Cung Lược

chương 110: nô tỳ bái biệt vạn tuế gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng đế nghe không nổi những lời điêu ngoa của họ, đã đến điểm then chốt này, hận không thể lập tức rút gân lột da ném xuống vạc dầu. Mật quý phi sắp chết đến nơi còn giả bộ hồ đồ, nếu không trị được thị, vậy kẻ hồ đồ lý ra là mình rồi.

“Nói đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Bấy giờ hẵng còn tranh cãi phương thuốc, hắn sớm đã nghe ra huyền cơ. Liếc nhìn Tịnh tần, cô nàng Hán gia này, tẩm ngẩm tầm ngầm mà trong bụng chứa càn khôn. Hòa gia đến nay đã sụp đổ - đời, tổ tiên chính là lập nghiệp từ bán thuốc, lấy ra chút thuốc lạ gì đó làm cho người ta vong mạng, hoàn toàn không nói chơi. Chó cắn chó, một mõm đầy lông a! Hoàng đế lần tràng hạt trong tay, nghiêng người tựa trên tay vịn của bảo tọa bàn long, “Hậu cung trẫm loạn thành như vậy, thực khiến trẫm chẳng thể ngờ được. Hai a ca một tần, kẻ chết người thương tổn, kẻ quân phụ như trẫm đây (quân phụ: vừa là vua vừa là chồng), đến cả gia đình nhỏ cũng không bảo vệ được, nói gì đến trị quốc bình thiên hạ! Nhân lúc trẫm còn nguyện ý niệm tình mặt mũi Tứ A Ca, ngươi thành thành thật thật nói chuyện này cho rõ ràng, có thể để ngươi toàn thây. Giả mà cứng đầu quá ấy, thế thì phải liên lụy đến một nhà lớn bé rồi.”

Hoàng đế vừa tỏ thái độ như vậy, mọi người lập tức nín thinh. Mật quý phi biết sẽ có kết cục ra sao, suy cho cùng người đứng trước tuyệt cảnh đều có bản năng cầu sinh, sau khi sững người bèn nức nở mà rằng, “Nói khăng khăng như thế, ai nhảy ra làm chứng là nô tỳ đều phải nhận sao? Nô tỳ theo ngài đã mười năm, ngài không tin nô tỳ, ngược lại tin vào những lời bậy bạ của đám tiểu nhân bụng dạ khó lường này ư?”

Hoàng đế nhíu nhíu mày, “Chúng ta cùng nói từng vụ, trẫm hỏi ngươi, Ý tần sinh Ngũ a ca, trước hết là thông báo cho ngươi, có chuyện này hay không? Bà mụ đỡ đẻ cũng là ngươi an bài, ngươi dám nói không phải?”

Quý phi trong lòng chợt đánh thót, thầm nhủ chẳng lẽ xảy ra sơ suất chỗ nào khiến người bắt được? Không thể nào! Cổ Hoa Hiên luôn gió êm sóng lặng, thị còn cố ý đi xem Ý tần hai lần, ả đều thần sắc như thường, dáng vẻ không giống như đã phát hiện điều gì. Có lẽ là đã chọc Hoàng đế khó chịu ở phương diện nào đó, bản thân mình khoan hãy nghi ngờ, hơi cúi người nói, “Khi Ý tần phái người đến thông truyền đã là canh hai, cửa cung đều đã khóa, là thiếp sai hạ nhân tìm Kính Sự Phòng mở cửa đến Thái y viện gọi người, điều này không sai. Muội ấy không muốn bẩm báo Trường Xuân Cung, thiếp thấy muội ấy đáng thương, lại là thai đầu, cũng không thể để muội ấy tự lo liệu được, chẳng lẽ làm vậy cũng sai sao?”

