Cổ Hoa Hiên như biến thành ổ quỷ, bước vào cửa chỉ rặt một màu tối như mực, cả phòng đầy mùi thuốc, Ý tần cũng có chút lầm bầm độc thoại. Hoàng đế còn nhớ rõ lần đầu gặp nàng, trời rất lạnh, nàng mặc kiện áo mùa thu ở trong vườn đá cầu. Khi đó là tóc trái đào, tuổi còn chưa lớn, người vừa nhảy lên, bím tóc dài ở sau lưng đong đưa, dáng vẻ rất xinh xắn hoạt bát. Giờ nhìn lại, gầy đến trơ xương, vừa nhìn đã dọa người nhảy dựng.
“Sao lại thế này?” Hoàng đế hỏi ma ma bên cạnh, “Trời đẹp, sao không mở cửa sổ thông gió? Ngột ngạt như này, không bệnh cũng bị ngạt cho thành bệnh đấy.”
“Không được!” Ý tần vội cản lại, rụt cổ nói, “Mùa xuân nhiều bụi, a ca không chịu được.”
Hoàng đế nhíu nhíu mày, đầu kia bà vú bế thằng bé đưa cho hắn xem, một tấm sa tanh mẫu đơn kim ngọc phú quý bọc thành kén, đứa bé bị bọc cứng ngắc không thể nhúc nhích. Nhà đế vương chú trọng ôm cháu không ôm con, hắn nghiêng qua nhìn, a ca thực gầy yếu, cái miệng nhỏ hơi giương ra, tiếng thở khò khè như kéo ống bễ vậy. Lòng hắn càng thêm trĩu nặng, nhìn Ý tần, “Đây là phương pháp của miền nam các ngươi à? Bọc a ca thành ra như vậy, cột ngươi như vậy thử xem, ngươi có thể chịu được một ngày không?”
Ý tần nghe ra giọng điệu Hoàng đế không vui, cắn khăn tay nói, “Nô tỳ cũng là không có cách nào, a ca không chịu nổi lạnh, lạnh thì càng thở gấp hơn, đứa bé này e là…”
“Nói bậy!” Hoàng đế mắng, “Sống chết có số, có thể nuôi lớn hay không để sau hãy nói, trẫm thấy ngươi đúng là bị điên rồi, vây nhốt thằng bé như vậy mới hại đến mạng nó ấy!” Giương giọng kêu Trường Mãn Thọ, “Ngươi phái thái y đến Cảnh Dương Cung chờ, bảo Đức phi qua đây bế thằng bé đi, làm ngay đi.”
Trường Mãn Thọ quỳ lĩnh mệnh đi, Ý tần nghe thấy vậy lên tiếng phản đối, “Ngài không thể ôm Dục Hằng đi được, thằng bé là mạng của thiếp! Thiếp thiên tân vạn khổ mới sinh ra nó, nó lại có bệnh, đưa đến chỗ người khác thiếp không yên tâm.”
Hoàng đế trong lòng phiền toái, lạnh lùng nói, “Đây vốn là quy củ tổ tiên, ngươi muốn sửa? Hoàng hậu ấy mà cầu tình với trẫm, nói Ngũ a ca có mẹ ruột chăm sóc rất tốt, nhưng mà ngươi trông ngươi xem chăm thằng bé kiểu gì? Còn cả những người bên dưới ngươi nữa, giày vò thằng bé như vậy, ủ kín có thể không phát bệnh sao? Biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, thành ra thể thống gì!”
Nhắc tới Hoàng hậu là chạm đến chỗ đau của Ý tần, thị ôm bụng khóc lên, “Thiếp sai rồi, tưởng người tốt thành người xấu… Lúc này hối hận không sao kể xiết.” Lại quỳ xuống, nắm góc áo Hoàng đế nói, “Nô tỳ có oan khuất, cầu chủ tử làm chủ. Lúc trước ngài đi vắng, Hoàng hậu chủ tử lại bị cấm túc bởi chuyện Tam a ca, trong cung chủ sự là quý chủ nhân, nô tỳ có oan mà không chỗ tố. Bản thân nô tỳ không quan trọng, chỉ sợ quý chủ nhân làm gì bất lợi với Ngũ a ca…”
Hoàng đế giật mình, “Ngươi đứng lên, có chuyện từ từ nói.”
