Chương 10: Ác Ý
Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà. Tôi đã đánh giá quá thấp lão Pháp sư xảo quyệt và thận trọng này rồi.
Chỉ với kiến thức tiếp thu được từ vài cuốn sách, thành ra tôi chẳng biết là Ma thuật giám sát có tồn tại luôn.
Thôi bỏ đi, đáng ra tôi phải đoán được điều này ngay từ đâu mới phải. Một Tử linh thuật sư thì đâu có nghĩa là ông ta không dùng được những Ma thuật khác...
Có vô số con cú được triệu hồi từ vòng tròn Ma thuật đã bay vào trong rừng từ đêm. May mắn là lão già không để con nào trong dinh thự, nhưng cái may này cũng chẳng giải quyết được gì.
Người cai trị gọi Roux lên và ra lệnh cho cô nô lệ đang run sợ bằng một giọng nói sắc bén.
"Roux, hãy cho chúng nó ăn khi quay trở lại. Chúng chính là tai mắt của ta đấy, có ích hơn ngươi nhiều.”
“Vâ-Vâng. Vậy chủ nhân...tôi...err...tôi nên cho chúng ăn gì...”
“Thịt. Chỉ cần thịt tươi, có dính máu. Không cần phải chế biến thêm gì.”
Roux vẫn còn run lẩy bẩy nhưng tâm trí tôi hiện đang bận rộn với chuyện khác rồi.
Tai mắt của lão già...việc này tệ quá. Tôi không đủ khả năng để tránh khỏi bọn chúng và trốn đi hàng đêm được.
Bọn Cốt binh đi tuần quanh dinh thự thì tuyệt đấy vì chúng không biết mệt. Nhưng bọn này không có khả năng báo cáo lại thông tin và cũng không biết nói.
Còn lũ cú thì đúng là vấn đề nghiêm trọng. Vì lão già gọi chúng là tai mắt nên cá là mọi thông tin chúng có sẽ được chuyển tới lão ngay.
Không thể đi săn vào buổi đêm được nữa, quá nguy hiểm. Người cai trị hiện đang ở trong trạng thái cảnh giác cao độ rồi.
Việc đi săn đêm này có hai ý nghĩa đối với tôi.
Thứ nhất là để tăng sức mạnh và tăng tốc độ tiến hóa, còn vấn đề thứ hai là thứ hiện tại đang phải đối mặt đây.
Tiến hóa không chỉ đơn thuần là tăng sức mạnh mà nó còn đem lại cho tôi khá nhiều bất lợi.
Ưu và nhược cũng giống như hai mặt của đồng xu vậy. Thi quỷ có sức mạnh thể chất vượt trội hơn so với Tử nhục nhân nhưng chúng cần phải được ăn liên tục.
Đây không phải lựa chọn mà là một nhu cầu thiết yếu của cơ thể.
Thi quỷ sở hữu một cơn đói khát mãnh liệt đủ để vượt qua cả tâm trí của chúng.
Có lẽ đó cũng là lý do chúng thường tấn công con người, và cũng là nguồn gốc của cái tên.
Cơn đói lúc tiến hóa...nó chính xác là thứ địa ngục mà tôi chưa từng trải qua trong đời.
Sự thôi thúc luôn thì thầm trong tâm trí và thúc đẩy bản năng vượt qua sự phán đoán. Vào lúc đó, suy nghĩ của tôi chỉ có duy nhất ba từ [Mình muốn ăn]. Bất kể là người cai trị, hay là Roux, hoặc đống xác trong kho. Tất cả sẽ chỉ còn là một [Bữa ăn] đối với tôi.
Cách duy nhất để tôi có thể kìm hãm cơn đói đó chính là lẻn ra ngoài đi săn vào mỗi đêm.
Cho đến giờ mong muốn được sống sót cũng phần nào giúp tôi kiểm soát nó. Nhưng nếu buông thả tâm trí dù chỉ một chút, tôi sẽ trở thành một con quỷ chỉ còn biết ăn mà không quan tâm đến bất kì điều gì nữa.
Cơn đói khát của một Thi quỷ là thứ không phải cứ có ý chí mạnh mẽ là chống lại được.
Theo như tôi biết, một Thi quỷ có khả năng sống bình thường trong khoảng ba ngày mà không cần ăn. Nhưng đối với tôi, quãng thời gian đó đã bị rút ngắn kha khá.
