Edit: windy
Ngày hôm sau, hai người ở chung một tuần, cuối cùng lại chia lìa.
Sân bay quốc tế nước M.
“Dận, thật sự không cần em đi sao?”
Ngẩng đầu nhìn anh, Mặc Khuynh Thành có chút đau lòng. Cô không phải người Mặc gia, lại có được nhiều tình yêu thương hơn bọn họ, thậm chí còn mình cô mà xử lý những chuyện vốn là để cô làm, cô không ngốc, cũng không cần phải vậy.
Mặc Dận nhìn ánh mắt hiện rõ suy nghĩ, môi mỏng khẽ chạm trên trán, “Cục cưng, đừng nghĩ nhiều, em vĩnh viễn là người Mặc gia.” Việc này là cần phải vậy.
Gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Không biết vì sao, gần đây em luôn có chút đau khổ.” Chẳng lẽ là vì biết thân thế của mình?
Trong sân bay, người đến người đi, vội vàng gấp gáp, kì thực ở trong này, có thể nhìn thấy các kiểu người, công nhân, thương nhân, người giống như bọn họ... Rất nhiều khi, bọn họ cũng không kịp lưu ý tất cả xung quanh, kì thực, chỉ có bỏ lỡ mới hiểu cần quý trọng, cô thật may mắn, cho dù trong kí ức không có bóng dáng bọn họ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong mơ, ấm áp như vậy, mà gia tộc kia, với cô, chỉ có lạnh lùng.
“Cục cưng, cho dù em là ai, anh cũng yêu em.” Ngẫu nhiên đa sầu đa cảm, với anh mà nói, năng lực chính là một mặt của người đàn ông, ít nhất cô sẽ ỷ lại vào mình.
Cười một tiếng, hỡn dồi liếc mắt một cái, “Bản công tử anh tuấn tiêu sái như vậy, cho dù không có anh, cũng có rất nhiều người yêu.”
Lại mỉm cười, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài lại bá đạo nói: “Cho dù nhiều người yêu em, người yêu của em, chỉ có một mình anh.”
Tuyết rơi xuống khiến mặt đất có chút ẩm ướt, cây cối khoác trên mình một màu trắng đơn thuần, tự nhiên mang đến áo khoác cho chúng, cũng mang đến cái lạnh.
Cửa lớn âm trầm ở trước mắt, Tô Thụy kinh ngạc nhìn.
“Thụy nhi, chúng ta vào thôi.” Văn Sương mang theo túi đồ, nói.
Cúi đầu, nhấc chân tiến vài, đầu tiên là nói với cảnh ngục một chút, rồi mới tiến vào phòng đã sắp xếp trước.
“Văn Sương, bà không nên đưa Thụy nhi đến.”
Mặc bộ đồ thống nhất, Tô Lệ vẻ mặt bình tĩnh, sợi tóc vốn nên bảo dưỡng, lại phát hiện đã có nhiều tóc bạc.
“Cha, Thụy nhi là con cháu Tô gia, cho dù thế nào, điều này cũng không thay đổi.”
“Hừ, người như vậy, không xứng làm con cháu Tô gia!” Hiện giờ Tô Ngạo nhìn Tô Thụy không vừa mắt, lúc trước không nghe theo ông ta, nhớ tới ngày đó nếu làm theo lời ông ta, cục diện bây giờ cũng sẽ không như này, nói đến cùng, là vấn đề của nó!
“Tô Ngạo!” Lạnh lùng hô một tiếng, Tô Lệ sao không biết tâm tư của con trai mình, nhưng nói đến cùng, là người bên bọn họ làm sai.
“Tô Ngạo, nơi này không đến lượt ông nói chuyện, hôm nay tôi đưa Thụy nhi tới gặp cha, nếu ông không đi xuống, thì ra đi.” Che ở trước mặt Tô Thụy, giận trừng mắt nhìn Tô Ngạ.
Trước kia bà mặc kệ người này ở ngoài lăng nhăng thế nào, hiện tại ông ta không có tư cách trách con trai bà, bởi vì ông ta không xứng!
“Bà!”
“Được rồi!” Sẳng giọng ánh mắt không vui quét xuống, “Tô Ngạo, bây gờ còn muốn tranh luận vấn đề ai đúng ai sai hả?”
