Chương
“Thực sự không yên tâm, nếu như có thời gian thử một chút là được”
“Cuối cùng em hiểu được câu nói tiếng người rồi đó.
”
Lâm Chí Linh búng tay tỏ vẻ đồng ý, Lâm Hoà Phong khinh thường nhìn anh ấy một cái rồi bước đến tòa nhà dạy học, Lâm Chí Linh nhanh chóng bị Hoà Phong làm cho suy nghĩ hỗn độn.
Lâm Hạ Ly nhìn đồng hồ, liếc mắt về phía chỗ ngồi của Hạ Gia Huy, đã sắp vào lớp rồi, tại sao Hạ Gia Huy vẫn chưa tới.
Hai phút trước khi vào lớp, Hạ Gia Huy từ bên ngoài bước vào, theo sau là Lam Ngọc Điền, và Lâm Hạ Ly lúc này mới nhận thấy chỗ ngồi của Lam Ngọc Điền vẫn còn trống.
“Thực xin lỗi, vừa rồi tớ bị giáo viên gọi đến văn phòng, đây là bữa sáng của cậu.
”
Hạ Gia Huy lấy từ trong túi ra cái bánh bao hấp, cậu mới không nói cho Lâm Hạ Ly biết là sợ là bánh bao sẽ bị lạnh.
Cậu ấy chạy một mạch đến tận lớp học.
“ừ.
” Lâm Hạ Ly gật đầu, lấy bữa sáng và định hỏi gì đó, nhưng chuông vào lớp đột nhiên vang lên khiến cô bé phải im lặng.
Vừa tan lớp, Lâm Hạ Ly xoay người muốn nói chuyện với Hạ Gia Huy, thì thấy Hạ Gia Huy đã rời khỏi chỗ ngồi đi ra khỏi phòng học, Lam Ngọc Điền cũng đi theo ra ngoài.
Lần này Lâm Hạ Ly bắt được, bởi vì hai người đang nói chuyện, theo tính cách sẵn lòng nói chuyện với người khác của Hạ Gia Huy cũng được coi là đặc biệt.
Hai người họ đang làm gì, và bọn họ từ khi nào lại trở nên thân nhau như vậy?
Cho đến khi tiết học mới sắp bắt đầu, hai người mới bước vào, nhưng Lâm Hạ Ly cả buổi sáng đều có tâm trạng rầu rĩ không vui Sau khi tan học, Lâm Hạ Ly uể oải thu dọn sách vở, sau đó cũng không thèm nhìn Hạ Gia Huy, nói gì đến chào hỏi, đi thẳng bước ra cửa.
“Này, Hạ Ly, chúng ta cùng đi!”
Hạ Gia Huy đuổi theo cô bé.
“Ồ”
Lâm Hạ Ly tức giận gật đầu, không nói nhiều lời Thấy gần đến cổng trường, Lâm Hạ Ly dừng lại, định nói gì đó, nhưng bị Hạ Gia Huy cắt ngang trước: “Ngày mai tớ không thế mang bữa sáng cho cậu”
“Cái gì, tại sao, là do Lam Ngọc Điền đúng không, tớ biết mà”
Sự bất bình đồng thời tràn ngập, Lâm Hạ Ly chỉ cảm thấy cả người không ổn.
“Cái gì, cậu biết rồi à?”
“Thực sự là cậu ta?”
“Đúng vậy, cậu ấy và tớ đều đã vượt qua cuộc thi toán học lần này và nhận được thông báo cử đi”
Cái gì, Lâm Hạ Ly đã sững sờ một lúc, lúc ấy chỉ lo tìm tên của Hạ Gia Huy mà coi nhẹ Lam Ngọc Điền.
“Lần này nhà trường quyết định để tớ và cậu ấy thay mặt nhà trường tham gia một cuộc thi, điều này rất có ích cho chúng tớ.
Hôm nay cô giáo đặc biệt yêu cầu chúng tớ nói chuyện”
‘Vốn dĩ đó không phải là điều cô bé nghĩ, Lâm Hạ Ly thở phào nhẹ nhõm Nhưng lại nhận ra một vấn đề khác.
“Cuộc thi ở Hải Phòng, diễn ra trong bao lâu?”
“Khoảng nửa tháng! Còn chưa rõ” Hạ Gia Huy thì thào, Lâm Hạ Ly nheo mắt lại.
“Vậy.
“Ừ, ngày mai tớ sẽ rời đi”
Trong lòng từng trận chua xót ập tới, tuy rằng chỉ nửa tháng, nhưng vì sao có chút buồn bực, đây là lưu luyến sao?
“Vậy thì chúc cậu may mắn” Lâm Hạ Ly mỉm cười, xoay người bỏ chạy.
Ngày hôm sau như hẹn mà đến, Lâm Hạ Ly không còn hát hò như trước nữa, tốc độ trở nên chậm chạp, như con ốc sên.