Đây chính là trận chiến bằng lý trí của bản thân. Trước đó, tôi có khả năng chịu đựng được tầm nửa ngày và bây giờ cũng như vậy.
Nhưng để bị rơi vào trạng thái đói khát này, tôi đã hoàn toàn thua cuộc rồi.
Sức mạnh của một Thi quỷ tỉ lệ nghịch với cơn thèm ăn của nó. Càng đói thì càng yếu đi.
Chẳng biết là tôi sẽ trở nên yếu đến mức nào nhưng chắc cũng không còn nhiều thời gian đâu.
Như thường lệ, tôi hiện đang đi săn cùng người cai trị. Mặc dù hơi mệt nhưng lũ Ma thú này không còn là vấn đề lớn với tôi nữa, vả lại cũng còn có lão già ở bên cạnh hỗ trợ.
Tôi cố nén cơn đói đang cháy âm ỉ trong lòng và tập trung vào nhiệm vụ được giao.
Tôi đã giết, giết và giết vô số những cục thịt trước mặt mình. Đói quá, mùi máu, mùi xác chết...nhưng tôi không thể làm trò gì được.
Mặc dù may mắn vì chưa bị ràng buộc một cách mạnh mẽ, nhưng nếu lão già nhận ra tôi là một Thi quỷ có trí tuệ thì sẽ còn đặt những xiềng xích chặt hơn cả trước nữa.
Chết tiệt! Tôi hoàn toàn mất đi phương hướng hành động rồi. Kế hoạch ban đầu vốn là đi săn thật nhiều để mạnh hơn và tấn công người cai trị trong lúc ngủ.
Nhưng việc lão cảnh giác thế này thì đúng là đi vào ngõ cụt.
Tôi dùng thanh dao rựa để làm chệch hướng viên sỏi đang bay tới và chém ngang con khỉ trốn trên cây.
Hiện giờ chỉ còn cách tiến hóa mà thôi. Nếu tôi cố gắng bước sang hình thái kế tiếp, có lẽ sẽ không bị dày vò bởi cơn đói nữa. Mặc dù không giải quyết được triệt để vấn đề nhưng cũng câu được thêm chút thời gian hành động.
Liệu có khả thi không? Chỉ mất khoảng ba tháng để tôi từ Tử nhục nhân biến thành Thi quỷ, nhanh hơn nhiều so với bình thường. Tuy nhiên, hình thái kế tiếp lại cần đến vài năm mới xong.
Phép màu. Cần phải có một phép màu.
Tôi hướng suy nghĩ của mình ra khỏi cơn đói và tàn nhẫn chặt xuống cả bầy Dạ lang đang bao vây. Đột nhiên, lão già thốt lên với giọng nói hoài nghi.
“...End, chuyển động của ngươi đang chậm đi đấy à?”
“...”
“Sao lại thế nhỉ? Không phải vì bị thương...”
“...”
Ánh mắt mờ nhạt của lão già nhìn vào tôi như thể đang kiểm tra một món đồ bị hỏng.
Mặc dù có chút sợ hãi nhưng khi nhìn thấy tôi im lặng, lão già đã bỏ qua và ra lệnh tìm kiếm con mồi tiếp theo.
......Tại sao lão ta lại để ý được?
Cảm xúc khó hiểu cuộn trào trong giây lát, nhưng nghĩ lại thì tôi đang đồng thời chống chọi lại cơn đói và chiến đấu hết sức mình.
Chẳng có gì lạ khi lão già, người luôn theo dõi mọi trận chiến của tôi cảm thấy có gì đó không bình thường. Mặc dù đã cố gắng hành xử như mọi ngày nhưng đúng là tôi đang dần mất bình tĩnh.
Tôi chỉ đơn thuần vung thanh dao rựa của mình khắp nơi, vung, vung và vung cho đến khi máu bắn tung tóe và một giọt rơi vào miệng tôi.
Mặc dù chưa từng uống rượu nhưng có lẽ cái cảm giác say nó cũng giống như thế này. Cơn cồn cào khủng khiếp chạy từ dạ dày lên não tôi và làm lung lay đi ý chí.
Không đủ. Chỉ có máu thôi thì không đủ. Cơn đói đang dần trỗi dậy khiến tôi chẳng thể đứng vững trên đôi chân của mình nữa.
