Nhưng, vẫn phải tỉnh lại.
Ánh rạng đông buổi sớm mai xuyên thấu qua khe hở bên cạnh bức màn len lỏi vào phòng, Lâm Ngôn mở mắt ra, từ trong ôm ấp ấm áp ngẩng đầu, chậm rãi dùng ngón tay khe khẽ vuốt khuôn mặt đã khắc vào trái tim, sau đó đem tay giao triền với bàn tay to đang ôm eo mình, dùng đầu ngón út câu lấy đầu ngón út của anh——
Cả đời, cả đời, yêu nhau như vậy được không anh?
Cả đời.
Có bao nhiêu ngày?
Không có ai biết.
Ai cũng không biết cả đời dài bao nhiêu?
Ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì?
Nhưng mà đã bên nhau vượt qua gần bốn năm, bọn họ là yêu nhau.
Có bao nhiêu yêu nhau?
Lâm Ngôn nói: “Cho dù tất cả đại dương trên địa cầu này hợp lại, cũng không sâu đậm bằng tình yêu của chúng ta.”
Thật là một sự ví von lãng mạn ah, nhưng hết lần này tới lần khác có người không hiểu phong tình!
Tô Tử Long cắn lỗ tai Lâm Ngôn: “Cưng à, logic của em có vấn đề, nước biển cộng lại cùng độ sâu của nó không có quan hệ gì cả, em phải nói là, cho dù tất cả nước biển trên địa cầu cộng lại, cũng không nhiều bằng tình yêu của chúng ta.”
Lâm Ngôn bắt đầu thở dốc, có một bàn tay không đứng đắn duỗi đến trong vùng cấm địa làm xằng làm bậy, bĩu bĩu miệng: “Ừm... Anh... Khi dễ... em... Ừm...”
Lúc này đổi lại lỗ tai bên kia bị cắn: “Cưng à, tư duy lô-gích rất trọng yếu, nếu không tính toán rõ ràng, sẽ chịu nhiều thiệt thòi lắm đấy!”
Honey cong môi lên: “Nhưng... mà... môn số học... em thất bại... Ừm... Ah!” Vùng cấm tuyên cáo thất thủ.
Một cái xoay người, đem honey đặt ở dưới thân: “Cưng à, để anh dạy cho em, chúng ta thi lại nhất định đạt tiêu chuẩn!”
“Ừm... anh... xấu... xa... Ô...” Miệng bị ngăn chặn, kháng nghị thất bại, vùng cấm triệt để rơi vào tay giặc.
Thật sự là xuân quang vô hạn, mặc dù lúc chuyện này phát sinh, mùa xuân sớm đã trôi qua rồi, ngày mùa hè ánh nắng chói chang, hai người kỷ niệm một năm ngày yêu nhau, honey được nghỉ hè thương chuyên năm thứ hai.
Cách khai giảng năm thứ ba sau khi thi lại còn có hơn một tháng, honey thật sự là đáng thương.
Toán học thất bại, không phải chuyện Lâm Ngôn thống khổ nhất, thống khổ nhất chính là ——
Ba Tô Tử Long năm đó vì trúng gió vào bệnh viện, mạng đã cứu được, may mắn không bị tê liệt, nhưng hành động không hề thuận tiện, phong lưu phóng khoáng cũng biến mất không thấy nữa, sau khi xuất viện, được phu nhân vẫn sống một mình tại Thuỵ Sĩ đưa về bên ấy chăm sóc điều dưỡng, Lâm Ngôn sợ Tô Tử Long khó chịu, mỗi ngày đều nghĩ như thế nào an ủi anh mới tốt, không ngờ Tô Tử Long lại nói: “Chuyện này đối với mẹ anh mới là tốt nhất, bà ấy rốt cục có thể hoàn toàn có được cha anh rồi.”
Tô chủ tịch không có khả năng trở lại chức vị của ông, chú Tô Tử Long cũng đem “người chướng” đã bố trí toàn bộ rút về, chỉ là không chịu về lại công ty trợ giúp cháu trai, cũng không phải là đã hoàn toán hết khúc mắc, chỉ là chán nản, không thích tranh giành, quyết định mang theo vợ con du lịch vòng quanh thế giới.
Con lớn nhất bị thương mà đi, con thứ hai bị tức giận mà đi, Tô lão phu nhân thoáng chốc già đi rất nhiều.
