Kể từ đó, Lâm Ngôn một tháng ba mươi ngày toàn bộ dính chặt vào bên cạnh Tô Tử Long, trái tim như tẩm trong bình mật, cả ngày không ngừng mà toát ra bong bóng ngọt ngào, nhưng vẫn còn một chút nho nhỏ tiếc nuối —— có một sự kiện đã sớm lên kế hoạch tốt lắm, nhưng khi bắt đầu tiến hành, chẳng phải dễ dàng.
Ngày tháng , là sinh nhật tuổi của Tô Tử Long, Lâm Ngôn muốn tự tay đan một áo len tặng cho anh, mỗi một mũi đan, mỗi một chi tiết nhỏ, đều là tâm ý của cậu, chỉ cần anh mặc vào cái áo len này, giống như tuỳ thời tuỳ chỗ đều đang được chính mình gắt gao ôm lấy.
Nghĩ thì tốt rồi, chỉ có điều là không có thời gian mà đan ah!
Ban ngày đến trường không có cách nào khác để đan, sau khi tan học trở lại công ty không thể đan.
Tuy nói lúc nghỉ trưa không ngắn, có thể đến sân thượng tìm một góc nhỏ đan thoải mái, nhưng mỗi buổi trưa vô luận có bận rộn như thế nào, Tô Tử Long đều dành thời gian đón Lâm Ngôn cùng đi ăn cơm, anh nói muốn đem Lâm Ngôn lúc nhỏ thiếu khuyết dinh dưỡng đều bổ trở về, nếu thật sự không cách nào thoát thân, anh cũng sẽ làm cho nhà hàng mang cơm trưa do chính anh chọn món đưa tới trường học, khiến cho các học sinh đều hâm mộ Lâm Ngôn có một người cha tốt, bởi vì Lâm Ngôn mỗi lần đều nói cơm trưa là do ba nhờ nhà hàng đưa đến.
Trong hai tháng, thời gian Tô Tử Long không bên cạnh cậu cộng lại không đến một ngày rưỡi, bởi vậy, thẳng đến hết tháng , Lâm Ngôn mới đan được hai cái tay áo, một mảnh nhỏ trước ngực, cứ theo đà này, áo len làm sao có thể hoàn thành trước ngày tháng đây?!
Lâm Ngôn không muốn cho Tô Tử Long phát hiện, lại không nỡ rời anh về nhà đan!
Biện pháp duy nhất là đợi sau khi Tô Tử Long ngủ trốn đến phòng tắm đan, chờ lúc hừng đông, lại len lén nằm quay về trong lòng anh.
Lâm Ngôn giấc ngủ phẩm chất không tốt, sau khi ở cùng Tô Tử Long chưa từng mất ngủ qua, chỉ cần được Tô Tử Long ôm, ít nhất có thể ngủ hơn giờ, nếu đêm đó từng kịch liệt mà triền miên, cơ hồ có thể một giấc ngủ tới hừng sáng.
Trong một tháng, có khoảng hai ngày rưỡi đến ba ngày không có triền miên, Lâm Ngôn đan áo tốc độ rất nhanh, nắm chắc thời gian hai, ba ngày này suốt đêm không ngủ đan xong cái áo là không thành vấn đề.
Một ngày đầu tháng , Tô Tử Long vì chuẩn bị cho một hạng mục quan trọng, ban ngày bận rộn ngay cả thời gian uống nước đều không có, buổi tối anh ôm Lâm Ngôn hôn một chút, liền nằm ngủ, đợi nghe thấy rất nhỏ tiếng ngáy truyền ra, Lâm Ngôn mới lén lút xuống giường, sờ soạng đến phòng tắm, mở ra đèn pin trước đó đã chuẩn bị tốt, phi tốc đan suốt một đêm, chỉ cần thêm một đêm nữa, cái áo có thể hoàn thành.
Đối với mắt quầng thâm, Lâm Ngôn giải thích như vầy: “Ban ngày bài học quá nặng, buổi tối ngủ không ngon.”
Tô Tử Long đã tin tưởng.
Vào lúc ban đêm, Lâm Ngôn sớm đã bị mang lên giường, Tô Tử Long ôm cậu, hôn hôn cái trán hôn hôn đôi môi, muốn cậu hảo hảo ngủ bù! Thân thể mặc dù rất mệt mỏi, nhưng trong lòng còn có chuyện quan trọng hơn chưa hoàn thành, Lâm Ngôn làm sao có thể ngủ được?