Quả thực ngu không ai bằng, trước kia ông đã nói, Tô Thụy là hi vọng của Tô gia, cho dù hiện tại tình huống có ác liệt thế nào, cũng không thể thay đổi được hiện thực, huống hồ nó còn ở bên ngoài, liền còn có hi vọng.
Văn Sương hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, mới hỏi: “Cha, ngày mai sẽ mở phiên tòa, luật sư vẫn là luật sư Vương, cũng không biết khả năng thắng kiện là bao nhiêu.”
Kì thực tất cả mọi người đều rõ ràng, chứng cứ vô cùng chính xác, căn bản không có mấy hi vọng.
“Văn Sương, con không cần an ủi ta, thắng làm vua thua làm giặc thôi, huống hồ chúng ta cùng lắm chỉ là tòng phạm, cùng lắm thì phạt vài năm, nhưng Quảng gia, hừ.”
Làm tay sai cho Quảng gia nhiều năm, trên tay nhất định có cán chuôi.
“Văn Sương, con về vào ngay thư phòng của ta, phía sau giá sách có tủ bảo hiểm, mật mã là 564278, lấy văn kiện bên trong ra, giao cho luật sư Vương.”
“Cha, trong đó là cái gì?”
Tô Ngạo không vui, ông ta khẳng định bên trong tuyệt đối có liên quan tới Quảng gia, có thể đẩy Quảng gia xuống tiếp, nếu là sớm lấy ra, còn cần phải làm thuộc hạ cho Quảng gia lâu như vậy không.
“Vô liêm sỉ, con thực nghĩ ta không biết con đang nghĩ cái gì, trong tay chúng ta có cán chuôi của chúng ta, trên tay bọn họ có không lẽ chúng ta không có?”
Tô Ngạo nghẹn lời, không phục nói: “Nhưng chúng ta lấy chứng cứ ra, chẳng lẽ bọn họ sẽ không lấy ra?”
Đúng vậy, cũng bởi vì có nhược điểm của nhau, mới bình an vô sự đến bây giờ, chẳng lẽ đến lúc đó bọn họ sẽ không cắn ngược lại?
“A, bọn họ cũng không có năng lực đó, huống hồ chúng ta cũng không thay Quảng gia làm cái gì, yên tâm, làm theo lời ta nói, đến lúc đó khả năng sẽ được giảm hình phạt.”
Giảm hình phạt?
Tô Ngạo nghe thế mắt liền sáng lên, nhưng mới ở trong đây mấy ngày, ông ta liền không chịu nổi, các loại âm thanh, cơm rau dưa, quan trọng nhất là, còn phải làm việc!
“Văn Sương, hiện tại bà phải đem tư liệu đến cho luật sư Vương, để ông ta nghĩ mọi cách để giảm hình phạt!” Tốt nhất là trực tiếp phán bọn họ vô tội được thả.
Văn Sương nhìn ra suy nghĩ của ông ta, cười nhạo một tiếng, “Tô Ngạo, đừng mơ mộng hão huyền, ở trong này hẳn hoi đi.”
“Phi.”“Văn Sương!” Đứng lên, hung hăng đập xuống bàn, còng trên tay không ngừng phát ra tiếng vang, “Đàn bà thối này, bà có gan nói lại lần nữa!”
Khinh thường, đi giày cao gót tiến lên một bước, “Tô Ngạo, tôi nói, ông nên ngoan ngoãn ở lại trong này đi.”
“Bốp!”
“Xem tôi có đánh chết bà không!”
“Ông làm gì vậy!”
“Dừng tay!”
Hai cảnh ngục xông tới lập tức áp chế Tô Ngạo.
“Buông ra, hôm nay tôi nhất định phải để ả đàn bà này đẹp mắt!”
Văn Sương được Tô Thụy che chở, vẻ mặt ghen ghét, “Tô Ngạo! Ông có bản lĩnh đến đây! Nhiều năm như vậy tôi chịu đủ rồi!”
Thiên kim Văn gia, lại gả cho súc sinh như vậy, đã là chuyện cười trong vòng luẩn quẩn rồi, hiện tại hai người Tô gia đã vào đây, cũng không sợ tin tức ly hôn nữa!
