Chương
“Thi thế nào rồi?”
Hạ Gia Huy vỗ vai cô bé, nhẹ giọng hỏi, Hạ Ly tức giận vô lực lắc đầu.
“Cảm giác tế bào não đã chết hết rồi, có biết chết thế nào không?”
“Chết thế nào?”
“Bị thiên địch của tớ làm tức chết”
Lâm Hạ Ly hậm hức sờ đầu, lại thở dài một hơi.
“Thiên địch?”
“Số học đó”
Ha ha ha, Hạ Gia Huy cười sảng khoái một tiếng, rốt cuộc cũng bị Lâm Hạ Ly đánh bại rồi.
“Thật đấy, ai phát minh ra số học thế” Lâm Hạ Ly kêu thảm, nắm lấy tóc.
Cuộc thi số học kết thúc tốt đẹp, Hạ Gia Huy không phụ kỳ vọng, nhẹ nhàng thông qua kiểm tra.
Lâm Hạ Ly trong đám đông liếc nhìn bảng vàng danh dự, chỉ thấy tên của Hạ Gia Huy là trong lòng đã nhảy cẵng lên, quả nhiên, thật lợi hại mà, cậu bé mãi mãi đứng đầu bảng chói mắt như thế.
Lâm Hạ Ly nhíu mày, quay người không cẩn thận đụng trúng ngực một người.
“Xin lõi, xin lỗi”
Không quan tâm nhìn thấy ai, Lâm Hạ Ly cúi đầu đúng mực xin lỗi “Lời xin lỗi của cậu không chuyên nghiệp gì cả”
Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai, Lâm Hạ Ly ngẩng đầu lên trúng mặt của Hạ Gia Huy, cái mặt nhỏ lập tức nóng lên.
“Hóa ra là cậu!”
Lâm Hạ Ly thở phào, sau đó chỉ bảng vàng nhíu mày.
“Không tệ nha”
“Đó là đương nhiên” Hạ Gia Huy nhíu mày.
Ngăn cách ở giữa, Hạ Gia Huy cũng thu sự lạnh lùng lúc trước của mình lại, cậu bé càng trở nên chân thực hơn trước mặt Hạ Ly.
‘Yêu đương trong sân trường mới đầu chỉ như một đóa hoa trộm nở trong góc, mỗi ngày bình thường anh tranh em cướp lại cảm nhận được sự tốt đẹp của tình yêu, chỉ thêm một giọt nước mưa rơi xuống thôi, nó sẽ càng thêm mạnh mẽ, ngày qua ngày không thể ngăn lại được.
Tớ thích cậu, vừa muốn để cậu biết, lại muốn vụng trộm như thế này, đúng lúc tớ cũng thích cậu, ở giữa ngăn cách một tờ giấy mỏng manh, không xuyên thủng, chúng ta lại vì sự tồn tại của nó mà cảm thấy đau khổ lại Vui sướng.
Ngân nga một bài hát vui vẻ trong miệng, đôi mắt cong cong, bước chân nhẹ nhàng.
Theo sau Lâm Hạ Ly, ánh mắt Lâm Chí Linh đầy vẻ nghiên cứu.
“Hạ Ly sao vậy? Gần đây tâm trạng tốt nhỉ?”
“Sức mạnh của tình yêu là vô tận, làm sao nào? Ghen tị à?”
Lâm Hoà Phong nhướng mày và sải bước về phía trước.
“Sức mạnh của tình yêu!”
Lâm Chí Linh nhỏ giọng thì thào một chút, có phải Lâm Hoà Phong đây là đang chế giễu bản thân là cẩu độc thân sao?
“Này, Hạ Ly đây chính là yêu sớm, em không lo lắng sao, hơn nữa bản thân anh cũng là cẩu độc thân không phải sao?”
Lâm Chí Linh không phục liền đuổi theo sau, và khoác vai Lâm Hoà Phong, Lâm Hoà Phong liếc nhìn một cái về phía vai mình sau đó lại liếc nhìn về phía Lâm Chí Linh, Lâm Chí Linh ngay lập tức hiểu ý liền thu tay về.
“Hạ Gia Huy đã vượt qua cửa ải của cha, còn phải lo lắng gì nữa?”
Lâm Chí Linh nhíu mày, nghĩ đến đây nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, dù sao Lâm Hạ Ly từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng.