Edit: windy
Mưa mấy ngày nay cuối cùng đã tạnh, bầu trời trong xanh, trên đường người đi lại tấp nập, tràn ngập tiếng nói tiếng cười, không có rầm rĩ tiếng động lớn như ở thành phố.
“Mĩ nam, khó được thời tiết đẹp như vậy, tôi đưa anh đến một nơi được không?”
Âu Dương Tiểu Tiểu vẻ mặt kích động.
“Chỗ nào?” Tống Phi Bạch tùy ý hỏi, đến nơi này lâu như vậy, ngoại trừ đi dạo xung quanh, nói thật, cũng chưa đi thăm quan hết.
“Hắc hắc, mĩ nam, tôi đưa anh đi gặp công tử nhà tôi!”
Công tử?
Tên gọi rất quen thuộc...
Không biết vì sao, Tống Phi Bạch cảm thấy nơi Âu Dương Tiểu Tiểu muốn đưa anh đi có liên quan tới người nào đó.
“Không được, hôm nay tôi còn phải lên núi hái thuốc.” Thuốc trong khoảng thời gian này, đều là tự anh đi lên trên núi tìm, cũng may mắn thuốc bà nội Lý dùng đều là loại bình thường, cho nên trên núi vẫn có thể tìm được.
“Đi hái thuốc gì, nghỉ ngơi một ngày, đi dạo chút, ngày mai tôi cùng anh đi hái.”
Thật hiển nhiên, cô thật sự không muốn lỡ mất cơ hội gặp công tử, hơn nữa, nếu mà lỡ mất, còn không biết đời này có cơ hội gặp lại nữa không.
“Tiểu Tiểu, tôi không muốn đi.” Giọng điệu kiên định.
Âu Dương Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, cô cho rằng Tống Phi Bạch sẽ đi cùng, giống như mấy ngày nay cô luôn quấn quýt lấy anh, nhưng sự tình hình như không giống như bản thân tưởng tượng, chẳng lẽ chỉ có mình cô tình nguyện coi anh là bạn sao?
“Này, như vậy đi, anh không đi tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.” Xấu hổ nói xong, cho dù miệng vẫn nở nụ cười, cũng để lộ ra mất mác của cô.
Tống Phi Bạch miệng mở lại thôi.
Không biết nên giải thích thế nào, nhưng thực tế, loại chuyện này cũng không có gì hay để nói.
“Ừ, nói vậy là cô đi gặp người quan trọng hả, chúc cô đi chơi vui vẻ.”
Nói khách sáo như vậy, Âu Dương Tiểu Tiểu cũng chỉ giật giật khóe miệng, trả lời; “Hi vọng vậy.”
“Công tử, phong cảnh nơi này không tồi.”
Vu Vĩ hết sức vừa lòng với những thứ trước mắt, bọn họ tính đến khách sạn H chuẩn bị quay phim, nhưng sân cần quay đã bị thuê rồi, hơn nữa Bàng Tịch còn nói nữ chính còn chuẩn bị chụp ảnh, chỉ có thể lựa chọn chỗ này, nhưng cũng may mắn khi đến nơi này, không khí tươi mát, phong cảnh tự nhiên, phong cách dân sinh cổ xưa, quan trọng nhất là, tiền thuê rẻ!
“Vâng tốt lắm.” Xem qua phong cảnh nước ngoài, đã quen với Đế Đô nhà cao tầng, phong cảnh tự nhiên như vậy, thật sự có thể làm cho tâm tình người ta bình tĩnh hẳn.
Vu Vĩ cười hắc hắc, kiêu ngạo ưỡn ngực, “Nơi này là nơi tôi và Bàng Tịch gặp nhau lần đầu tiên, cô không biết đâu, tuy chúng tôi là học khác trường, nhưng Bàng Tịch này vừa thấy liền chính là kiểu người ít nói chuyện, cũng bởi vì lần đó bỏ lỡ chuyến xe mà tới đây, tôi mới thực sự thành bạn tốt của ông ấy.”