“Các người bớt tranh cãi đi!” Tô Lệ thật sự nhìn không được, “Các người ầm ĩ nhiều năm như vậy, cũng ầm ĩ đủ rồi, Văn Sương, ngày mai bảo luật sư Vương đến một chuyến, mang theo văn kiện nhờ ông ta chuẩn bị trước.” Hiển nhiên, văn kiện này không phải cái ông ta mới nói.
“Vâng.” Tuy có nghi hoặc, nhưng bà ta bây giờ đã không quản nhiều như vậy, toàn bộ Tô gia, bọn họ không muốn, chuyện của bọn họ, bản thân cũng không quản nữa. Dù sao không có Tô gia, còn có Văn gia ở đây.
“Được rồi, không có chuyện gì liền trở về đi, ta mệt rồi.” Trong giọng nói tràn đầy mệt nhọc, nghĩ đến sau này không thể tránh khỏi ngục tù, những theo đuổi trước kia, giống như không còn quan trọng nữa.
Đi ra khỏi cửa lớn, trầm trọng đóng lại, Tô Thụy nhìn thoáng qua.
“Thụy nhi, đi nhanh, sau này không cần đến đây nữa.”
Phẫn hận nhìn cửa lớn, giống như xuyên qua cánh cửa nhìn Tô Ngạo người bà chán ghét cả đời, đời này, chuyện giữa chúng ta dừng lại ở đây, từ nay về sau, cả đời không qua lại với nhau.
“Đến đây.”
Xoay người, quyết tuyệt rời đi.
Lão thành khu nước Y.
“Y, nơi này cần tu sửa?”
“Ừ.”
“Nhưng tôi cảm thấy...”
“Hử?”
“Không, không có gì.”
Kiến trúc sư cúi đầu nhận mệnh giải thích.
Make lên tiếng hỏi: “Nơi này có cái gì không tốt?” Bản thiết kế này là lúc chửa thành công nhận được dự án đã sai người làm, tuy không biết Y vì sao lại biết, nhưng bản thân vẫn lấy bản thiết kế ra, đã là nhượng bộ rồi, chỉ là...
“Nhìn không quen.”
Chỉ ba chữ, liền đem phủ nhận toàn bộ tâm sức, trong lòng kiến trúc sư liền nhỏ máu.
Make không nói thêm nữa, bởi vì có nói nữa, cũng không thay đổi được quyết định cuối cùng của Y, còn không bằng nói ít chút, ít nhất có thể giữ được ấn tượng tốt.
“Một khi đã như vậy, cậu trở về sửa lại đi.”
“Vâng ạ.”
Chờ kiến trúc sư đi về rồi, Make mới tiếp tục nói; “Y, cậu có vẻ đặc biệt thích uống rượu vang đỏ, vừa vặn bên tôi có mấy chai không tồi, bữa khác tôi cho người đưa sang.” Rồi lại chuyển mắt nhìn hai người vẫn như tàng hình nói: “Không biết hai vị thích loại nào?”
“Không cần, tôi không thích lắm.”
“Uống rượu thường thôi, rượu tốt cho chúng tôi cũng lãng phí.”
Make cười cười, coi như thức thời, loại đó cũng không phải là để cho bọn họ có thể nhấm nháp được.
“Ha ha, tôi ngược lại chưa từng uống rượu thường bao giờ, hôm nào anh mang đến cho tôi chút?”
Nhan Tử Diệp không để ý tới khuôn mặt Make trở nên vặn vẹo, tự nhiên hướng về phía hai người hỏi.
Archibald không cần suy nghĩ trực tiếp đáp ứng: “Được, nhưng anh là từ Trung Hoa tới, rượu nơi đó chắc đã uống không ít rồi.”
Anh ta là mặc kệ tâm tình của Make, dù sao mục đích của bọn họ là đảo loạn ao này lên, càng loạn càng tốt.
Trung Hoa...
Nhan Tử Diệp không lập tức trả lời, mới tới nơi này không lâu, thế nhưng cảm thấy Trung Hoa đã dần dần mơ hồ rồi.
“Trung Hoa hả, tôi vẫn uống rượu vang đỏ.” Bởi vì nó như máu...
