đi bát phố từ Tây sang Đông, đi khắp các gánh hàng rong, cửa hiệu hai bên bờ, người ngợm đầm đìa mồ hôi, tóc tai cũng rối bù. Trên đò bày đủ các loại thức ăn, vải vóc, giày dép, đấu lạp áo tơi (áo nón đội mưa), và còn cả những bộ y phục đã may sẵn, toàn là làm từ bông đay mà họ đã mua về. Ngoài ra còn có những thứ linh tinh như quạt tay, trâm gỗ, lược, chiếu, có thể nói là muốn gì có nấy. Thế nên cỗ xe ngựa đã dùng ban đầu chắc chắn không chứa xuể, đành phải thuê đò, đi về bằng đường thủy.
Vân Hi trông sắc mặt Phi Tâm tái xanh, biết rằng cô đã hết mức chịu đựng. Dù cô hiểu rõ mục đích chuyến đi này của y, nhưng không thể nào tìm được lạc thú từ nó. Cô không hề nhấp môi ăn chút gì, trời nóng cách mấy cũng vẫn lấy khăn bưng bít mũi miệng lại. Nhưng, cô có thể cùng y đi khắp các nẻo đường một chuyến, đối với cô mà nói, đó đã là một sự tiến bộ vượt bậc. Cô chỉ là một chú chim yến vàng chưa bao giờ sổ lồng, nên đã quên mất phải cất cánh như thế nào để bay nhảy giữa rừng. Tuy sự náo nhiệt và đời sống muôn màu của dân thường cũng mang lại sự cảm thông cho cô, cô có thể trải niệm mặt khác của cuộc sống, nhưng lại không thể hòa nhập vào trong đó!
Vân Hi vốn dĩ còn muốn dạo Thành Đông một chút, bên đó có một dãy phố toàn các cửa hiệu san sát nhau, rất khác biệt so với bên này. Nhưng trông cô có vẻ không cầm cự nổi nên đành ngắm nghía lúc lên đò thôi. Con sông này lưới chài dày đặc, lưu thông đường thủy phát triển hơn đường bộ. Có những nơi nhà cửa xây trên bục nước, mở cửa và men theo bục thềm sẽ lên thẳng được đò, đó là những gian nhà lợp vôi có nóc bằng gỗ. Những gian nhà cao thấp không đều sắp xen kẽ nhau, có nhà kéo sào phơi áo, nhìn lướt qua cứ như những ngọn cờ màu đang tung bay phất phơ.
Thời tiết rất nóng, nhưng trên mặt nước vẫn khá dễ dịu. Lúc trưa mới ra ngoài thì trời âm âm u u như đang nén chặt những cơn mưa, không ngờ chỉ một chốc mặt trời đã ló dạng, ánh sáng chói chang soi rọi xuống mặt sông cứ lấp la lấp lánh. Phi Tâm ngồi bên cạnh Vân Hi, đôi chân mỏi nhừ muốn rã rời, con đò này rất cũ kỹ, chiếc mui trên đầu còn có khá nhiều lỗ thủng, hai bên có đâm hai lỗ to tạo thành cửa sổ, mùi giấy dầu cứ phập phà quạt tới. Đò nhỏ lắc lư rất dữ dội để tránh né những con đò khác.
Người lái đò là một đàn bà hơn ba mươi tuổi, mặc bộ y phục vải thô màu xanh xám, thắt một chiếc nịt lưng quanh eo, phía dưới không mặc váy mà mặc chiếc quần đen ống rộng. Lúc đó ống quần đã vén đến tận gối, để lộ đôi chân, đi chân trần trên ván đò. Đàn bà xuất đầu lộ diện đã không nên, lại còn chân trần lộ đùi, khiến Phi Tâm liếc nhìn qua đã không muốn quay về phía đó. Trên đò bốc lên một mùi tanh tanh, Phi Tâm dùng khăn che lại mà vẫn thấy buồn nôn, cô rất khâm phục Vân Hi có thể ung dung thư thái ngồi trên đò như vậy. Cô bịt kín quá, lại mặc thêm lớp áo ngoài, nên buồn nôn không chịu được. Đành quay đầu hít thở gió ngoài cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc trên bờ.
