Chương 09: Điểm Yếu
Việc cần làm bây giờ là xem xét thực lực mỗi phe.
Tôi, lão già Horus và các Chung yên kỵ sĩ. Giữa ba thế lực này, chắc chắn tôi là kẻ yếu nhất.
Tôi có thể săn được bọn Ma thú một cách dễ dàng cũng là nhờ có người cai trị cả. Đúng là sau khi tích cóp kinh nghiệm thực chiến và tiến hóa, tôi đã trưởng thành hơn, nhưng cũng chẳng khác xưa là mấy.
Người ta vẫn nói, nếu một thường dân không có kinh nghiệm chiến đấu bị biến thành Xác sống loại Thây ma thì dù có yếu đến đâu, họ cũng sẽ mạnh lên theo thời gian.
Nhưng về cơ bản, bộ não con người đều tồn tại một giới hạn.
Sẽ có những trường hợp một người dùng quá nhiều sức mạnh, dẫn đến cơ thể bị tàn phá. Đó chính là lý do giới hạn này tồn tại để giúp con người có thể an toàn, tiếc là nó cũng đồng thời khiến chúng ta không thể phát huy hết tiềm năng.
Ngược lại, khi trở thành một Thây ma, cái giới hạn này bị biến mất cùng với các cảm giác đau đớn. Khi đó họ sẽ thể hiện sức mạnh tàn bạo vượt xa thông thường, có khả năng liên tục chém giết cho đến chết.
Đối với một Thây ma, cơ thể không phải là thứ để duy trì sự sống. Vì vậy, ngay cả khi bị bóp nát trái tim, chân tay bị xé lìa thì chúng vẫn tiếp tục lao vào kẻ địch của mình trong hận thù.
Mà, tôi được hồi sinh trở thành một Tử nhục nhân chứ không phải Thây ma, vì vậy sẽ có chút khác biệt ở đây. Nhưng cũng nhờ thế, mặc dù sở hữu một cơ thể yếu ớt, tôi vẫn có thể bán hành cho con Ma thú sau khi sống lại. À cũng phải kể đến công của người cai trị, nhờ ông ta chịu trách nhiệm kiểm soát những con Ma thú và hồi phục cho tôi nên tôi mới chưa chết. Chỉ với hai từ cảm ơn thì chưa thể nào bày tỏ được hết nỗi lòng của tôi đâu.
Sau trở thành một Thi quỷ, mặc dù mạnh hơn trước rất nhiều nhưng tôi vẫn chưa đủ trình để đối đầu với những Chung yên kỵ sĩ.
Tôi chắc chắn sẽ thua trong trận chiến 1-1, và ngay cả khi có thêm năm, sáu tôi thì cũng vẫn bị chém cho như một đống cỏ mà thôi.
Chung yên kỵ sĩ chính là những con người ưu tú đã trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặt.
Vũ khí mà mỗi thành viên sở hữu có thể khác nhau, nhưng họ đều là những chiến binh vô song trong việc đối đầu với Xác sống.
Thể chất, năng lực chiến đấu, kinh nghiệm, tôi thua họ về mọi mặt. Chẳng thể nào tìm ra cửa thắng được...
Nếu Tử linh thuật sư là những kẻ đại diện cho bóng tối thì họ chính là ánh sáng.
Hai phe này không cùng một đẳng cấp với nhau.
Năng lượng mà các Chung yên kỵ sĩ sử dụng hoàn toàn trái ngược với thứ mà Tử linh thuật sư dùng.
Tôi cũng không rõ lắm, nhưng trong sách có viết thế giới này tồn tại hai loại năng lượng, tích cực và tiêu cực.
Ánh sáng và bóng tối. Sự sống và cái chết. Tất cả các sinh vật tồn tại trên cõi đời này đều mang trong mình năng lượng tích cực hoặc tiêu cực, không có ngoại lệ. Khi năng lượng này giảm xuống 0, đó sẽ là lời vĩnh biệt của một sinh mệnh đối với cuộc sống.
Nhưng, sự xuất hiện của Tử linh thuật đã làm đảo lộn quy tắc trên.
Ma thuật này là một lời nguyền, nó giúp cho xác chết có thể sống dậy nhờ vào năng lượng tiêu cực.
Bây giờ, lý do tôi có thể sống mà trái tim không cần đập là vì nguồn năng lượng cần để duy trì đã thay đổi.
Thay vì sử dụng năng lượng tích cực do trái tim tạo ra, tôi lại dùng năng lượng tiêu cực cấu thành vào thời điểm chết đi. Và không giống như năng lượng tích cực, thứ này là vĩnh cửu.
Vì lúc đó không còn có thể già đi nữa nên mọi người đặt tên cho tạo vật này là Xác sống.
Nhưng nó không có nghĩa là tôi hoàn hảo và bất khả chiến bại.
Cơ thể này có thể chuyển động được là nhờ sức mạnh của người cai trị. Vì vậy, tôi sẽ chết nếu thân xác bị hỏng đến độ không thể giữ được linh hồn, hoặc vì một lý do nào đó mà năng lượng bị rút về [Số 0].
Mọi thứ trước giờ chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng hiện tại tôi bắt đầu thắc mắc...tại sao Xác sống lại gặp bất lợi hoàn toàn khi phải đối mặt với Chung yên kỵ sĩ?