“Sao thế End?”
Trước những hành động kì lạ của tôi, người cai trị lên tiếng bằng giọng nói sắc bén.
Một giọt máu thì không thể thỏa mãn cơn đói được.
Bình tĩnh. Cố lên nào. Không thể bị phát hiện ở đây, mình cần phải sống sót...
Tôi không có mục tiêu cụ thể gì trong cuộc sống cả, cũng chẳng vì điều gì đặc biệt. Tôi chỉ đơn giản—muốn được sống, ngay cả khi tôi phải hi sinh bất cứ điều gì để đạt được nó.
Cố gắng làm khuôn mặt lạnh và hít một hơi thật sâu, tôi dùng lý trí để trấn áp cơn đói cực độ của mình và cảm giác khó chịu đang cuộn trào.
Nhờ vậy, tôi cuối cùng cũng hoàn thành buổi đi săn mà không bị nghi ngờ.
Cả hai trở lại dinh thự nhưng lạ thay, Roux, người chẳng mấy khi xuất hiện trước mặt tôi lại đang đứng đó chờ.
Trong bóng tối, khuôn mặt vô hồn và thiếu sức sống của cô được chiếu sáng bằng ánh nến leo lét. Duy chỉ có đôi mắt là chứa một chút quyết tâm không giống như thường lệ.
Tự nhiên lại có cảm giác chuyện tồi tệ sắp xảy ra là sao nhỉ... Người cai trị khoanh tay nhìn xuống cô như thể đang nhìn một đống rác, thấy vậy, Roux thốt lên bằng giọng khàn khàn.
“Ch-Chủ nhân...tôi...tôi đã tìm thấy bằng chứng để xác minh cho lời nói của mình...”
-------------------------
-------------------------
Cơn đói khát và mong muốn sống sót đang cuộn trào bên trong cơ thể khiến tôi cứ nóng bừng hết cả lên, mặc dù xác chết thì vốn dĩ không tăng nhiệt được.
Không còn thời gian nữa, nhưng đôi mắt tràn đầy niềm vui đó của Roux...tôi không thể cắn cô ấy ở đây.
Roux dẫn người cai trị đang hằm hằm và tôi, kẻ đang cố gắng chống chọi với cơn đói, đi xuống tầng hầm
Cô ấy tìm thấy cái gì cơ? Rõ ràng tôi đã cố gắng không để lại dấu vết nào trên sàn nhà rồi.
Căn phòng này hầu như chẳng có gì ở đây cả. Đồ đạc chỉ là một cái tủ và vài cái bệ đá đặt xác, vì chúng là vật thí nghiệm của lão già nên tôi thề vẫn chưa động đến lần nào.
“Đây thưa chủ nhân...”
Sau khi xuống dưới hầm, Roux run rẩy tiến về phía cái tủ mà không hề do dự.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra cô ấy đã phát hiện được cái gì.
Mặt tôi cứng lại và cảm giác thèm ăn biến mất trong giây lát.
Roux mở ngăn kéo thứ hai từ dưới lên ra. Ban đầu, nó vốn trống không nên tôi đã dùng nó để cất mấy cuốn sách trộm được trong thư viện.
Vì lúc trước bị Roux tố cáo nên tôi cũng đã ngừng đến thư viện, số sách này chính là những cuốn được lấy về trước đó để đọc.
Chết tiệt! Tôi đã quá bất cẩn vì chưa thấy Roux hay lão già đến gần cái tủ này bao giờ.
Đáng lẽ phải bỏ chúng đi kể từ khi cô ấy phát hiện ra tôi lấy trộm sách mới phải.
Không lẽ, sau khi bị bác bỏ lời buộc tội tôi, Roux đã liên tục tìm thêm bằng chứng sao...
Chẳng thể nào ngờ cô ấy lại làm đến mức này, dã tâm của con người đúng là không có giới hạn mà.
Roux nhặt một cuốn sách tranh từ trong đống đó rồi đưa lên trước cái nhìn đầy nghi hoặc của người cai trị.
Roux và tôi đều chỉ là những nô lệ không hơn không kém, vậy mà tại sao, tại sao cô ấy lại luôn cố gắng để làm hại tôi vậy?
Đầu ngón tay tôi bắt đầu run lên rồi. Không được, phải bình tĩnh đã.