Sakura không thể không nhíu mày, lời này sao lại có thâm ý, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
“Này thật đáng tiếc, rượu trắng Trung Hoa vẫn là không tồi, đủ mạnh, nhất là rượu xái!”
Rẻ, không đắt, nhưng độ rượu cao, lúc mới vào cổ họng, nháy mắt xé rách như dao cắt.
“Anh đã đề cử như vậy, xem ra hôm nào đó nên thử rồi.”
“Đương nhiên, tuyệt đối không kém hơn rượu vang đỏ.”
“Ha ha, Archibald, tôi ngược lại thấy cậu quá khuếch đại rồi, chỉ là rượu trắng rẻ tiền, thế mà cậu lại nói còn tốt hơn rượu vang đỏ đắt tiền, quả thực buồn cười.”
Nắm tay nắm chặt, Trình Giảo Kim đáng chết, lúc trước làm người vô hình, thì cứ là người vô tình tiếp đi, vì sao còn lộ ra phá hư cơ hội lấy lòng Y, không chỉ có như thế, còn lãng phí mấy chai rượu quý của ông ta lại còn không được gì, quả thực đáng giận!
“Lời này ông nói rất đúng, nhưng uống tốt uống hơn, tóm lại nên thử mới biết được, bằng không sao biết được uống không tốt?” Có lẽ chính vì Make bảo thủ, mới khiến cho gia tộc Franklin có tiếng năm đó trở thành nông nỗi này.
“A, đây là suy nghĩ người nghèo sao, đã có năng lực ăn đồ tốt dùng đồ tốt chưa, vì sao còn nghĩ tới đồ bình thường gì đó, Archibald, tư tưởng cậu như vậy là không nên, tôi cũng không muốn hợp tác với công ty không có tương lai chỉ biết có ngày sẽ đóng cửa.”
Archibald cười cười, không nói.
Ngược lại là Nhan Tử Diệp, quay đầu, nói thẳng: “Thảo nào gia tộc Frankliin đến nước này, hóa ra bởi vì do ông dạy dỗ.”
Sakura cúi đầu, mà khóe miệng Archibald đã cong lên.
“Ha ha, Y, thân là người gia tộc, anh cả tôi không còn, tôi đương nhiên có nghĩa vụ dẫn dắt gia tộc phát triển tiếp.”
Thật hiển nhiên, Make coi lời nói của Nhan Tử Diệp là lời khích lệ.
“Ừ, phát triển người ở đây tuyệt đối sẽ nhìn thấy tương lai không lâu, nhất là ở công ty nhỏ nào sắp đóng cửa nữa.” Khó được, Nhan Tử Diệp có chút hứng thú nói quanh co với người bên cạnh, nhưng chỉ cần là người có chút thông minh, sẽ đều nghe ra.
Nụ cười khóe miệng Make cứng lại vài phần, có thể thiết kế hại chết anh cả, tâm địa tuyệt đối không mềm lòng, ánh mắt cũng sẽ không thể nhỏ.
“Y, ý của anh là tôi không làm chủ được?” Trong lời nói mang theo chút không vui, gia tộc nắm trong tay mười mấy năm, ông ta vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói không quản lý được, mà người này, vẫn là người trước đó không lâu khiến ông ta mất mặt.
Hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, “Y, cậu mới tới nước Y, còn chưa hiểu rõ tình hình nơi này, cho nên người không biết là vô tội, phải biết rằng, gia tộc Franklin ở nước Y là số một số hai, sản nghiệp rất nhiều, còn có tước vị, này đều là vinh quang, đây là không để cho người ta chửi bới.
Phá sản? Hủy diệt?
A, chê cười!
Gia tộc Franklin là vô địch!
“Vậy sao? Chúng tôi mỏi mắt chờ mong công chúa khuynh thành nhất thiên hạ trở về.”
Khóe miệng cong lên, đôi mắt thâm sâu, giống như vực sâu, ăn mòn Make, không thế trốn thoát.
“Rầm.”
“Thủy Thủy, em làm sao thế?”
Nghe được động tĩnh, Mặc Giác vội vàng chạy vào nhà bếp, nắm lấy tay anh ta cẩn thận nhìn, hoàn hảo, không bị thương, lại quát lớn: “Không biết nấu ăn còn vào nhà bếp, có phải ngại thân thể bảo dưỡng quá tốt không sợ bị gì phải không?”