Đuôi lông mày nhíu lại, cô không nghĩ tới hai người này lại gặp nhau như vậy, nhưng cũng chứng minh trên đời này duyên phận thật kì lạ.
“Đạo diễn Vu, theo ông nói như vậy, chỗ này ông rất quen thuộc?” Khó được, lần này Mặc Khuynh Thành mang theo Lê An An, đương nhiên, nguyên nhân thì khó nói rồi.
“Này là đương nhiên, nơi này cổ kính, nhưng là nơi nên tới, không nói tới phong cảnh, chỉ nói tới ngọn núi phía sau thôi, buổi sáng có thể dậy sớm một chút, đi leo núi rèn luyện thân thể, cũng là không tồi đâu.”
Lê An An ngạc nhiên nhìn ông, “Không thể tưởng được đạo diễn Vu là người thích rèn luyện.”
Mở miệng chính là rèn luyện, không cần nghĩ, khẳng định thưỡng xuyên đi.
Gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Này không có gì, huống hồ không rèn luyện, thể lực cũng không theo kịp được lượng công việc lớn như vậy.”
Gật gật đầu, Lê An An tỏ vẻ đồng ý, “Lời này không sai, Khuynh Thành, sau này cậu cũng đi leo núi nhiều vào, từ sau khi quân huấn xong cậu liền không luyện tập nữa, bằng không lúc ở nước M cũng sẽ không bị bệnh.”
Về điểm ấy, sau khi cô biết Mặc Khuynh Thành bị bệnh liền luôn luôn than, bởi vì từ lúc quen biết tới nay cô thật sự chưa thấy cô ấy bị bệnh gì, lần này bị bệnh khiến cô cảm thấy cô ấy không khác gì người bình thường cả.
Hai tay liền vuốt, Mặc Khuynh Thành tỏ vẻ không vấn đề gì, nhưng mà...
“An An, nói vậy cậu cũng không rèn luyện đấy.”
Lê An An nghẹn lời, trừng mắt, hợp tình hợp lý nói: “Mình với cậu có thể giống nhau sao, nghĩ tới công việc của công ty còn biết bao nhiêu, nếu không bởi vì cậu, mình chỉ là một người bình thường hưởng thụ cuộc sống sinh viên đại học nhàn nhã.”
“A? Xem ra oán niệm của cậu với mình rất lớn, bằng không mình cho cậu nghỉ ngơi vài ngày vậy?” Khóe môi cong lên nụ cười không rõ cảm xúc, nhìn Lê An An đứng nổi cả da gà.
“Vẫn là thôi đi, mình là làm quen rồi, không thích hợp nghỉ ngơi, huống hồ mình còn muốn chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của cậu, bằng không với thân hình mảnh mai này, nếu mà ngã ra, phu nhân sẽ lo lắng chết.”
Thở dài thật sâu, càng nói càng cảm thấy bản thân thân mang trọng trách.
Mặc Khuynh Thành cười mà không nói, cô cuối cùng đã biết vì sao mặt dày theo cô tới chỗ này rồi, bản thân liền không cần làm rõ, ít nhất tất cả mọi người đều hiểu.
Lê An An che dấu ho một tiếng, “Khụ khụ, đạo diễn Vu, đạo diễn Bàng đâu, sao bây giờ vẫn chưa nhìn thấy ông ấy?”
Rất nhanh nói sang chuyện khác, mọi người đều rất thông minh, cũng nói theo cô.“Ông ấy hả, chắc đang ở khách sạn.” Vu Vĩ tùy ý nói, đại đa số tình huống ông ta đều ở trong phòng, người rất trầm tư.
Lê An An cảm thán: “Thật sự là một đạo diễn nghiêm túc nha.”
“Đúng vậy.”
Mọi người ở bên ngoài nói Bàng Tịch là quỷ tài, nhưng ai cũng không biết sau lưng ông ấy đã phải nỗ lực biết bao nhiêu.
“Anh Thụy, đường nơi này sao vậy, đi đứng lên chân đau quá.”
Rất nhiều suy nghĩ, bị một giọng nói thình lình xuất hiện làm cho biến mất.