Lâm Ngôn đợi cả buổi, tiếng ngáy của Tô Tử Long vẫn chưa truyền tới, đến nỗi Lâm Ngôn nghe trầm ổn hữu lực tiếng tim đập, nghe hương vị cực kỳ ưa thích, dù trong lòng còn có việc, cậu vẫn ngủ thiếp đi.
Lãng phí một buổi tối, ai!
Bởi vì ngủ ngon, Lâm Ngôn mắt quầng thâm không chỉ biến mất mà còn rất tinh thần, buổi tối làm sao có thể không bị Tô Tử Long ôm lấy hôn hôn, triền miên, ân ái làm sự tình.
Lâm Ngôn thật sự thật sự thật sự rất muốn làm!! Nhưng mà nếu không đan tiếp…, đến ngày sẽ không kịp tặng lễ vật rồi, cậu không chỉ vất vả mà nhịn xuống, còn phải giả bộ xuất ra vẻ mặt không muốn cự tuyệt Tô Tử Long.
Vì đến lúc đó muốn cho Tô Tử Long một kinh hỉ, cho dù rất đau lòng, cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tử Long đi dội nước lạnh.
Lần đầu tiên, hai người không có ôm nhau ngủ.
Một người sợ khống chế không nổi, một người sợ nhẫn nại không đến cùng.
Hai người rất ăn ý mà phân ngủ ở hai bên giường lớn, chính giữa lưu lại chỗ trống.
Gần trong gang tấc lại không thể đụng, đừng nói là ngủ, liền ngay cả nằm nhiều trong chốc lát đối Lâm Ngôn mà nói đều là chịu tội, người bên gối cũng đồng dạng ngủ không được, thẳng đến lúc mặt trời ló dạng, cũng không nghe thấy tiếng ngáy của anh.
Lại lãng phí một buổi tối, còn phải nhịn cơ hồ nội thương, ai!!
Buổi sáng tỉnh lại, hai người đều là một bộ mắt gấu mèo (.).
Đau lòng lẫn nhau mắt quầng thâm, buổi tối sớm lên giường, Lâm Ngôn tự nhiên là bị ôm lấy rồi.
Tại nơi mà mình thích nhất, buồn ngủ đến ríu mắt lại không thể ngủ, không chỉ có thống khổ đến cực điểm còn không dễ dàng chống đỡ, Lâm Ngôn chỉ phải dùng sức véo lấy cánh tay, dùng sức cắn môi dưới, tại trong bóng tối đem hai mắt mở thật lớn!
Trong chốc lát, cậu nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ của Tô Tử Long vang lên, lặng lẽ xuống đất sờ soạng đến phòng tắm, mở ra đèn pin, dùng nước lạnh rửa mặt, đến khi xua tan được cơn buồn ngủ, mới cảm giác được cánh tay cùng bờ môi nóng rát, xem xét, cánh tay tím một khối, lại nhìn tấm gương, bờ môi cũng chảy máu, tuỳ tiện rút một chút giấy lau lau, Lâm Ngôn mới lấy cái áo ra tiếp tục đan một cách hăng hái.
Cổ nhức mỏi, tay đã tê rần, cuối cùng cũng hoàn thành, nhìn nhìn cái áo, trong lòng còn chưa kịp thoả mãn cùng vui mừng, cánh cửa phòng tắm đã bị đẩy ra.
Lâm Ngôn sợ hãi kêu lên một cái, ngây dại, dùng vài giây mới bình tĩnh lại, thích ứng đột nhiên sáng lên ánh sáng, sau đó chứng kiến Tô Tử Long đứng ở cửa dùng sắc mặt rất khó coi nhìn cậu.
Lâm Ngôn không biết, sắc mặt của mình bây giờ so với Tô Tử Long không tốt hơn là bao, khuôn mặt tái nhợt, môi dưới bị thương, trên cánh tay ôm áo len một khối vừa xanh vừa tím vết ứ đọng, cả người lung lay sắp đổ, tuỳ thời như muốn bất tỉnh nhân sự.
Tô Tử Long xông lại, ôm lấy Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn giống như hiến vật quý mà giơ lên áo len, chờ mong Tô Tử Long kinh hỉ!