Rẽ sang hai ngã sông, đò ít dần đi. Đường sông bắt đầu trở nên rộng rãi, con phố trên bờ cũng trông sạch sẽ hơn, những gian nhà lợp tường vôi cũng vơi đi, dần dần xuất hiện một vài cột trụ điêu khắc với mái cong. Thỉnh thoảng có những con thuyền đi qua, nhưng đều là thuyền hoa, và còn là loại thuyền hai tầng. Phi Tâm nghĩ có lẽ sắp đến Tân Thành bên kia rồi, bên tai văng vẳng những giọng hò khe khẽ, dường như phát ra từ chiếc thuyền hoa, mặt hồ cũng trong dần, suy cho cùng là vì nơi này ít ai tắm gội. Phi Tâm nhìn lên bên bờ đó, nơi này rộng rãi, nên xe ngựa có thể chạy được. Đột nhiên cô mở to đôi mắt, con đò đang lái đi trong khoan thai, tấm bảng hiệu của một tòa nhà to bên bờ sông đã thu hút ánh nhìn của cô.
“Đình Kỳ Trà Trang”. Vân Hi không biết đã ghé sát cô từ lúc nào, nhìn tấm bảng hiệu, đột nhiên cười cười. Nói với Uông Thành Hải: “Bảo bà ta dừng lại! ”
Phi Tâm nghe thấy thoáng sửng sốt, rõ ràng qua ánh mắt của cô Vân Hi đã biết được Trà Trang này là của ai. Không sai, Đình Kỳ Trà Trang chính là cửa hiệu kinh doanh của nhà Lạc Chính, Lạc Chính Đình Kỳ là tăng tổ phụ của Phi Tâm. Dòng họ Lạc Chính lúc ban đầu xuất thân từ gánh hàng rong nhỏ, đến lều trà ven đường, rồi đến quán trà nhỏ, cho đến khi phát triển như ngày hôm nay, sở hữu vườn trà, trà trang, trà lầu, buôn bán trải khắp hai bờ sông Hoài, trở thành đại phú thương danh tiếng khắp vùng phía Nam.
Cô còn đang trầm tư suy nghĩ thì đò đã từ từ cập bến, Vân Hi kéo cô dậy: “Ở đây rất tuyệt, trên đó còn có trà lầu. Ban nãy đến một ngụm nước mà nàng cũng không uống, nước ở đây chắc nàng chịu uống rồi chứ? ”
Cô nhìn nét mặt y như cười như không, hơi lúng túng, ngại ngùng chẳng thốt ra được nửa lời. Cô loạng choạng bước lên bờ, cơ thể nặng nề muốn chết, bàn chân thì không ngừng đu đưa. Trà trang này rất to lớn, lầu cao ba tầng, bên ngoài xây bốn cột trụ, bảng hiệu phết một lớp màu hoàng kim. Tòa lầu chính giữa bán toàn lá trà, còn có một ít tráng miệng dùng chung với trà. Hai bên xây hai tòa nhà phụ, đều là trà lầu. Phi Tâm nhìn bố cục thì biết ngay, phía Đông là nơi chuyên dành để phẩm trà, kèm tráng miệng. Trước cửa có một quầy ngăn, nhìn vào bên trong thì thấy toàn là những phòng trà nhỏ độc lập. Phía Tây xây một sảnh to, dòng người đông đúc, còn có cả sân khấu kịch, phục vụ chu đáo cho những yêu cầu khác của khách hàng.
Vân Hi kéo Phi Tâm bước lên thềm, đi về tòa nhà phía Đông. Người giúp việc trước cửa vừa thấy họ đã chấp tay vái lạy, cất tiếng chào: “Mời các vị vào trong. ” Đều là y phục màu xanh, đội mão nhỏ màu xanh, nom khoảng – tuổi. Dung nhan thanh tú, sạch sẽ, gọn gàng, thái độ hòa nhã nhưng không nịnh nọt – đặc trưng của phong thổ phương Nam, nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Phi Tâm nhưng vẫn không tỏ sắc mặt đặc biệt gì, được dạy dỗ khá lanh lợi!
Sau khi bước vào, bên trong sảnh giữa hơi mờ, xung quanh đều có ngăn lại, trong sảnh dựng một chiếc quầy, xung quanh bày những chiếc ghế, đằng sau treo bức tranh quan cảnh vườn trà to đùng. Trưởng quầy đang loay hoay với bàn tính, vừa thấy khách vào, vội vàng buông đồ đạc trong tay, bưng chiếc khay bước tới, trong đó trải một tấm khăn lót sạch sẽ, bên trên đặt hai quyển sổ, quay sang quầy, trông rất lạ mặt, nhưng cũng không dám thờ ơ, khẽ cúi người: “Tiểu điếm có phòng tĩnh ở lầu một bên này, từ tầng hai trở đi đều là gian phòng độc lập. Không biết các vị khách quý đây có những yêu cầu gì?”