Thị xảo ngôn lệnh sắc, chọc cho Hoàng đế càng như thêm dầu vào lửa. Đến nước này còn không biết hối cải, đúng là hết thuốc chữa. Hắn giận quá hóa cười, “Tìm người đỡ đẻ vốn là không sai, sai ở chỗ ngươi sai người ta giở mánh khóe. Nếu không phải cây châm kia không ghim chắc, chỉ sợ cả đời không ai biết thủ đoạn thất đức mà ngươi làm.” Hắn nghiến răng đến vang kèn kẹt, “Ngươi cũng là nữ nhân, sao bụng dạ lại độc ác như vậy? Người khác có con liền khiến ngươi tìm mọi cách tính kế, ngươi là muốn hậu cung ta độc chỉ mình ngươi? Dựa vào ngươi, ngươi xứng sao?”

Câu nói sau cùng kia của hắn quả thực đã đâm trúng vào điểm yếu của thị. Đúng vậy a, thị không xứng. Thị trong mắt hắn cho tới bây giờ chỉ là thiếp, là kẻ hạ đẳng đến cả nhìn thẳng đều không cần nhìn lấy một cái, nào dám sánh vai cùng Hoàng hậu của hắn, với Lễ quý nhân của hắn! Mật quý phi chớp chớp hai mắt chua xót, chỉ không ngờ vấn đề lại xảy ra trên cây châm kia. Phá án phải khiến người phục, không thể thiếu đầy đủ nhân chứng vật chứng. Chứng thở gấp của Ngũ a ca thị có thể chối quanh, chỉ dựa vào cái miệng Tịnh tần có ích gì? Dẫu có nói rách cả trời, thị cứ khăng khăng oan uổng, ông trời cũng chẳng bắt thị được. Nhưng hiện tại châm từ trên người Ý tần rớt xuống, chuyện này không dễ xử lý rồi.

“Chủ tử nhìn nô tỳ như vậy, thực khiến nô tỳ thương tâm.” Thị chậm rãi, “Chủ tử tuy bác học, trong chuyện nữ khoa điều biết được cũng có hạn. Có đứa trẻ to đầu, kẹt trong sản môn không sinh ra được, bà đỡ sẽ xin cắt. Nếu cắt ra rồi, sau đó ắt phải khâu lại… Hơn nửa đêm, dưới ánh nến xem không rõ, nói không chừng là bỏ quên khi đó cũng nên, sao có thể nói nhất định là thiếp giở trò được?”

Trịnh thân vương ở một bên tiếp lời, “Điều này không khó, nếu người thuộc Thái y viện quản, những ma ma trợ sản kia là ai đỡ đẻ cho Ý chủ nhân, phái người hỏi là ra ấy mà. Lão điêu nô mà lại gian xảo, không chịu nổi đại dao cầu hầu hạ. Vừa phỉnh vừa dọa, cuối cùng cũng phải nói ra. Chẳng qua vòng tới vòng lui như vậy quá vô vị, là hảo hán thì phải quang minh chánh đại thừa nhận, dám làm dám nhận, biết đâu còn khiến người kính nể chút.” Nói đoạn vờ hô gọi người bên cạnh, “Đến Thái y viện tìm quản sự, đem toàn bộ ma ma đỡ đẻ ngày hôm đó đều dẫn đến đây. Đàn bà là không nói nghĩa khí nhất đấy, trong một đám người khó tránh sẽ có kẻ nhu nhược. Hé răng một cái là việc sau đó dễ giải quyết rồi.”

Như một phát trọng quyền vào giữa trán, thị cũng biết họ sẽ đi tìm mấy bà mụ kia, bản thân mình có thừa nhận hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ trách lúc ấy quá chắc chắc, Ý tần đời này là sẽ không thị tẩm được nữa, Ngũ a ca lại trở thành một đứa trẻ bẩm sinh yếu ớt, lập tức đuổi những bà mụ kia đi thì quá nổi bật, bèn kéo dài đến bây giờ. Nào ngờ đen đủi, những tưởng kế hoạch thiên y vô phùng cư nhiên cũng suy tàn rồi, tất cả đều là mệnh sao? Thị hất cằm lên thật cao, dù sao cũng chạy không thoát, chết cũng phải chết tiêu sái. Liếc mắt nhìn Tịnh tần, ả tiện nhân này ở trước mặt Hoàng đế thì bày bộ dạng nhu thuận thảo mai, quay lưng lại còn ác độc hơn rắn rết. Ả tưởng khai ra mình thì chính ả có thể vô lo rồi ư? Nằm mơ! Dù có chết thị cũng muốn kéo một cái đệm lưng, Hoàng đế bây giờ chưa có chứng cứ xử trí ả, tự thị có biện pháp khiến ả đi xuống cùng.