Mặc dù có chút tiếc nuối, bị sớm thấy được, nhưng mà cậu đoán Tô Tử Long nhất định sẽ rất vui sướng.
Tô Tử Long căn bản chẳng thèm nhìn tới cái áo, đem Lâm Ngôn đặt xuống giường, sau đó không biết từ chỗ nào mang tới thuốc mỡ cùng dầu hoa hồng, cẩn thận bôi ở vết thương của Lâm Ngôn, sắc mặt vẫn cực kỳ khó xem, không nói một lời.
Thoa xong, Tô Tử Long ôm lấy Lâm Ngôn, chỉ nói hai chữ: “Ngủ đi.”
Ah! Anh ấy tức giận!
Lâm Ngôn chỉ có thể nghĩ nhiều như vậy, vốn đã chống đỡ không nổi, hiện tại lại được nằm ở nơi mình thích nhất, một giây đồng hồ, liền thiếp đi.
Vì suốt hai đêm liền không ngủ, Lâm Ngôn tỉnh dậy, đã là buổi chiều ba giờ rưỡi.
Tìm một lượt phòng xép cùng văn phòng, không thấy bóng dáng Tô Tử Long.
Nhớ tới sự việc trước khi ngủ, Lâm Ngôn cảm thấy vừa chua xót lại ngọt ngào, cậu lúc ấy buồn ngủ mơ mơ màng màng, hiện tại suy nghĩ thật kỹ, đương nhiên đoán được Tô Tử Long tức giận là vì đau lòng chính mình bị thương, nhưng anh lại không thèm nhìn cái áo mà cậu vất vả đan xong, Lâm Ngôn vẫn thấy rất uất ức.
Đột nhiên phát hiện, cái áo len biến mất, chẳng lẽ anh ấy đã mặc vào?
Nụ cười khẽ hiện trên khoé miệng Lâm Ngôn.
Bấm vào điện thoại tư nhân của Tô Tử Long, vừa nghe thấy tiếng Lâm Ngôn, anh nói câu: “Đợi lát nữa Ngô tiểu thư sẽ đi qua.”, thì liền gát máy.
Lâm Ngôn ngồi trong văn phòng không dám chạy loạn, anh vẫn còn tức giận mà.
phút sau, có người gõ cửa, mở cửa, Ngô Minh Minh bưng cơm trưa đi đến.
“Tiểu Ngôn, nhanh ăn đi.” Ngô Minh Minh cười nói: “Tô tiên sinh nói tối hôm qua em tăng ca, một đêm không ngủ, buổi sáng ở chỗ này ngủ bù, chuyên môn gọi ngoại bán cho em ah, còn cố ý bảo chị đến căntin cho vào hộp giữ ấm, đợi em thức dậy ăn đó.”
Lâm Ngôn cúi đầu cầm chiếc đũa, che giấu chính mình ngăn không được giơ lên khoé môi.
“Nhanh ăn đi, lão bản nói em là vì công ty mới khổ cực như vậy, nhất định bắt chị trông chừng em ăn hết, mới được trở lại phòng họp bắt đầu làm việc.”
“Tử —— Tô tiên sinh đang họp à?”
“Đúng vậy a, từ mười giờ rưỡi họp đến bây giờ, phỏng chừng một hồi còn phải tăng ca! Giữa trưa cũng không nghỉ ngơi, vừa qua giờ cơm một chút lại tiếp tục cuộc họp, gần đây mấy cái dự án thật sự là mệt mỏi ah, Tô tiên sinh liền cơm trưa đều không ăn, sếp như vậy, ai còn dám lười biếng chứ? Cũng không có ý oán trách —— tiểu Ngôn —— tiểu Ngôn! Nghĩ gì thế? Tại sao lại không ăn hả? Nhanh ăn đi, chị còn phải trở về phục mệnh đây này.”
Lâm Ngôn làm sao còn có thể tiếp tục ăn chứ?
“Chị Minh, chị đi về trước đi, em nhất định sẽ ăn hết, em đều lớn như vậy rồi, ăn cơm còn phải có người trông chừng sao?”
“Không được, Tô tiên sinh nói, em thân thể không tốt, muốn chị phải giám sát em ăn hết cơm trưa! Đây chính là mệnh lệnh ah!” Nhìn xem, cậu nhóc mệt mỏi sắc mặt cũng không tốt, không nhìn thấy cậu ăn hết cơm cô sẽ không đi.