Rút tay về, vành tai có chút hồng lên, ngoài miệng lại thể hiện: “Hừ, anh là gì của tôi, ai cần lo lắng nhiều như vậy? Cút qua một bên, đừng cản trở tôi.”
Đẩy Mặc Giác ra, lại bị anh kéo lại, kéo vào trong lòng.
“Mặc Giác, đồ lưu manh này, nhanh buông ra cho tôi!”
Đôi mắt thâm sâu, giọng nói trở nên trầm thấp, “Thủy Thủy, em động vài cái thử xem.”
Hồng Thủy cảm nhận được cái gì đó, mặt đỏ lên, thân thể không dám động, nhưng ngoài miệng vẫn gào thét: “Nói anh lưu manh thật đúng là lưu manh, mau buông tôi ra!”
Đáng chết, nếu còn không buông ra, anh ta tuyệt đối sẽ làm cho chỗ nào đó không còn cơ hội để xuất hiện nữa!
Một giây sau, Mặc Giác buông lỏng ra, nhưng đẩy anh ta ra khỏi nhà bếp, “Em ra ngoài trước, chỗ này có anh xử lý rồi.”
Hồng Thủy muốn từ chối, nhưng một tiếng kêu rất lớn khiến cho anh ta xấu hổ.
Mỉm cười, cẩn thận nhìn bụng anh ta một cái, “Hóa ra là đói bụng, em ở ngoài đi, anh làm cho em ăn.”
“Anh làm có thể ăn sao?” Mắt nhìn anh, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Đến lúc đó thử xem chẳng phải sẽ biết rồi sao.”
Nói xong, đóng cửa nhà bếp lại, không cho anh ta đi vào.
Qua mười phút, cửa mở ra, Hồng Thủy nhìn bát lớn trên tay Mặc Giác, nước thịt luộc, phía trên bày rau xanh, trứng gà cùng với miếng thịt.
“Nguyên liệu nấu ăn trong nhà không nhiều lắm, còn có ít mì sợi, chấp nhận ăn đi.”
Nhíu mày, “Sao không có cháy khét?”
“Bởi vì em ngốc.”
Cố nén cười nói một câu, xoay người đi vào nhà bếp cầm bát ra.
“Này, Mặc Giác, anh đứng lại đó cho tôi!”
Mưa nhỏ tí tách rơi, trong phòng ấm áp.
“Bà nội Lý, uống xong thuốc bắc này là có thể đổi loại rồi.”
Đem viên thuốc lên, tận mắt nhìn bà nội Lý ăn, mới nói.
“Thật tốt quá! Bà nội Lý, tình huống của bà bây giờ càng ngày càng tốt, bà phải cảm ơn mĩ nam nha!” Vừa dứt lời, Âu Dương Tiểu Tiểu liền hoan hô đứng lên trước, mĩ nam nhà cô thật là giỏi!
“Xem cháu cao hứng kìa, người không biết còn tưởng rằng Tiểu Tống là gì đó của cháu đấy!” Vui vẻ cười nói, kì thực trải qua vài ngày ở chung, bà cảm thấy nha đầu Tiểu Tiểu cùng Tiểu Tống rất xứng đôi.
Âu Dương Tiểu Tiểu ưỡn ngực, “Bà nội Lý, anh ấy là mĩ nam của cháu, trách nhiệm của cháu chính là giúp anh ấy tìm được hạnh phúc, nói đến đây, bà nội Lý, bà có soái ca nào để giới thiệu không, đương nhiên, phải xứng đôi với mĩ nam.”
?!
Tống Phi Bạch ở bên cạnh khẽ nhướn mày, tiểu nha đầu này nói cái gì vớ vẩn vậy, thế mà nói là tìm soái ca cho mình, các cô gái thời này chẳng lẽ đều giống cô hết sao?
Bà nội Lý như đã quen với cô, vuốt vuốt mũi cô, cười mắng: “Nha đầu này, cũng không biết xấu hổ, nhìn xem, Tiểu Tống đã trợn mắt há mồm rồi đấy, mau thu hồi suy nghĩ này lại đi, cái gì mà tìm soái ca, cháu đó, đều bị suy nghĩ đó ăn mòn rồi.”