Tô Tử Long đang muốn khích lệ bà nội, đem chú gọi trở về, Tô gia lại nhận được tin nhị lão gia cùng phu nhân trên đường du lịch bị tai nạn giao thông, thương thế không nhẹ không nặng, cần tại bệnh viện địa phương ở lại một, hai tháng mới có thể khỏi hẳn.
Tô lão phu nhân vừa nghe đến quản gia báo cáo, chưa kịp nghe tỉ mỉ, liền ngất đi rồi.
Bác sĩ nói, không nên lại để cho lão phu nhân chịu thêm kích thích nữa.
Tô Tử Long chưa từng có ý định giấu diếm chuyện mình và Lâm Ngôn với bà nội, anh luôn nghĩ, chỉ cần làm ra thành tích xuất sắc, sẽ đem chuyện này nói cho bà nội, hôm nay, anh không thể làm gì khác hơn là đem sự thật kéo dài thêm một thời gian.
Sau khi xác định bà nội không có việc gì, Tô Tử Long lại dốc sức liều mạng, ba đầu sáu tay lao vào công việc, anh không cho phép tương lai có người nói, ngươi thấy Tô gia sở dĩ suy sụp, toàn bộ bởi vì thiếu gia nhà bọn họ yêu một người đàn ông, anh tuyệt không cho phép Lâm Ngôn bị thương tổn như vậy!
Tô Tử Long bận rộn, liền nhờ Lâm Ngôn vừa mới thi lại môn toán lúc nhàn rỗi giúp anh đi chăm sóc bà nội, anh cảm thấy chỉ cần cho Lâm Ngôn chút thời gian, bà nội nhất định sẽ thích cậu.
Tô lão phu nhân tuy giúp Lâm gia đại ân, nhưng mấy năm trước chỉ gặp Lâm Ngôn có một lần, trong lòng ngoại trừ nhớ rõ Lâm Ngôn là đứa bé giỏi giang, tuổi còn nhỏ đã biết giúp mẹ chia sẻ gánh nặng ra, lại không có ấn tượng gì.
Nhưng, gần hai ngày ở chung, Tô lão phu nhân đã rất thích tay nghề của Lâm Ngôn, đáy lòng quả thật yêu mến thằng bé ôn nhu hiếu thuận này.
Lão phu nhân buồn tẻ, mỗi ngày đều ngóng trông Lâm Ngôn đến cùng bà tâm sự, nói một chút về cháu trai mình, nói đến con thứ hai tại bên ngoài bị thương, lão phu nhân lại đỏ vành mắt, nhưng lại không chịu chú ý đến lý do làm con trai tức giận bỏ đi.
Nói đến cháu trai, lão phu nhân vui vẻ nhất, thần thái tươi tỉnh, trong ánh mắt tràn ngập kiêu ngạo, chỉ là oán giận, cháu trai sắp tuổi rồi, ngay cả một bạn gái cũng không có, an bài tốt thân cận cũng bởi vì công việc bề bộn mà toàn bộ ngâm nước nóng, không biết lúc nào mới có thể ẵm cháu chắt, nghe nói mà Lâm Ngôn mồ hôi lạnh ứa ra, trên mặt vẫn phải vui vẻ mỉm cười.
Một lần, Tô lão phu nhân nói, cháu trai nếu chịu kết hôn, nhà gái chỉ cần thân gia trong sạch là tốt rồi, giàu hoặc nghèo cũng không sao, trò chuyện càng về sau, lão phu nhân buồn ngủ lôi kéo tay Lâm Ngôn nói: “Tiểu Ngôn, nếu cháu là con gái thì là tốt!”
Lập tức, Lâm Ngôn cảm thấy trong nội tâm vừa đau vừa khổ, mơ màng trở lại bên cạnh Tô Tử Long, buổi tối liền mơ thấy ác mộng, trong mộng bị ép buộc cùng Tô Tử Long tách ra, chỉ bởi vì chính mình không phải là con gái.
Bị Tô Tử Long lay tỉnh, mới biết trên mặt mình tràn đầy nước mắt, còn một mực vuốt ngực hô đau.
Tô Tử Long cầm khăn tay lau sạch sẽ nước mắt cho Lâm Ngôn, vừa vỗ về vừa vuốt ve, hôn lại hôn, chờ cậu bình tĩnh trở lại, mới hỏi: “Cưng à, em làm sao vậy?”