Không có biện pháp, Lâm Ngôn đành phải miễn cưỡng ăn một chút, Ngô Minh Minh thấy Lâm Ngôn xác thực là ăn không vô rồi, mới thả cậu, trở lại phòng họp tiếp tục làm việc.
Lâm Ngôn đóng kỹ cửa ban công, trước gọi điện thoại cho trường học xin phép nghỉ, giáo viên cười hỏi Lâm Ngôn có phải bị bệnh hồ đồ rồi hay không, nói người nhà của cậu buổi sáng đã xin phép cho cậu rồi, còn nói ngày mai là cuối tuần, muốn Lâm Ngôn hảo hảo ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi cùng giáo viên tạm biệt, Lâm Ngôn tiến vào phòng bếp trong phòng xép, mở ra tủ lạnh, lấy ra tôm bóc vỏ, trứng gà, thịt heo, quả cà, trái bí đao, cà chua, bông cải xanh, đậu cô-ve cùng ức gà, bắt đầu bận rộn.
Lúc Tô Tử Long ở một mình, trong tủ lạnh cực lớn chỉ có bia, sau khi Lâm Ngôn ở tại nơi này, trong tủ lạnh luôn tràn đầy, cái gì ăn ngon đều có, tất cả đều là Tô Tử Long cùng Lâm Ngôn đi siêu thị mua về.
Tốn ba giờ, làm ra một bàn thức ăn thích hợp nhất cho người dùng não quá độ, chờ Tô Tử Long.
giờ, Tô Tử Long trở về, anh ấy không có mặc cái áo len ah, vậy cái áo chạy đi đâu rồi?
Tô Tử Long trước rửa tay, lấy thuốc thoa cho Lâm Ngôn, “Không đau.” Lâm Ngôn nhỏ giọng nói, Tô Tử Long vẫn không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào vết thương của Lâm Ngôn như có nhiều hơn một kẻ thù, động tác cũng rất ôn nhu, trong lòng Lâm Ngôn vừa ngọt ngào vừa khổ não, muốn tức giận tới khi nào ah.
Thoa thuốc xong, Tô Tử Long dùng phút tắm rửa, sau đó ngồi vào trước bàn ăn, đem mỗi dạng đồ ăn gấp một ít trộn với cơm, cùng một chén canh, rồi đặt trước mặt Lâm Ngôn.
“Em vừa ăn xong lúc ba giờ mấy.”
Sớt bớt đi một nửa, lại đặt về chỗ cũ, nhìn Lâm Ngôn.
Người đang tức giận là lớn nhất, Lâm Ngôn ngoan ngoãn đem cơm ăn xong.
Tô Tử Long lại một chút cũng không nhúc nhích, buổi trưa không ăn cơm, cơm tối cũng không ăn.
Cho tới bây giờ chưa từng nháo qua không được tự nhiên như vậy, vô luận “trái với điều ước” như thế nào, Tô Tử Long cũng sẽ không không để ý tới Lâm Ngôn, nhiều lắm là “phạt” cậu vài ngày không xuống giường được. Lâm Ngôn bị hiệp ước không bình đẳng của Tô Tử Long quản thúc vẫn cam tâm tình nguyện vui vẻ chịu đựng, chưa từng nghĩ tới sẽ phản kháng, căn bản chính là nguyện đánh nguyện kề bên!
Tô Tử Long đã không nói lời nào cũng không ăn cơm, thật là làm cho Lâm Ngôn đau lòng đầu đau không thôi, bình thường một người đàn ông nghiêm túc như thế, nhưng khi giận dỗi tính tình lại giống hệt Tiểu Phi vậy ah!
Tô Tử Long ngồi ở phòng khách mở ra máy tính, xem phân tích thị trường chứng khoán.
Lâm Ngôn đứng ở phía sau nhìn anh, một phút, websites không thay đổi, ba phút, websites không thay đổi, mười phút, websites vẫn không thay đổi.
Lâm Ngôn ngồi vào trên đùi Tô Tử Long, giơ lên một ly sữa nóng: “Long, uống sữa tươi đi.”
Tiểu Phi giận dỗi, một cây kẹo que có thể dỗ dành được rồi.