“Chớ vòng vo nữa, nói đến vụ Tam a ca đi!” Hoàng đế thở dài nói, “Thằng bé dầu gì cũng không làm gì sai, ngươi độc chết thằng bé, ban đêm có thể ngủ yên được sao?”

Kỳ thật vậy thì thế nào đây! Làm một chuyện xấu là thế, làm mười chuyện xấu cũng là thế. Chấy rận nhiều đâm ra hết ngứa, chính là đạo lý này. Ban nãy đã truyền lời ra ngoài, bảo huynh đệ trong nhà tìm cách lẻn vào Thận Hình Tư trừ khử tên thái giám kia, không biết đã bắt đầu bố trí hay chưa. Nhưng dù bố trí… cũng đã chậm. Thị cảm thấy thất bại, giống như đã định xong vạch trên đòn cân, muốn sửa cũng không được nữa.

Trịnh thân vương nói cũng có lý, dám làm dám nhận mới là anh hùng hảo hớn. Nhiều bằng chứng đều trỏ về hướng thị như vậy, đến bây giờ lại phản bác, thảng như có phần lực bất tòng tâm.

“Thôi, ta biết chạy không khỏi một kiếp này.” Thị thê lương mà nhìn người trên ngự tọa, “Nói thật, Tam a ca chết, cũng không phải bổn ý của nô tỳ. Đứa bé kia hơn hai tuổi bị đậu mùa, nô tỳ từng cùng Thành phi chăm nom thằng bé. Khi đó ngày ngày thành tâm thành ý bái đậu chẩn nương nương, một ngày ba lần nhang, nửa giờ đều không sót. Nô tỳ đối với thằng bé, chung quy khác với những a ca khác, được tin thằng bé mất, trong lòng nô tỳ đau so ra kém Thư quý nhân, nhưng cũng không thua gì Thành phi. Biết làm sao đây, đã là số mệnh. Nô tỳ nay là đầu sỏ, nhưng độc thủ chân chính phía sau màn là kẻ khác, nô tỳ quả là bị ả đùa bỡn xoay vòng, ả còn chưa thỏa ý, lại tới đùa bỡn Vạn Tuế Gia ngài.” Thị quay sang cười như không cười nhìn Tịnh tần, “Ngươi đến trước mặt chủ tử cáo trạng, sao ngươi có thể mở miệng được nhỉ? Kẻ nghĩ kế hạ độc Lễ quý nhân là ngươi, cầm Miêu dược gạt ta là Đoạn tử tán (thuốc không con) cũng là ngươi. Nay thấy sắp bại lộ, giành trước một bước bán đứng ta, những tưởng như vậy có thể đảm bảo ngươi vạn sự vô ưu sao? Chỉ tiếc không ngăn được miệng ta, điều nên nói nửa câu ta cũng sẽ không dấu diếm. Dù sao đã là chết, ta đã xuống âm tào, há có thể để ngươi nằm trên giường cao?”

Tịnh tần nếu đã tới gặp Hoàng đế, dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn. Lời giãy chết là độc nhất, ả không trông mong Mật quý phi có thể buông tha mình, từ đầu chí cuối ả đều rất cẩn thận, ai cũng không bắt được sơ hở ả động thủ, tẩy thoát tội danh có thể đơn giản hơn vị quý chủ nhân này nhiều.