Ý tần thưa vâng, được cung nữ dìu lên ngồi trên tú đôn, hai tay vẫn gắt gao đè bụng như cũ. Liếc nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, quay sang nói với ma ma, “Đem đồ lên cho chủ tử xem qua.”
Ma ma tinh kỳ đi rồi trở lại, trong chiếc đĩa sơn mài nâng một miếng khăn tay trắng, đến trước mặt Hoàng đế quỳ trình lên trên. Hoàng đế thò người ra xem, giữa khăn đặt cây kim thêu hoa, trừ bỏ hai đầu rỉ sét, ngoài ra không có điểm gì đặc biệt. Hắn nghi ngờ hỏi, “Có gì để nói đâu?”
Mặt Ý tần trắng đến kinh người, ngơ ngác nhìn cây kim kia, đột nhiên lại hoảng sợ dời tầm mắt đi, khẽ thấp giọng có phần sợ sệt nói, “Châm này là lúc nô tỳ truyền quan phòng (đi vệ sinh) thì từ trên người rơi xuống, ngài xem, chôn trong thịt nô tỳ, đều đã gỉ sét. Từ lúc sinh Dục Hằng mới phát hiện cây châm này, ở trong người đã hơn một tháng, ban đầu thì sản dịch không ngừng chảy, nô tỳ chỉ tưởng là máu uế chưa chảy hết, không thể ngờ là thứ này quấy phá… bây giờ nô tỳ bệnh đầy người, bụng mỗi ngày đều đau, phát tác đến khủng khiếp, ngay cả thắt lưng cũng không đứng thẳng nổi. Chỉ sợ châm này không chỉ một cây, chỉ là giấu quá sâu, không tìm thấy thôi.”
Hoàng đế vừa kinh vừa sợ, loại chuyện này là lần đầu tiên nghe nói, trong hậu cung của hắn lại có người giở thủ đoạn âm độc như vậy? Hắn đứng phắt dậy, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ đầu đuôi xem nào.”
“Bảo thiếp nói thế nào… thiếp đến nghĩ cũng không dám nghĩ nữa là.” Ý tần lên tiếng khóc lớn, khóc nửa ngày mới hòa hoãn lại, thút tha thút thít đáp, “Nhà mẹ đẻ nô tỳ cùng nhà mẹ đẻ Hoàng hậu chủ tử từng có xích mích, điều này Vạn Tuế Gia cũng biết đấy. Người ta nói sinh con tựa như dạo qua một vòng Quỷ môn quan, sơ sẩy sẽ xảy ra mạng người. Thành thử nô tỳ ôm lòng tiểu nhân, sợ Hoàng hậu chủ tử mượn cơ hội hạ độc thủ, ngay cả giường đẻ cũng không dám bẩm báo Trường Xuân Cung. Nhưng sanh con phải có người đỡ đẻ giúp một tay, tìm bà mụ cũng không đi vòng qua quản sự được, bèn phái người thông báo quý chủ nhân. Quý chủ nhân nói đừng rêu rao ra ngoài, chỗ ngài ấy sẽ sai người đến lo liệu, lúc trước sinh Tứ A Ca cũng là nhóm người kia nghênh đón đấy, đều là tay lành nghề trong nữ khoa, bảo nô tỳ yên tâm. Nô tỳ tin tưởng quý chủ nhân, bèn vững dạ chờ đứa bé sinh ra. Sinh con rất đau, đến cuối cùng nửa người dưới đều đau đến mất tri giác, nô tỳ khi đó mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy trong phòng hỗn loạn. Bà mụ đỡ đẻ ngại đầy tớ của nô tỳ vướng tay, hai ba lần khai đơn thuốc. Bản thân nô tỳ đến cả lời đều nói không nên lời, cũng mặc kệ họ. Về sau sinh đứa bé ra, ban thưởng rồi cho họ đi. Những tưởng không có chuyện gì, đau bụng có lẽ là sau khi sinh con, nào ngờ… nô tỳ rất sợ, cây kim này là do ghim không chắc, mới rớt xuống, vậy nếu ghim chắc thì sao? Ông trời biết bên trong còn có bao nhiêu cây! Nô tỳ đời này bị quý chủ nhân gài bẫy, ngài thương xót nô tỳ, cấp cho nô tỳ một câu trả lời công bằng đi!”