Ba người nhíu mày, chuyển mắt nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy người quen.
“Khuynh Thành, tâm tình tốt của mình bị phá hủy rồi.” Trực tiếp biểu đạt bản thân không vui, thật sự là đủ rồi, vừa vất vả thoát khỏi ma trảo của ai đó, giờ lại thấy được một người đáng ghét, thật sự là tùy lúc tùy chỗ cũng không để người ta an ổn.
Mặc Khuynh Thành không phản ứng lớn như vậy, có lẽ trước kia bản thân ôm tâm tình trả thù, nhưng hiện tại tất cả cảm xúc từ khi yêu Mặc Dận đã tan thành mây khói.
“Chúng ta tới làm việc, không cần để ý những người khác.”
Vu Vĩ có chút tò mò, nghe hai cô nói, đây là người quen đi?
“Mọi người quen nhau?”
Lê An An như tìm được người nói chuyện, bắt đầu nói, “Đúng vậy, cô gái kia thì tôi không biết, nhưng người đàn ông bên cạnh thì chúng tôi rất quen, a, nói tra nam đã là khách khí rồi.”
Đến tra nam cũng không bằng? Đó là kém đến mức nào?
Ông vốn không có hảo cảm gì với bọn họ, lần đầu tiên tới thái độ như là nữ chính là của cô ta vậy, Tô Thụy bên cạnh thì xem như không tệ, ít nhất không bắt buộc, chỉ là hiện tại nghe Lê An An nói vậy, chút hảo cảm trước đó cũng tan thành mây khói rồi.
“An An, nói ít vài câu.” Thấy hai người bọn họ đi tới, Mặc Khuynh Thành vội vàng nhắc nhở, dù sao nói xấu sau lưng là hành vi không tốt.
“À.”
Tuy rằng ngậm miệng, nhưng ánh mắt cô vẫn không có chút thiện cảm nào.
Tô Thụy nhìn ánh mắt tràn đầy địch ý của cô, cũng không nói chuyện, chỉ hướng phía Vu Vĩ chào một tiếng, “Đạo diễn Vu, Lily nhà chúng tôi trong khoảng thời gian này liền nhờ vào ông rồi.”
“Ha ha, xem cậu nói kìa, người ở tổ kịch chúng tôi đều sẽ không bạc đãi, đương nhiên, nếu là làm không tốt lãng phí thời gian của chúng tôi, đến lúc đó cũng đừng trách chúng tôi không lưu tình.”
Nói xấu đương nhiên phải nói trước mặt, bằng không lúc đó mặt dày không đồng ý rời đi thì phiền toái rồi. Thật rõ ràng, ông là không xem trọng Lily rồi.
Tô Thụy có chút không vui, muốn nói, lại bị Lily giành trước.
“Đạo diễn Vu, ông yên tâm đi, tuy rằng lúc trước phỏng vấn không thích hợp với vai nữ chính, nhưng nói tới kỹ thuật diễn, tôi cũng không kém so với người nào đấy.”
Mặc Khuynh Thành nằm cũng trúng đạn tỏ vẻ bản thân rất khoan dung, dù sao đến lúc đó vẽ mặt chẳng phải cô.
Lê An An mặc kệ, ngửa đầu trào phúng: “A, đây là tới từ đâu vậy, một người nước ngoài, đến địa bàn người khác cũng không biết thu liễm lại, cũng đúng, người có thể ở cùng tra nam, có thể tốt hơn chỗ nào.”
“Vị tiểu thư này, cô nói tôi thế nào cũng được, nhưng anh Thụy không thù không oán với cô, mong cô tôn trọng chút.” Có chút ấm ức cắn môi dưới, chính nghĩa nói.
“Ha!”
Lê An An trực tiếp cười lên tiếng, chuyển mắt khinh thường nhìn hai người, cuối cùng ngừng lại trên người Tô Thụy, “Này, có một số việc tôi nghĩ không cần nói rõ, nhưng mong cậu quản tốt bạch liên hoa bên cạnh đi, đừng làm bộ tôi bắt nạt cô ta, người ta thấy lại ghê tởm.”