Ừm, tôi thường sử dụng thuật ngữ [Năng lượng tích cực] và [Năng lượng tiêu cực] để giải thích mọi thứ một cách đơn giản, nhưng nói thật thì chúng vẫn có điểm khác.
[Tích cực] chính là một loại năng lượng còn [Tiêu cực] thì không. Đúng ra thì nó như kiểu một [Trạng thái] ấy.
Thứ mà các Chung yên kỵ sĩ (hay nói đúng hơn là những sinh vật sống) sử dụng là sức mạnh ánh sáng – năng lượng tích cực.
Mặc dù có khả năng thể chất kinh hoàng, song, họ không mù quáng lao vào [Tiêu diệt] Xác sống mà là [Thanh tẩy]. Thay vì bỏ ra lượng lớn sức lực để phá hủy cơ thể của chúng, họ chỉ cần thêm sức mạnh ánh sáng vào mỗi đòn đánh, từ đó rút cạn năng lượng tiêu cực. Đối với tôi, người đã trở về từ cõi chết nhờ vào Ma thuật của lão già, nếu việc đó mà xảy ra thì tôi buộc phải tuân theo quy tắc vận hành của thế giới. Tôi...sẽ chết đi một lần nữa.
Đây là điểm yếu chí mạng của tất cả các Xác sống.
Mặt khác, Xác sống như tôi không thể làm được những trò này. Tiêu cực không phải là một loại năng lượng (như đã nói bên trên), nên tôi không thể bắn ra một tia năng lượng tiêu cực hay thứ gì đại loại thế để rút sức sống của họ về 0 được.
Điểm yếu này không thể bị loại bỏ vì nó chính là luật của thế giới.
Thật bất công khi một Xác sống sẽ chẳng bao giờ thắng được một Chung yên kỵ sĩ. Mà ngay cả khi không có điểm yếu như vậy, tôi cũng sẽ bị đánh sml vì cách biệt thực lực thôi.
Tôi đã mạnh hơn lúc còn sống rất nhiều. Nghe hơi lạ khi lấy cái thể trạng yếu nhớt đó ra so sánh, nhưng là một Xác sống, sức mạnh, tốc độ và khả năng hồi phục của tôi đều cao hơn người thường nhiều. Thêm nữa, Thi quỷ còn có năng lực đặc biệt là biến đổi hình dạng móng tay – [Tiêm trảo] và khả năng làm răng nanh sắc nhọn hơn – [Duệ nha].
Nói về độ tuổi của Xác sống, chắc tôi cũng rơi vào tầm hai tuổi nhỉ. Không giống như Tử nhục nhân, Thi quỷ không thể phát huy hết sức mạnh của mình nếu không ăn xác chết, nhưng khả năng của chúng vẫn là quá lớn để có thể đặt ra một giới hạn.
Tóm lại, một Xác sống ở bậc Thi quỷ sẽ có khả năng tự mình hạ một đến hai người lính đánh thuê cấp thấp, nhưng vì tôi có trí thông minh nên cân ba cân bốn vẫn cứ là ổn.
Nhưng trình độ đó chỉ là mắt muỗi đối với những Chung yên kỵ sĩ.
Giải pháp nhanh chóng và dễ dàng nhất trong tình huống hiện tại chính là bỏ chạy khỏi đây. Không giống như lão già, tôi không ghét họ và cũng chẳng muốn phải đánh nhau, nhưng [Đặc quyền] của lão lại đang cản trở tôi.
Cái [Đặc quyền] này không phải là trò đùa, và tôi chắc chắn nó còn bao gồm nhiều khả năng khác ngoài cai trị tuyệt đối.
Cai trị tuyệt đối sẽ cung cấp thông tin về vị trí của tôi và khả năng thi triển Ma thuật dù mục tiêu ở rất xa.
Bất kể khoảng cách giữa chúng tôi là bao nhiêu đi chăng nữa, mối liên kết vẫn là không thay đổi. Nó như kiểu một loại bảo hiểm sẽ tồn tại cho đến tận khi ông ta chết. Vì người cai trị có thể sử dụng Ma thuật nhờ vào liên kết này, khả năng cao là lão sẽ biến tôi trở lại thành một cái xác khô.
Chẳng ai có thể giải phóng tôi khỏi sự kiểm soát của lão già sao? Cũng có thể là có, nhưng thời gian sắp hết rồi, tôi không thể đợi được.
Ngay cả khi muốn bỏ chạy, tôi vẫn cần phải [Tấn công bất ngờ] để giết chết lão.
Haiz, tôi chưa thể quyết định được là sẽ chống lại các Chung yên kỵ sĩ cùng người cai trị hay xiên ông ta một nhát rồi trốn đi nữa.
Đường cùng mất rồi. Mặc dù cả hai cách đều không ổn nhưng vẫn phải chọn thôi.
-------------------------
-------------------------
Đen đủi thay, ngay hôm sau tôi đã vướng vào một tình thế còn khó khăn hơn trước khi có thể giải quyết được vấn đề. Người cai trị đã rải vô số lính canh trong khuôn viên.
Chúng là những con cú có khả năng thần giao cách cảm, có thể truyền đạt bất cứ thông tin nào chúng thấy tới lão già.
Tôi không còn có thể rời dinh thự vào ban đêm được nữa. Điều đó cũng có nghĩa là tôi – một Thi quỷ sẽ phải chịu đựng cơn đói khủng khiếp.