Ý tần run rẩy như lá khô trong gió thu, một cô gái tốt đẹp bỗng biến thành bộ dạng này, quả thực khiến người ta không tài nào tin nổi. Hoàng đế đối với cung quyến chưa từng có cảm tình lớn, nhưng dầu gì đã từng hầu hạ hắn, sinh con cho hắn. Nghe nàng khóc kể, nhất thời lạnh buốt từ đầu đến chân. Mật quý phi tàn hại hậu cung, thủ đoạn độc ác có thể so với Vạn quý phi, ác phụ như vậy, còn muốn đợi vụ án Tam a ca tra ra manh mối sao? Chỉ dựa vào một chuyện này là đã có thể trị tội thị ta rồi!
Ý tần lần nữa quỳ xuống dập đầu, lê đầu gối đến trước, “Chủ tử, không chỉ là bản thân nô tỳ, còn có chứng bệnh của Dục Hằng cũng cổ quái. Trong nhà nô tỳ mấy đời chưa từng có ai bị mắc chứng bệnh này. Nhà họ Vũ Văn bên này cũng vậy, từ trên xuống dưới nhiều người như vậy, có từng nghe nói có người thở gấp chưa? Đứa bé từ trong bụng mẹ ra cũng là do kẻ qua đường kia tiếp nhận, nếu có thể ghim châm cho nô tỳ, xử lý một đứa bé thì có gì khó?”
Đang nói, thái giám trên cửa tiến vào bẩm báo, “Tịnh tần nương nương của Diên Hi cung chờ bên ngoài, nói có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Vạn Tuế Gia.”
Hoàng đế bị chuyện nghe rợn cả người này khiến cho chấn động chưa tỉnh hồn lại, trong lòng vừa giận vừa hận, đoán Tịnh tần gấp gáp qua Cổ Hoa Hiên, tám trên chín phần mười là mang theo nội tình gì đến đây, bèn ra hiệu cho truyền.
Tịnh tần vừa vào cửa liền phủi đầu gối quỳ xuống, “Nô tỳ thỉnh an Vạn Tuế Gia.” Lại liếc nhìn Ý tần một cái, “Ý tỷ tỷ, nửa tháng không gặp, trông khí sắc ngài không được tốt a! Muội vừa rồi ở ngoài cửa có nghe được một chút, ngài và chủ tử nói chứng bệnh của Ngũ a ca đúng không? Kỳ thật…”
Ý tần thấy thị ta nửa nuốt nửa ngậm, vừa nhìn chính là biết chút chi tiết đấy, trong lòng dấy lên hy vọng, vội la lên, “Kỳ thật cái gì? Chủ tử ở đây, còn kiêng kị cái gì không thể nói? Ngũ a ca như vậy muội cũng nhìn thấy rồi đấy, ta xin muội cấp cho con đường sáng, giúp thằng bé ở trước Hoàng phụ nó kêu oan.”