“Ngài nghĩ sao ạ? Tôi chắc chắn mấy cuốn sách này ban đầu không hề có ở đây. Tên Xác sống, là cậu ta tự mình mang đến—”
Roux buộc tội tôi trong lúc vẫn còn run run.
Sau khi cầm lấy cuốn sách, người cai trị im lặng một hồi rồi suy nghĩ. Đột nhiên, lão ta mở lời bằng một giọng trầm như thể vang lên từ đáy địa ngục.
“......Vậy, có bằng chứng nào cho thấy ngươi không mang đống này để vào đó?”
“...Dạ?”
Thắng rồi. Rõ ràng, lão già vốn đã không còn tin tưởng Roux nữa.
Người cai trị vứt bẹt cuốn sách xuống đất.
Vốn dĩ chúng chỉ là những thứ nằm phủ bụi trong thư viện suốt bao lâu, nên hẳn sẽ chẳng có giá trị gì với lão.
Roux ngơ ngác nhìn lên lão già.
Ông ta tiếp tục nói bằng giọng trầm, không chứa lấy một chút cảm xúc, nhưng tôi hiểu là lão đang rất cáu rồi.
“Haa, thứ rác rưởi vô vọng này... Không phải trước đó ta đã nói rồi sao? Nếu lần sau báo cáo sai thì tất cả chấm hết. Đây là cách ngươi trả ơn ta sau bao lâu được mua về à?”
“N-Nhưng, tôi—”
“Lúc nào cũng thế này. Vòng cổ nô lệ xem ra đúng là sản phẩm lỗi mà. Đáng ra ngươi phải tuân theo ta giống như một Xác sống mới phải—”
Người cai trị nói bằng giọng lạnh như băng khiến Roux sợ quá mà ngồi bệt xuống. Lão ta bắt đầu dùng tay phải kéo cây gậy ngắn ra khỏi hông rồi vuốt ve như để kiểm tra nó.
Một thứ ánh sáng màu xanh lục kỳ quái phát ra từ đầu cây gậy. Đó chắc chắn là ánh sáng của Tử linh thuật mà tôi đã thấy nhiều lần.
Roux chết lặng, tôi có thể thấy khuôn mặt cô ấy giờ tràn đầy hối hận và sợ hãi. Không thể làm gì khác, cô chỉ còn biết cầu xin sự thương xót từ lão già.
“Làm, làm ơn, xin ngài hãy tha cho tôi—”
“Không sao đâu Roux, để ta giúp ngươi trở thành một nô lệ trung thành nào.”
Có vẻ không còn chịu được nữa, lão già bắt đầu nâng cây gậy lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tức giận giờ đã được bao phủ bởi thứ ánh sáng màu xanh.
Vì quá sợ hãi nên Roux thậm chí không còn sức để chạy. Có lẽ là cũng không tự chủ được nữa, một dòng chất lỏng ấm nóng bắt đầu chảy ra từ chỗ cô đang ngồi.
Tôi thầm cảm ơn Roux trong tâm trí mình.
Cuối cùng thì, chính là lúc này đây.
Lão già đã hoàn toàn bơ tôi mà tập trung vào Roux rồi.
Tôi buông thả cho cơn đói của mình và cắn chặt răng lại.
Móng vuốt ở cả hai tay tự động bật ra, cứ như cơ thể tôi đang thèm khát được làm thịt con mồi của mình.
Tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát rồi. Bây giờ hoặc không bao giờ.
Tôi phải giết lão già - ân nhân và cũng là kẻ thù của tôi. Mặc dù chưa đủ mạnh nhưng cũng đủ để hạ được một con người đang mất cảnh giác rồi. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, tôi không biết bao giờ mới có được nó nữa.
Tôi không thở, trái tim cũng không đập. Tôi là một Xác sống, và tĩnh lặng là một trong những ưu điểm của người đã chết.
Tôi nhớ hết tất cả mọi thứ, tất cả các cách để giết một sinh vật sống học được từ lão.
Người cai trị bắt đầu tập trung và lẩm bẩm vài ba câu phép, rồi lão chĩa cây gậy về phía cô nô lệ tội nghiệp không được ai tin tưởng.
Chính là lúc này! Tôi dùng hết tất cả sức lực, đâm móng vuốt xuyên qua đầu lão già từ phía sau.