Quý phi khí thế hùng hổ, ả lảo đảo lui ra sau một bước, run giọng nhìn sang Hoàng đế nói, “Vạn Tuế Gia minh giám, nô tỳ chỉ là một phi tần nho nhỏ, nào có bản lãnh thao túng quý chủ nhân lớn như vậy! Quý chủ nhân hận ta ta biết, cho dù đem tang trồng lên trên đầu nô tỳ (ý chỉ vu cáo), a mã ca ca nô tỳ đều đang ở ngoại trấn, đến cả một người cầu tình cũng không có. Hôm nay nô tỳ đến gặp ngài, đích xác là đã hạ quyết tâm lớn. Ngài nhìn thấu mọi việc, không cầu chu toàn chỉ cầu công bằng, đừng để cho từng lời hết sức chân thành của nô tỳ bị ném vào trong bụi đất mới tốt.” Đoạn hướng sang Mật quý phi cúi người, xoa đôi mắt đỏ nói, “Xin lỗi quý chủ nhân, ta thật sự là không thể nhìn ngài tiếp tục như thế được. Ngài làm những chuyện kia, ta ngay cả nghe thấy cũng muốn rữa lỗ tai. Ngũ a ca còn bé như vậy mà ngài cũng hạ thủ được, còn có Tam a ca cũng vô tội, ngài ban đầu là muốn độc chết Lễ quý nhân, sợ Lễ quý nhân ỷ vào thánh sủng, tương lai nhi tử đoạt mất nổi bật của Tứ a ca. Về sau nghe nói người chết là Tam a ca, ngài không phải cũng vui mừng hoa tay múa chân đó sao! Nói với đầy tớ bên dưới chết đứa nào đỡ đứa đó, ngài còn đang băn khoăn hai vị a ca bên trên đây… Ta đúng là kẻ không quan trọng, bản thân lại không có nhi tử, ta hại chúng a ca làm gì? Ngài từng câu từng chữ nói là ta đưa ra chủ ý, ta xúi giục ngài, có trời đất chứng giám, ta quả là oan uổng, thực sự có lý mà không nói thành lời mà.”

Tịnh tần diễn đến là giỏi, khóc như hoa lê dưới mưa. Ả ta cũng rất lẻo mép, đen trắng lẫn lộn, quý phi tích một bụng lửa, quả thực cũng bị ả chặn cho tắt ngúm. Ngẫm lại quả thật không có chỗ nắm thóp được ả, bản thân vốn là tâm tồn ác niệm, nghiêm túc mà nói cũng không có cái gì có thể lý luận. Bên mình thiệt thòi không quan trọng, ả phủi đến là sạch, Bồ Tát trên trời đang nhìn đó!

Mật quý phi cười lạnh, “Ngươi có lý nói không thành lời ư? Ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngươi dám chỉ thiên thề đất cam đoan là mình không hề liên quan đến việc này không?”

Tịnh tần liếc đến chỗ Hoàng đế ngồi một cái, và cả đám Vương gia thị vệ ở hai bên đường hạ, ai nấy hai mắt sáng ngời nhìn ả. Ả không muốn thề độc cái gì, nhưng lúc này đã chạy không thoát, nếu quanh co chỉ càng biểu hiện ả chột dạ, không làm việc trái với lương tâm, sao còn sợ thề độc? Ả bấm bụng đánh liều, “Nếu ta có một câu nói sai, sẽ để Bồ Tát dùng sét đánh ta, đã được chưa?”

“Ngươi cuối cùng dĩ nhiên là chết không tử tế được đâu.” Mật quý phi không để ý tới ả nữa, xoay người sang Hoàng đế nói, “Nô tỳ có vài lời trong lòng muốn nói với chủ tử, xin chủ tử gạt lui hai bên, xem như niệm tình nô tỳ theo ngài mấy năm nay, cấp cho nô tỳ một chút ban ân sau cùng đi!”

Dẫu sao cũng đã mười năm, thị theo hắn kể từ khi hắn còn làm thân vương, thay hắn sinh hai đứa con trai. Nếu không phải đứa đầu chưa có danh tự đã chết, bây giờ con thị hẳn là đại a ca rồi. Hoàng đế có một loại cảm giác không nói thành lời, vừa hận thị ác độc, lại cảm thấy thị bảo thủ đáng thương. Luận làm người, thị thật sự không phải nhân vật lợi hại. Tính tình lại xóc nảy, bướng bỉnh không chịu được người khác bỡn cợt. Hiện tại gặp hạn, thì phải lấy mạng ra làm học phí.