Tịnh tần dò xét Hoàng đế, chính mình trong lòng cũng lo ngay ngáy. Vốn thị tính là ngày mai hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng người tính không bằng trời tính, nghe nói Ý tần tìm Hoàng đế, thị dự cảm ngày lành của Mật quý phi sẽ chấm dứt. Quả nhiên ở trong hành lang nghe thấy bọn họ đối thoại, Mật quý phi rõ xui xẻo, đến cả thủ đoạn ghim châm vắt sạch tâm tư này thế mà cũng có thể bị người ta phát hiện, vậy thì không còn gì có thể nói nữa rồi. Trời đã muốn diệt ả, mình không thể ngồi chờ bị ả khai ra. Còn không bằng thừa dịp loạn đạp lên vài cước, một mạch giẫm chết ả ta, mình thoát thân trước hẵng nói.
Thị thấp thỏm kêu chủ tử, “Nô tỳ biết được chút chuyện, vẫn luôn không dám nói, hậu cung lúc trước là quý chủ nhân chưởng sự, nô tỳ sợ lắm miệng gây phiền toái cho mình. Giờ chủ tử muốn tra rõ, hạ quyết tâm tìm ra đầu sỏ, nô tỳ bấy giờ mới có can đảm đến gặp ngài… dạo trước nô tỳ có đến chỗ quý chủ nhân dạo chơi, ngẫu nhiên nghe thấy một ma ma nói lỡ miệng. Nói muốn làm đứa bé mắc chứng thở gấp rất dễ, đứa bé chui ra từ trong bụng mẹ thở mạnh một hơi đầu tiên, lấy cọng lông hồ ly nhét vào lỗ mũi, che miệng lại, đứa bé hít vào một cái là có thể mang cọng lông vào trong phổi, sau này Đại La thần tiên cũng trị không khỏi…” thị thấy mặt Hoàng đế biến sắc, thầm nghĩ dù sao đã đến nước này, bất chấp một phen biết đâu có thể tuôn ra đường sống, đoạn thêm mắm dặm muối nói, “Quý chủ nhân không chấp nhận người khác sinh con trai, lúc Ý tần lớn bụng đã từng tính kế rồi. Năm trước có một cung nữ chết trong giếng của Đăng lung khố, còn hình như là đồ đệ của Lễ quý nhân lúc ở Thượng Nghi Cục, cũng là bởi vì phá hỏng gian kế của quý phi mới bị giết chết đấy. Chủ tử hẳn là thắc mắc sao nô tỳ biết nhiều như vậy…” thị quỳ xuống phủ phục trước mặt hắn, “Nô tỳ có tội, nô tỳ đã trợ thủ Mật quý phi. Ngày đó quý chủ nhân sai thái giám đưa hộp điểm tâm cho Lễ quý nhân, nô tỳ tiện mồm nhắc đến chủ tử nương nương, sau khi trở về quý chủ nhân bèn uy hiếp nô tỳ, buộc nô tỳ kể lại toàn bộ ngày đó, bằng không sẽ kéo nô tỳ xuống nước. Nô tỳ chẳng còn cách nào, mới có vụ giả bệnh về sau, chống chế chuyện mình ở trước mặt hai vị Vương gia nói mê sảng. Từ lúc Tam a ca hoăng đến khi ngài hồi loan, trong đó hơn mười ngày, nô tỳ cũng nghe mang máng được chút đầu đuôi ở Cổ Hoa Hiên, cho nên biết căn nguyên chứng thở gấp của Ngũ a ca.”
Hoàng đế đứng gần như muốn loạng choạng, một quý phi, thế mà ở trong hậu cung hắn một tay che trời gây ra nhiều chuyện như vậy? Hắn trước kia cảm thấy thị mặc dù kiêu căng khó thuần, dầu gì đã theo hắn ngần ấy năm, cũng không quá mức chán ghét. Gần đây đối với thị chứa nhiều hoài nghi, đáy lòng hắn chung quy vẫn là có một phần chờ đợi, hy vọng hung thủ không phải thị. Nào ngờ tất cả phỏng đoán đều là thật, y thị là cái thứ nuôi không thuần được, giữa lúc hắn do dự mà hung hăng cắn hắn một ngụm, răng nanh xuyên thủng da thịt, cắn đến tận xương, thậm chí cắn đứt mạch máu của hắn. Hai a ca đều hủy trong tay thị, thị lại càng chưa thỏa mãn, còn muốn vu oan Tố Dĩ, ý đồ đem đứa thứ ba cũng đẩy vào trong lửa. Kẻ tâm địa ác độc như vậy, chết một vạn lần cũng không đủ để rửa sạch tội lỗi của thị.