Mặt Tô Thụy trầm xuống, yên lặng trấn an Lily, đạm mạc nói: “Lê An An, chuyện trước kia đã sớm qua rồi, tôi không muốn nhiều lời, huống hồ Lily không biết gì cả, tức giận gì cứ đổ lên người tôi là được.”
Nói xong, nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, kì thực nếu ghê tởm, anh ta hi vọng được cô tha thứ, nhưng hình như cô một chút cũng không thèm để ý tới mình rồi.
Khóe miệng xuất hiện nụ cười tự giễu, cũng khiến cho mọi người thấy điều không đúng.
“Tức giận? Khuynh Thành, người thiện lương hào phóng như mình sẽ tức giận?” Hai mắt trừng lớn, ra bộ không thể nào.
A, không phải là diễn trò thôi sao, không thấy heo chạy còn có thể chưa ăn thịt heo?
“Sẽ không.” Nhàn nhạt phun ra hai chữ, nhìn ai đó khó chịu oán hận quay về là được rồi, không cần phải tự ủy khuất bản thân.
Bất đắc dĩ giơ hay tay lên, “Nhìn thấy không, cho nên mong cậu về sau, không cần nhằm vào chúng tôi, thật sự không có, dù sao chúng ta không quen.”
“Sao cô có thể nói như vậy, có được dạy bảo không vậy!”
Thoát khỏi Tô Thụy, Lily tức giận lườm mấy người.
Mặt Mặc Khuynh Thành vốn không biểu cảm khóe miệng lại càng cong thêm, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Lily, như một mũi kim nhọn châm vào lớp mặt nạ dối trá.
“Muốn nói không có dạy bảo, tôi cảm thấy kiểu dạy bảo của cô càng làm cho người ta ngạc nhiên.”
Tự lấy mình làm trung tâm, hoàn toàn chính là một Văn Tư Tư khác.
Văn Tư Tư...
Có chút ngây người, cẩn thận nhìn Lily trước mắt, quả nhiên, vẫn thật sự có chút tương đồng với Văn Tư Tư, nhưng có phải rất đúng dịp hay không, không chỉ bộ dạng giống nước, mà tính cách cũng giống.
Lily bị cô nhìn có chút sợ hãi, chẳng lẽ cô phát hiện ra cái gì rồi? Không có khả năng, cô ta đã phẫu thuật thành công, cho dù bản thân đứng ở trước gương cũng không nhìn ra bộ dáng trước kia, đây là sai ở chỗ nào rồi...
“Cô nhìn cái gì!” Ngữ khí ác liệt, làm cắt đứt suy nghĩ của Mặc Khuynh Thành.
“Không có gì.” Quay đầu nhìn về phía Lê An An, “An An, chúng ta đi khách sạn trước đi, đạo diễn Vu, chúng tôi đi trước đây.”
Cô biết Vu Vĩ ở đây là vì chờ diễn viên, huống hồ suy nghĩ của cô cũng không cần nói.
“Được, thẻ phòng thì cứ tới quầy báo tên là được.”
Vu Vĩ không ngăn cản, ở cùng với mấy người, chỉ biết này không chỉ là vấn đề không hợp bát tự, xem ra sau này tổ kịch sẽ nổi gió lớn rồi.
Hai người rời đi, thẳng đến khi tới khách sạn, Lê An An mới hỏi: “Khuynh Thành, cậu nhìn ra cái gì?”
Cô biết Mặc Khuynh Thành sẽ không vô duyên vô cớ nhìn một người lâu như vậy, khẳng định phát hiện ra cái gì.
Mặc Khuynh Thành cúi mắt, hỏi: “An An, cậu có cảm giác Lily này giống một người không?”
Giống một người?
Cau chặt mày, cố gắng tìm ra một hình ảnh nào đó, giống ai nhỉ...
Đúng rồi!
Nhìn thấy hai mắt mở lớn, Mặc Khuynh Thành nói: “Nghĩ ra rồi?”
Lê An An gật đầu, lại cảm thấy không có khả năng, “Khuynh Thành, chuyện này không có khả năng đâu, lần đó không phải là...”