Những nhân chứng vật chứng đó đều không cần, Hoàng đế khoát tay xua mọi người ra ngoài, trong điện lớn như vậy chỉ còn hai người bọn họ. Mật quý phi nửa người chìm trong ánh tà dương, ánh sáng nghiêng nghiêng rọi vào từ cửa tứ oản lăng hoa môn đáp lên áo bào bách tử khảm tơ của thị, sắc màu đỏ sậm, hệt như máu đông vậy.

“Chúng ta cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện riêng như lúc này.” Quý phi nói, trên hai má loáng thoáng chút ý cười, “Ngài biết tại sao ta ghen với Hoàng hậu không? Không phải bởi vì danh hiệu nàng ta vẻ vang hơn ta, vị phân tôn quý hơn ta, mà là lúc nàng ta cùng ngài nói chuyện, có thể cùng ngồi cùng ăn ta ngươi tương xứng. Một nữ nhân, có thể cùng nam nhân kết tóc làm phu thê, quả thật là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước. Không giống như ta, dù kiêu căng tự phụ thế nào đi chăng nữa, nói cho cùng chẳng qua là thiếp. Giờ ta đi đến bước này, không dám vọng cầu kiếp sau sẽ lại theo ngài, bản thân ta cũng không còn mặt mũi gặp ngài… nhưng ta muốn nói, tình cảm ta đối với ngài, toàn bộ hậu cung ước chừng cũng không có ai sâu đậm hơn ta.” Thị lắc đầu cười khổ, “Ta chỉ là không biết cách biểu đạt, đến cuối cùng thành ra vặn vẹo, bị hủy hoại bởi chính mình.”

Hoàng đế ngưng mi nhìn thị, “Tên thái giám đưa hộp điểm tâm sớm đã chết ở Bảo Định rồi, lời ta nói sáng nay cũng là để thử ngươi. Người bị nhốt trong lao, chính là nhất đẳng thị vệ ngự tiền của trẫm, chờ những huynh đệ kia của ngươi phái người đến giết.”

Mật quý phi sắc mặt trắng bệch, trong lòng oán hắn quá cay nghiệt. Tuy thị có thể đoán được kết quả, thế nhưng trực tiếp nghe được từ trong miệng hắn nói ra, đối với thị vẫn tựa như lăng trì. Thị nghẹn ngào thở dốc vài hơi, “Là ta ngu xuẩn, hại cả nhà Hạ thị.”

Hạ thị nguyên họ Hạ Lan, là thủ hạ cũ theo Vũ Văn thị kể từ khi còn ở Nam Uyển. Về sau Nam Uyển Vương làm chủ vùng Trung Nguyên, rất nhiều quý tộc Tiên Ti đều lấy họ Hán, mới có Hạ thị ngày nay. Bộ tộc Hạ Lan thời chiến giành đại nghiệp chiến công lẫy lừng rất được Cao hoàng đế coi trọng. Sau khi Thái Thượng Hoàng lên ngôi đối với đời sau của họ cũng rất trọng đãi, thế nhưng thịnh cực mà suy, đến đời này của hắn, chỉ còn sót lại lớp con cháu ăn nhờ vào công lao của tổ tiên trong quá khứ. Một dòng họ giống như một triều đại, cũ mới thay đổi là quy luật bất biến, luôn phải đè ép một cái, một cái khác mới có thể đứng thẳng lên. Hạ thị vận số đã hết, Mật quý phi cho cơ hội này, đã là điều định sẵn trong mệnh, không thể tránh khỏi.

tộc Tiên Ti: dân tộc thiểu số thời cổ, ở vùng Đông Bắc, Nội Mông, Trung Quốc.

Sự trầm mặc của Hoàng đế đã chặt đứt tất cả ý niệm của thị, thị thê lương nhìn hắn, “Vậy Tứ a ca thì sao? Ngài định xử trí thằng bé thế nào?”