Ý tần dậm chân khóc rống lên, “Chủ tử, ngài đã nghe thấy chưa? Dục Hằng của thiếp đã chọc đến ai, vừa ra đời đã bị ả ta giày xéo như vậy! Ả độc phụ kia, con đĩ thối rữa tâm can! Ả hại mẹ con chúng ta như vậy, ta có chết thành ma cũng không tha ả!”
Trong Cổ Hoa Hiên loạn đến nhường này, Đức phi vừa bước chân vào ngây ngẩn cả người. Trường Mãn Thọ thấy Hoàng đế thất thần vội đi đến dìu, luôn miệng nói, “Vạn Tuế Gia bớt nóng, bảo trọng thánh cung quan trọng hơn.”
Đức phi tay khoác áo choàng mùa xuân, thấy tình huống bên trong như vậy cho là Ý tần không cho mình ôm con đi, đứng ở nơi đó tiến thối không được, “Sao lại thế này? Lẽ nào là ta gây ra?”
Ý tần kéo Đức phi qua, liên tục khóc lóc khoa tay múa chân, đem tiền căn hậu quả nói lại cho nàng. Đức phi nghe vậy liên tục hít hơi, xoa ngực nói, “Trời ạ, bụng dạ xấu xa nhường này, uổng cho thị còn là một người mẹ.”
Chuyện đến nước này cũng nên ra một quyết định, Hoàng đế đẩy Vinh Thọ ra hỏi Tịnh tần, “Lời ngươi nói đều là thật? Có dám cùng Mật quý phi đối chất hay không?”
Tịnh tần miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói, “Nô tỳ từng câu từng chữ đều là thật, không có gì không dám.”
“Được.” Hoàng đế gật đầu, vừa bước ra bên ngoài vừa nói, “Thận Hình Tư đến Trữ Tú Cung bắt người, chuyện trong nhà đừng khoa trương, gọi vài Vương gia xử án, chúng ta đóng cửa khai nha thiết đường.”
Nâng kiệu hướng về phía nam, một đường phong hỏa trở lại Dưỡng Tâm điện, sau khi vào cửa đầu cũng có phần váng vất, thứ nhất là đau lòng, thứ hai là phẫn hận khó dằn. Đối với Mật quý phi, hắn tự vấn chưa từng bạc đãi thị ta, cớ gì bày ra màn kịch hay ngày hôm nay? Thị lúc này không ở trước mắt, nếu với tới được, hận không thể lập tức cho thị một đao hòng giải mối hận trong lòng. Về phần Tịnh tần, không sớm không muộn nhảy ra lúc này, chỉ sợ cũng không hẳn trong sạch như thị nói.
Các vương gia hay tin tới rất nhanh, hối hả bước vào Dưỡng Tâm điện. Hướng lên trên nhìn, Vạn Tuế Gia sắc mặt âm trầm, môi mím thật chặc, chẳng nói chẳng rằng. Loại tình huống này, đại khái có thể đoán là chuyện gì xảy ra, chuyển hướng liền bắt gặp vị Tịnh tần kia. Mấy vị vương gia gạt tay áo cúi chào, Hoàng đế gọi dậy, Duệ thân vương mở to mắt to đánh giá thị, “Thế nào rồi, bệnh thương hàn của Tịnh chủ nhân đã đỡ chưa? Không nói mê sảng nữa hả?”