Lâm Ngôn nói dối là buổi sáng xem một quyển tiểu thuyết, kết cục quá bi thảm.
Ngày hôm sau, Tô Tử Long lên mạng tra ra tất cả phim điện ảnh hài kịch kinh điển, kịch truyền hình, phim hoạt hình, tên tiểu thuyết, toàn bộ mua về, ôm Lâm Ngôn cùng nhau xem, muốn Lâm Ngôn cam đoan về sau không được xem hay đọc bất cứ cái gì có kết thúc bi kịch, nếu không sẽ làm cho cậu một tuần lễ không xuống giường được, không đi học được luôn.
Lâm Ngôn dựa vào trong ngực Tô Tử Long, cười đáp ứng, không đợi Tô Tử Long lại nói thêm cái gì, Lâm Ngôn liền cọ xát lấy anh, cọ anh, hôn anh, lập tức lại triền miên!
Sau một hồi cuồng dã tình sự, Lâm Ngôn ghé vào trong ngực Tô Tử Long nhắm hai mắt lại, làm như đang ngủ.
Sau khi Tô Tử Long tắt đèn, không có phát hiện khoé mắt Lâm Ngôn trợt xuống nước mắt.
Sáng ngày thứ hai, Lâm Ngôn bắt đầu phát sốt, một mực nói mê sảng, cấp bách đưa đến bệnh viện truyền nước biển, Tô Tử Long canh giữ ở bên cạnh, nghe mê sảng, đã biết rõ nguyên nhân, làm lòng anh đau như cắt!
Ở bệnh viện một ngày rưỡi, Lâm Ngôn xuất viện.
Tô lão phu nhân cũng hoàn toàn bình phục, lúc này đúng là tháng mười cuối thu khí trời mát mẻ, Tô Tử Long quyết định tiến hành đi Châu Âu khảo sát bởi vì bà nội sinh bệnh mà đã trì hoãn lại, muốn Lâm Ngôn xin nghỉ, đi cùng anh.
Lên đường ngày đó, Tô Tử Long mặc áo len mà Lâm Ngôn tự tay đan cho anh.
Vì cái áo len này, bọn họ náo cho đến tận bây giờ mới thôi, một lần duy nhất không được tự nhiên ——
Thời gian bình thường, Lâm Ngôn thích nhất nép vào trong ngực Tô Tử Long cùng anh nói chuyện, từ trên thế giới mới phát sinh sự kiện trọng đại, đến tiểu Phi hôm nay so ngày hôm qua ăn nhiều hơn một quả táo, nói liên miên, nói hoài cũng nói không hết, mỗi lần Tô Tử Long đều phải dùng miệng đến chắn.
Chính là trong lúc nói liên miên dài dòng, vào một buổi tối không có ân ái, Lâm Ngôn nghe Tô Tử Long tiếng tim đập, mới kể cho anh nghe chuyện của mình lúc nhỏ, những tưởng cảm giác đã chai sạn, không vì những chuyện trước kia mà cảm thấy đau lòng, nhưng khi được Tô Tử Long đau lòng ôm một cái, sờ sờ, được Tô Tử Long ghé vào ngực, ôn nhu ở trên ngực trái thổi nhẹ, hôn hôn, liền chịu không nổi, biến thành mít ướt, tại trong ngực Tô Tử Long khóc nấc nghẹn ngào, những vết sẹo còn chưa lành một lần nữa bị vạch trần, máu độc chậm rãi chảy hết, rồi mới từ từ liền da lành thịt trong sự ấm áp chở che, từ nay về sau, thật sự thật sự không bao giờ sẽ vì những tổn thương cũ mà đau đớn nữa.
Hôm sau tỉnh lại, Tô Tử Long hôn Lâm Ngôn sưng đỏ mí mắt, trịnh trọng lập thành vài điều quy định, không có biện pháp, lão bản bệnh nghề nghiệp, thích nhất quy định đến quy định đi.
Từ một giây này bắt đầu:
Bất luận cái gì làm cho honey thương tâm, hết thảy đều phải vứt bỏ, đều “làm thịt” không có thương lượng!
Bất luận chuyện gì làm cho honey thương tâm, hết thảy ngưng hẳn, đoạn tuyệt không có lựa chọn!
Bất luận vào thời điểm nào, honey muốn khóc, muốn trút giận, muốn chà đạp, muốn ngược đãi, chỉ có thể tiến hành ở trong ngực ông xã!