“Nói cô ta nhảy cầu tự sát, nhưng có ai nhìn thấy thi thể không?”
Lê An An trầm mặc, không phải cô không tin, mà nếu chuyện này là thật, vậy chứng tỏ người kia cực kì thù hận Mặc Khuynh Thành, mới thiết kế để cô ta trùng sinh như vậy.
Mặc Khuynh Thành nói tiếp: “Nhưng mà mình cảm thấy hiện tại cô ta chỉ là tép riu.”
“Lời này là sao?”
Khóe miệng gợi lên chút thần bí, “Bởi vì hậu đài của cô ta, đã không còn.’
Người có thể tạo ra kế hoạch như vậy, không có vài người, thật xin lỗi, tình địch lớn nhất đã bị tóm, còn một người khác, không cần anh ta ra tay, có người sẽ giải quyết.
Lê An An không hỏi nữa, bọn họ đã nói như vậy, cũng không có gì để lo lắng, chỉ là...
“Khuynh Thành, cậu nói cô ta trăm phương ngàn kế biến thành một người khác, vì đối phó cậu?”
Cô thật sự không nghĩ ra, rõ ràng bọn họ cũng không đối phó cô ta, cô ta còn gấp gáp tìm tới, rốt cuộc là vì cái gì?
“Có một số người chính là như vậy, đem một người nào đó trở thành kẻ thù để phấn đấu cả đời, chính cô ta cũng không biết, chúng ta chưa từng coi trọng cô ta.”
Lê An An gật gật đầu, không sai, người như vậy chỉ có Mặc Khuynh Thành mới hấp dẫn mà tự tới thôi.
Sắp xếp ổn thỏa xong, hai người tới viện nhỏ của khách sạn.
“Công tử, người tới rồi, chúng tôi đang chờ cô.”
“Ngại quá, bọn tôi tới muộn.”
Nhìn mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, ngoài miệng xin lỗi.
Vu Vĩ không gọi chỉ là vẫy vẫy tay, “Không sao, cô cũng không phải người cuối cùng, chỉ là chúng tôi không có chuyện gì liền đến đây trước thôi.”
Kì thực không cần nhiều người đến như vậy, bởi vì mục đích hôm nay là để cho mấy diễn viên chính thử kịch bản, mà người khác tới, chỉ là góp vui.
Tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, Mặc Khuynh Thành cùng Lê An An yên tĩnh chờ.
“Anh Thụy, sao lại thế này, tồi tàn như vậy, sao không đi khách sạn?”
Lại nữa!
Lê An An trợn trừng mắt, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi.
“Lily, chúng ta chịu khó chút, hoàn cảnh nơi này như vậy, đợi mấy ngày nữa anh tìm chỗ tốt cho em.”
“Được rồi...” Không tình nguyện đáp ứng.
Lê An An khinh thường nhìn, chuyển mắt nhìn Vu Vĩ, tổ kịch này có người rất lạ, các cô thì không sao cả, chỉ là người này khả năng cần chọn lại.
“Ôi!”
Lily người mặc áo khoác bị một bóng người đi qua liền ngã vào trong lòng Tô Thụy.
“Ai, đi đường kiểu gì vậy!”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi, cô có bị thương đâu không?” Thân hình bé bỏng đầu không ngẩng lên nói xin lỗi.
“Xin lỗi là xong hả? Cô có biết cơ thể tôi quan trọng cỡ nào không, bây giờ còn có cảnh quan trọng phải quay, đến lúc đó tổn thất gì cô đền đấy!”
Âu Dương Tiểu Tiểu có chút không vừa ý, ngày hôm nay sao thấy khắp nơi không hài lòng vậy!
“Này, cô này, tôi cũng không phải cố ý, huống hồ không phải chỉ va nhẹ chút thôi sao, có cần phải nói nghiêm trọng như vậy không? Tổn thất? Chẳng lẽ cô gãy xương rồi hả?”
“Ha ha.”
Lê An An trực tiếp nở nụ cười, cô gái này rất phù hợp với khẩu vị của cô.