Tìm không ra kẹo que, hiện mua cũng không còn kịp rồi, sữa bò thêm mật, hẳn là có thể rồi đi.
Tiếp nhận ly, bỏ lên trên bàn, không uống, không có đem Lâm Ngôn đẩy ra, nhưng mà không giống thường ngày ôm lấy cậu.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Lâm Ngôn không biết cách dỗ người, sốt ruột ah, đột nhiên nhớ tới lần trước trong phòng Tiểu Nguyệt nhìn thấy tuỳ bút tình yêu của Trương Tiểu Nhàn, nội dung cụ thể nhớ không rõ, hình như đại khái là ‘Cùng người yêu cãi nhau… lại không biết làm thế nào làm lành, làm sao bây giờ đây? … Nếu mà có một dây phéc – mơ – tuya sau lưng cần kéo hoặc cúc áo cần mở giùm, thì có thể nhờ người ấy giúp mình kéo lên khoá kéo, sau đó xoay người lại ôm lấy người ta… nhưng mà nhất định phía sau lưng không được có dấu vết gì hết’.
Lâm Ngôn chạy đến phòng tắm khoá chặt cửa, cởi quần áo ra, lắc lắc cổ, soi vào gương nhìn kỹ, phía sau lưng trơn bóng, cái gì đó đều không có.
Hơn nữa Tô Tử Long mỗi lần đều hôn rất lâu, anh nhất định rất ưa thích lưng của mình, kỳ thật, toàn thân mỗi một chỗ anh đều hôn rất lâu, hẳn là toàn bộ đều ưa thích… Muốn bốc hoả rồi, nhanh lấy nước lạnh rửa mặt, bây giờ không phải thời điểm nghĩ ngợi lung tung.
Vấn đề là đi đâu tìm áo có dây kéo hay cúc phía sau lưng ah, Lâm Ngôn nghĩ nghĩ, lại đem quần áo mặc vào, phía trước cái áo thì buông xuống, đằng sau mắc trên cổ, lộ ra toàn bộ phía sau lưng.
Cho dù làm vậy có chút ngây ngô, nhưng vì đánh vỡ cục diện bế tắc, bất cứ giá nào rồi.
Ngồi trở lại trên đùi.
“Long... Kéo không xuống...” Mặt phát sốt, lại chờ mong —— anh ấy giúp mình ôn nhu kéo tốt quần áo, chính mình sẽ xoay người lại ôm lấy ảnh, sau đó là hoà với nhau rồi, sau đó ảnh sẽ đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi hai người sẽ trên giường lăn qua lăn lại… Trong đầu Lâm Ngôn xuân sắc khôn cùng, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi đây này!
Đã được Tô Tử Long ôm lấy ném tới trên giường, trực tiếp cởi sạch quần áo —— ah quá nhanh đi còn chưa ăn cơm mà ——
Tô Tử Long kéo qua mền đem Lâm Ngôn trùm kín, sau đó vọt vào trong phòng tắm.
Tô Tử Long nóng hừng hực dội nước lạnh, một bụng vừa là dục hoả vừa là lửa giận, tuy trong phòng có máy điều hoà, nhưng hiện tại dù sao cũng là tháng rồi, honey lại cởi bỏ quần áo còn để trần phía sau lưng!
Yêu làm cho lý trí con người ta không tỉnh táo, trong phòng rõ ràng ấm áp như xuân, nơi nào sẽ lạnh?!
Thật vất vả dẹp loạn dục hoả, Tô Tử Long bước ra phòng tắm, chết đứng tại chỗ, thiếu chút nữa phun máu mũi!
Lâm Ngôn ôm áo ngủ của anh, cọ ah cọ, xấu hổ giống như quả táo chín, nhìn nhìn anh, mắt tròn tròn ngây thơ như cún, đáng thương kêu nhỏ: “... Long... Em ngủ không được...”
Núi lửa bạo phát!
Tô Tử Long giật xuống áo tắm nhào đầu về phía trước, ngăn chặn Lâm Ngôn: “Em yêu, là em tự tìm đấy nhé!”
“Không có… Ô...” Sói hôn đến chú cừu non cơ hồ hôn mê mới ngưng hẳn.
Sắp chảy nước mắt rồi, quả thật chính là hướng Tô Tử Long phát ra tín hiệu ‘mau tới ‘trừng phạt’ em đi’!