Vân Hi nghe thế, cảm thấy khó hiểu. Nơi này rất khác biệt so với trà quán trong kinh thành, lúc nãy y chỉ tùy tiện chọn một hướng để ghé vào. Bây giờ độ nhiên hỏi y điều này, khiến y hơi sững sờ, bất giác cúi xuống nhìn Phi Tâm. Phi Tâm khẽ nói: “Nơi này không có sảnh chung, và….” Cô đang định nói trong kinh, chợt cảm thấy bên ngoài này không tiện, chẳng biết nói thế nào. Chưởng quầy nhìn bộ dạng của họ, đoán rằng % là người ngoại tỉnh. Có lẽ đến từ phía Bắc, nay hoàng thượng hạ Nam tuần đến Giang Đô, không chừng họ đến cùng hoàng thượng, trong lòng nghĩ thế nên lập tức trở nên nghiêm nghị lại, chấp tay mời họ ngồi vào ghế. Ngay tức thì, người giúp việc đã bưng trà lên, cốc trà nhỏ bằng sứ men xanh, trong đó chứa những lá trà xanh còn tươi được đun sôi.
Chưởng quầy chờ họ yên vị, lúc này mới đứng bên Vân Hi nói: “Tiểu điếm này tách rời sảnh khác, phía Tây náo nhiệt hơn, phía Đông yên tĩnh một tí, lầu một này có tám gian phòng, mỗi phòng tối đa chiêu đãi tám vị khách, nếu không ngại gộp chung. Bằng không thì quý khách có thể dời bước lên lầu hai, lầu hai là gian phòng biệt lập, bố cục cũng khác nhau, cảnh sắc cũng khác nhau. Nếu quý khách muốn nghe nhạc, xin mời sang lầu ba. Lầu ba có bốn phòng, mỗi phòng đều được cách âm, sẽ không ảnh hưởng đến những vị khách khác, ngẩng đầu nhìn ra sẽ có thể chiêm ngưỡng cảnh sắc toàn vùng Thành Đông. Về giá cả thì cũng khác nhau. Ở đây tiểu nhân có hai quyển sổ, một quyển giới thiệu quy cách trà lầu, một quyển là ấm tách trà cụ. ”
Vân Hi nghe rồi nhướn mày mỉm cười, không đáp lời nào mà quay sang nhìn Phi Tâm. Phi Tâm thấy vậy thì hiểu ngay y cố tình không muốn lên tiếng, sợ rằng người ta nhận ra giọng kinh thành. Ở Thành Tây y không ngại, nhưng đến đây thì y lại cẩn trọng hơn, càng đến chỗ cao sang, y lại càng muốn biết bộ mặt của những kẻ nơi ấy thế nào. Phi Tâm tất nhiên không thể để y lộ tung tích, đưa tay cầm quyển sổ. Chưởng quầy dâng tới, cô lật vài trang rồi nói với giọng Hoài Nam: “Quét dọn phòng to, tìm một phòng có quang cảnh thanh tịnh là được.”
Giang Đô nằm ở phía đông tỉnh Giang Đông, tuy chỉ cách Hoài Nam một con sông Hoài nhưng khẩu âm lại không giống nhau, nhưng cũng không chênh lệch nhiều. Giọng địa phương này nghe rất ấm áp và mềm mại, nhất là khi nói chậm và khẽ, giọng nói uyển chuyển quyện vào nhau, không có âm bậc quá sắc nhọn, có cảm giác rất ngọt ngào. Phi Tâm vốn là người Hoài An, lúc nãy có nghe giọng điệu người ta trong phố chợ nên đoán được tám, chín phần âm địa phương nơi này.
Vân Hi biết Phi Tâm sẽ phối hợp rất tốt với y trên phương diện này, không cần y đưa bất kỳ ánh mắt biểu hiện nào. Nhưng y chưa hề nghe Phi Tâm nói chuyện như thế này, mềm dẻo hệt như có một ngón tay đang quấn lấy, y thẫn thờ trong chốc lát, ánh mắt bất giác nhìn cô chằm chằm.