“Cô có ý gì, rõ ràng là cô va vào tôi, có được dạy dỗ không vậy!”
Chậc, người này trừ câu này, có thể nói cái gì nữa?
Lê An An nghiêm túc cảm thấy, nếu cô ta thật sự là Văn Tư Tư, chỉ số thông minh của cô ta thật sự không bằng trước kia rồi.
“Tôi có được dạy dỗ không không cần cô nói, thật là, thực đồng tình với công tử nhà tôi, lại quay phim cùng người như cô, ài, cũng không biết sau khi quay xong có bị gầy đi nữa không.”
Lê An An mặt đầy ý cười, huých huých Mặc Khuynh Thành bên cạnh, “Khuynh Thành, hóa là người Đại trang viên.”
Gật đầu, tiếp tục nhìn, tình huống này hình như một mình cô ấy có thể giải quyết.
Lại là fan của Mặc Khuynh Thành!
Trong ánh mắt Lily không khỏi ghen ghét, bát tự bọn họ không hợp hay sao, mà đến cả fan của cô ta cũng đối nghịch với bản thân, quả nhiên người có thế thích cô ta, không phải người tốt.
Đi về phía trước vài bước, mặt hướng mọi người, “Tôi không biết công tử trong miệng cô là ai, mời cô ra đây một chút.”
Ngụ ý chình là, đưa fan của cô xin lỗi tôi.
Mọi người yên lặng đem tầm mắt dừng ở phía Mặc Khuynh Thành, muốn xem xem cô sẽ làm thế nào.
Âu Dương Tiểu Tiểu cũng theo tầm mắt nhìn tới, đầu tiên là kích động, sau đó ảo não, hình như cô mang đến phiền toái cho công tử rồi.
“Hóa ra là Mặc tiểu thư, cũng đúng, minh tinh nổi như vậy rồi khẳng định không có thời gian quản lý fan, nhưng mà Mặc tiểu thư, fan đại biểu cho bộ mặt của minh tinh, vẫn là bỏ chút thời gian để quản đi.”
Nhìn như là lời đề nghị, trong đó khắp nơi ẩn chứa nguy cơ.
“Fan của tôi tốt lắm, nhưng mà cô, được dạy bảo không tồi, rất lạ.”
Đứng dậy, tiêu sái đến trước mặt Âu Dương Tiểu Tiểu.
Nhìn bóng lưng áo gió màu xám, Âu Dương Tiểu Tiểu có chút cảm động, không hổ là công tử của mình, thật sự rất đẹp trai!
“Cô!”
Đây là lần thứ hai nói cô ta được dạy dỗ lạ rồi, này toàn bộ là vì ai!
Mặc Khuynh Thành luôn nhìn chằm chằm cô ta, nhìn tới chợt lóe lên cảm xúc, vốn là không xác định biến thành xác định rồi, cô ta khẳng định chính là Văn Tư Tư.
Hít sâu, cúi mặt, sợi tóc ngăn đi biểu cảm trên mặt, khiến cho Tô Thụy ở bên cạnh có chút đau lòng, đây đều là bởi vì anh ta mới nhận được đãi ngộ như vậy.
“Mặc Khuynh Thành, vốn là lỗi của fan cô, làm gì mà đối chọi gay gắt như vậy.”
Nghiêng đầu, lâu như vậy, sao anh ta vẫn không có chút tiến bộ nào, luôn bị kiểu kịch nhỏ này mê hoặc.
“Khả ái nhà tôi đã xin lỗi rồi.”
“Anh Thụy, em đau chân...” Thân thể nghiêng nghiêng, giọng Lily như tiếng muỗi truyền vào lỗ tai.
Tô Thụy có chút lùi bước nói tiếp: “Không mang theo thành ý ai sẽ nhận.”
Vậy sao?
“Tiểu khả ái, tính tình chúng ta rất tốt, nói xin lỗi lại đi, nhớ kĩ, phải có thành ý nha.”
Mắt Âu Dương Tiểu Tiểu sáng lên, một mặt nghiêm túc, mạnh mẽ nói: “Thật xin lỗi.”