Khóe miệng hắn hơi chùng xuống, thoáng lặng người mới nói, “Thằng bé là con trai ngươi, cũng là huyết mạch của trẫm, trẫm sẽ không làm gì nó, nhưng thằng bé sẽ lấy kẻ làm mẹ như ngươi làm hổ thẹn.”

Mật quý phi hô hấp đều tắc nghẽn, hắn nói chuyện trước giờ không hề nể nang ai, cho dù là ở thời khắc cuối cùng của thị, vẫn không có một câu trấn an để thị yên lòng. Kẻ thị yêu là hạng người gì thế này? Yêu hắn rất thống khổ, hắn là Hoàng đế, cao cao tại thượng. Nhưng mà người có thể khiến cho hắn yêu, ước chừng là chuyện hạnh phúc nhất trần đời nhỉ! Cho nên Tố Dĩ càng đáng hâm mộ hơn Hoàng hậu, có thể có được chân tâm của đế vương, màng gì đến vị phân cao thấp nữa?

Nhớ tới Tứ A Ca, thị đau đến rụng rời cả tâm can. Đứa bé trắng trắng tròn tròn kia, mới ba ngày đã bị ôm cho người khác nuôi. Thị ngày đêm nhớ con, một lòng muốn tạo điều kiện tốt nhất cho nó, song chẳng biết thế nào, dần dần nghiêng rẽ vào ngã khác, phút cuối cùng ngược lại liên luỵ đến thằng bé, khiến cho thằng bé vì có người mẹ như thị đây mà không ngóc đầu lên được. Thị hối hận đến xanh cả ruột, nghe ý tứ Hoàng đế, tương lai kế thừa Hoàng vị e là không có phần của Tứ A Ca. Vốn rất có phần thắng đấy, cố tình bị thị biến khéo thành vụng, cuối cùng đã vùi hãm cả đời của con trai. Đối với gia đình thị bất hiếu, đối với con trai thị không từ, cuộc sống như vậy, ngay cả bản thân cũng thất vọng cực độ.

Thị buông lỏng nắm tay, “Nô tỳ làm quá nhiều chuyện sai lầm, thẹn với ngài, thẹn với tổ tông. Nhưng Tứ a ca vô tội, xin chủ tử niệm tình phụ tử, thương cảm thằng bé là đứa trẻ không mẹ, chiếu cố nó nhiều hơn.”

Hoàng đế chung quy không phải kẻ lòng gan dạ sắt, trên mặt cũng có một tia buông lỏng, chỉ nói, “Ngươi yên tâm, nhi tử của trẫm, sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ.”

Thị chầm chậm gật đầu, khựng một chút nhớ tới Tịnh tần, “Thuốc kia, quả thật là Hòa thị đưa cho nô tỳ.”

“Trẫm biết.” Hoàng đế xoay người sang chỗ khác, trong giọng nói có phẫn nộ đè nén, “Hòa thị lập nghiệp từ làm Miêu dược, độc mà Tam a ca trúng, Trung Nguyên không có loại thuốc nào có thể khớp được. Trẫm từng hoài nghi, song sợ không có căn cứ trách lầm ả. Hôm nay chính ả tìm tới cửa, chỉ có thể trách ả tự cho mình là thông minh, xem người trong thiên hạ đều thành kẻ ngốc cả.”

Quý phi thở ra một hơi dài, Tịnh tần rốt cuộc chỉ còn đường chết, như vậy cũng thỏa mãn rồi. Quỳ xuống dập đầu thật sâu, “Nô tỳ bái biệt Vạn Tuế Gia.”

Hoàng đế không quay đầu lại, cũng không nói gì, đứng thẳng như cán bút, bóng lưng cao ngạo mà vô tình. Mật quý phi nhìn hắn một lần cuối cùng, thảng như cũng bình thường trở lại. Cứ như vậy đi, trần duyên đã tận, còn có cái gì không nỡ bỏ đây? Chỉ nguyện kiếp sau đừng có liên quan đến nhà đế vương, làm một phi tần không có thánh quyến thật sự là khổ lắm, khổ lắm.

Truyện Chữ Hay