Âu Dương Tiểu Tiểu vừa nghe, đầu tiên là dè dặt cẩn trọng nhìn Tống Phi Bạch, nhìn anh cũng không trợn mắt há mồm như bà nội Lý nói, mới lớn mật nói: “Bà nội Lý, cái này gọi là theo kịp thời đại, huống hồ bà cũng không nhìn xem, mĩ nam hiền lành có năng lực như vậy, bà nói xem có người phụ nữ nào xứng với anh ấy, không tự ti chết.”
Tống Phi Bạch nhíu mày, nhưng là có người không tự ti, chỉ là không thích anh mà thôi.
Nhíu mày, cái vấn đề này, “Cho dù như thế, cháu cũng không thể mở miệng là tìm bạn trai cho Tiểu Tống được, lỡ cậu ấy có người trong lòng rồi thì sao!”
Này, cô thật đúng là chưa từng nghĩ qua, theo lý mà nói, trai đẹp không phải là càng khó tìm đối tượng sao? Có lẽ anh không có người trong lòng đâu...
Tống Phi Bạch cảm thấy đề tài này không thể tiếp tục kéo dài, vội vàng đánh gãy: “Bà nội Lý, cháu có người trong lòng rồi, hai người đừng đoán mò, đúng rồi, để cháu xem chân bà nào.”
Trong lòng bà nội Lý hơi đáng tiếc, thế mà thật sự có người trong lòng rồi, xem ra suy nghĩ muốn hợp tác của bà bị phá rồi, cũng không biết cô gái nào may mắn như vậy, có thể được cậu ta thích.
“Được, làm phiền Tiểu Tống rồi.”
“Không phiền toái đâu, nên làm mà.”
Hai người ngồi ở trên ghế, một người ngồi cẩn thận kiểm tra, bọn họ không hề phát hiện, lúc Âu Dương Tiểu Tiểu biết Tống Phi Bạch có người trong lòng rồi liền trực tiếp ngây người.
Mĩ nam có người trong lòng rồi hả?
Vì sao trong lòng cô có chút chua chát vậy?
Trên đường đưa Âu Dương Tiểu Tiểu trở về, yên tĩnh chưa từng có.
Loại khác thường này Tống Phi Bạch liền phát hiện ra, có thể tưởng tượng đến quan hệ của bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, vẫn là không hỏi đi.
“Mĩ nam.”
Âu Dương Tiểu Tiểu dừng bước, nghiêm túc nói.
“Ừ.”
Tống Phi Bạch cũng dừng bước, xoay người đối diện cô.
“Mĩ nam, anh tới trấn nhỏ của chúng tôi có phải là do thất tình không?”
Bằng không làm sao lại đột nhiên đến chỗ này, lại không dẫn theo ai khác.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười: “Ừ, thất tình rồi.” Còn là tình đơn phương nữa...
Cũng không biết do thị trấn nhỏ này không, bản thân đã không từng giây từng phút nhớ đến Mặc Khuynh Thành nữa, mà vết thương trên tay tuy buốt thấu xương, nhưng đã quen, những điều không nghĩ thông ở trong này liền thấy dễ dàng đứng lên...
Âu Dương Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân sao lại thế này, nghe đáp án này, ngược lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lại nở nụ cười, an ủi: “Mĩ nam, đừng nản chí, cô ấy không cần anh là tổn thất của cô ấy, mà anh tuyệt đối sẽ tìm được người tốt hơn.”
“Cảm ơn lời chúc của cô.” Có lẽ đi, có lẽ ông trời an bài anh trở thành tri kỉ với cô, mà không phải là người yêu, có lẽ là vì để cho anh tới thị trấn nhỏ này.
“Không cần khách khí, được rồi, chúng ta mau trở về thôi, bằng không mẹ tôi lại than thở.”
Đang chuẩn bị bước nhanh vào trong mưa, lại bị một cái ô ngăn cản, “Mở ô.”
Miệng bĩu ra, nhận mệnh mở ra, nhìn mĩ nam thành thật như vậy, vẫn là để mình mở ô đi.