Thị lắc lư lắc léo không ngừng, khiến cho đám nam nhân làm việc phí hết ít tay chân, nhìn thấy thị họ dĩ nhiên rất không chào đón rồi. Tịnh tần cũng tự biết, mặt cứng ngắc khom người, “Xin lỗi các vương gia, ta đúng là có nỗi khổ tâm, qua một lát các người sẽ biết thôi.”
Mật quý phi từ cửa Dưỡng tâm tiến vào, hai bên trái phải có thái giám của Thận Hình Tư giám thúc, song không thấy thị có một tia chật vật. Ngẩng cao đầu bước trên hành lang đá cẩm thạch, thân hình thẳng như cán bút, thảng như bộ dáng khi tiến cung ứng tuyển năm tuổi vậy. Đến trước điện nhún gối thỉnh an, quay mặt nhìn Tịnh tần, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa, “Thật khéo, sao ngươi cũng ở đây?”
Tịnh tần hơi nhụt chí, nhưng ả trấn trụ được, vẫn ung dung hành lễ với thị như cũ, “Thỉnh an quý chủ nhân. Hồi bẩm quý chủ nhân, ta là từ chỗ Cổ Hoa Hiên đến đây. Ban nãy đi thăm Ngũ a ca, Ngũ a ca ở trong tã lót thở gấp đến đáng thương, ngài biết ta thiện tâm, nhất thời không nhịn được, đã để lộ chuyện lần trước rồi.”
Đã sớm biết ả này không đáng tin, kỳ thật mấy ngày nay thấp thỏm lo lắng chịu đủ rồi, vụ án này sớm muộn gì cũng bị điều tra ra, bản thân cũng đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ là phút cuối cùng lại thua bởi trên tay ả người Hán này, thật sự làm cho người ta uất nghẹn đến sợ, càng cười nhạt đối với cái thiện tâm mà ả tự xưng. Người trong thiên hạ chết hết cũng chưa đến phiên ả vờ làm người lương thiện, phường hai mặt này mà cũng dám tự dát vàng cho mình, không biết xấu hổ! Thị không hề tay chân luống cuống như Tịnh tần đã đoán trước, chút điểm biểu hiện không tiền đồ kia đã tiêu hao hết khi biết ả đến Cổ Hoa Hiên gặp Hoàng đế rồi, hiện tại ngay cả mạng đều sắp mất, còn có cái gì đáng sợ?
Thị sinh con bảo dưỡng tốt, mặt trái xoan biến thành mặt vuông, khóe miệng rũ xuống trông hệt như Bà Táo, chậm rãi tiếp lời, “Bệnh của Ngũ a ca ta cũng biết, thái y trong cung cũng đã gọi hết, không một ai có khả năng chữa trị, ta đây cũng lo đến sốt ruột, hóa ra ngươi có biện pháp? Có phải lại có thuốc tiên gì mà người thường chưa từng nghe qua muốn trình hiến không?”
Duệ thân vương vừa nghe vậy tinh thần phấn chấn, “Thuốc tiên gì vậy? Có thể làm cho người trường sanh bất lão, hay có thể làm người sinh được nhi tử không?”
Duệ thân vương là một cái ổ đệm lót, tục ngữ có nói, Lão đại ngốc, Lão nhị gian, liếm miệng mài răng là Lão tam. Thái Thượng Hoàng nhiều con trai, những đứa vứt bỏ khác không tính, xem trọng nhất chỉ có ba đứa con này. Thái tử Đông Ly không cần phải nói, một đường đi đến hắc đạo, đi làm hòa thượng rồi. Thứ hai chính là cái vị trên bảo tọa kia, làm người vừa tốt vừa xấu, mọi người trong lòng đều biết. Còn đứa nhỏ nhất này, mấy vụ vuốt mông ngựa thêu dệt chuyện hắn thành thạo nhất, bất thình lình nhả ra một câu, cũng có thể chọc vào tim người ta đến là rõ đau.