Bất luận vào thời điểm nào, honey đều không được làm những việc bất lợi đối với chính mình!!! Nếu còn muốn làm, cho dù làm nũng, cũng vô dụng, tuyệt đối không cho chạm vào!
Bất luận vào thời điểm nào, honey đều không được không làm những việc có lợi đối với chính mình!!! Cho dù lại không muốn làm, lại chơi xấu, cũng vô dụng, phải làm đến cùng!
Nếu như honey trái với quy định, tuỳ theo tình tiết nặng nhẹ mà “bị ăn” hoặc không thể xuống giường làm hình thức xử phạt, số lần “bị ăn” cùng số lần không thể xuống giường căn cứ vào mức độ phạm sai lầm đến quyết định.
Lần này quy định tức thời có hiệu lực, phải tuyệt đối chấp hành nghiêm chỉnh, không được đổi ý, hết thảy chống án kháng nghị đều bác bỏ, lần nữa chống án lập tức dùng “vũ lực” cấp bậc cao nhất trấn áp. Hình thức trấn áp, xin miễn thăm hỏi.
P. S. Hình thức xử phạt căn cứ mức độ phạm sai lầm tăng nhiều, thì tuỳ thời tăng thêm và đổi mới.
Kẻ độc tài đáng sợ đến cỡ nào, thế nhân cũng biết, Lâm Ngôn hết lần này tới lần khác học không nghe lời, còn muốn nhổ răng cọp.
Khi đó, Lâm Ngôn vừa mới bắt đầu nửa học kỳ thương chuyên năm thứ hai, mỗi ngày cậu đi đến trường, sau khi tan học đến công ty giúp đỡ Tô Tử Long xử lý chút việc vặt vãnh, sau đó cũng sẽ bị lưu lại suốt đêm “tăng ca”, một tháng nhiều nhất về nhà có ba ngày.
Ba ngày này bờ mông như hoả thiêu lại giống như tâm thần bất định, không phải đập phá chén dĩa thì là ngã nồi, làm cho bác gái nói thẳng: “Công việc bề bộn làm không hết cũng đừng trở về, làm cho tâm lý bất an, đi một chút đi, con trở lại làm việc đi a, trong nhà đã có mẹ lo rồi!”
Cả nhà chỉ có Tiểu Nguyệt không tin ngôn luận của mẹ, cô nàng kết luận anh trai nhất định là bị đậu đỏ khoai lang mê hoặc đến đầu óc choáng váng, mới có thể thay đổi lực phá hoại siêu cường.
Tiểu Nguyệt từng liên tục hai lần vụng trộm theo dõi anh trai, xác định anh một khi ra khỏi nhà, giống như có chuyện cấp tốc chạy về phía công ty, trên đường không ghé vào đâu, sau khi tiến vào cửa công ty sẽ không trở ra.
Nhưng chính cô nàng suýt nữa có thể thảm rồi, một lần trở về quá muộn, đi đêm trong ngõ hẻm bị chó hoang rượt, một lần trở về quá muộn, bỏ qua chuyến xe cuối, đi bộ một giờ mới đến nhà, luôn luôn tin tưởng thắp hương bái Phật, Tiểu Nguyệt nghĩ, nhất định là ông trời cảm thấy cô gặp đậu đỏ khoai lang thời cơ còn chưa tới, từ đó về sau, cô cũng không dám theo dõi anh trai nữa, nhưng đáy lòng đối với đậu đỏ khoai lang rất hiếu kỳ, càng ngày càng nặng…!
Kể từ đó, Lâm Ngôn một tháng ba mươi ngày toàn bộ dính chặt vào bên cạnh Tô Tử Long, trái tim như tẩm trong bình mật, cả ngày không ngừng mà toát ra bong bóng ngọt ngào, nhưng vẫn còn một chút nho nhỏ tiếc nuối —— có một sự kiện đã sớm lên kế hoạch tốt lắm, nhưng khi bắt đầu tiến hành, chẳng phải dễ dàng.
Ngày tháng , là sinh nhật tuổi của Tô Tử Long, Lâm Ngôn muốn tự tay đan một áo len tặng cho anh, mỗi một mũi đan, mỗi một chi tiết nhỏ, đều là tâm ý của cậu, chỉ cần anh mặc vào cái áo len này, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ đều đang được chính mình gắt gao ôm lấy.