Chương
Tiếng Hạ Ly cất lên cắt ngang mạch ký ức của Lâm Niệm Sơ, anh nhìn Hạ Ly, lắc lắc đầu, tập trung nhìn ngắm cô.
Cô gái nhỏ năm đó giờ đã lớn thành thiếu nữ rồi.
“Vì sao cháu lại không ngủ được thế?”
Hạ Ly hơi sửng sốt, ăn một miếng bánh kemto.
“Chú Niệm Sơ, cháu thích một người, anh ấy là đàn anh trong trường đại học của cháu.
”
Mắt Lâm Niệm Sơ sâu thăm thẩm, sau đó cười nói “Thế thì càng tốt chứ sao, điều đó cho thấy rãng Hạ Ly nhà chúng ta trưởng thành thật rồi!”
“Nhưng mà Mắt Hạ Ly cụp xuống, mặt cô lộ ra vẻ phiền muộn.
“Nhưng mà cái gì?”
“Thế nhưng anh ấy lại không thích cháu”
Lúc nói ra câu này, trong mắt Hạ Ly tràn đây mất mát, khiến cho người ta không khỏi đau lòng cho cô bé.
“Làm sao cháu biết được rằng cậu ta không thích cháu? Cậu ấy có bạn gái chưa?”
“Cũng không phải chuyện đó, anh ấy còn độc thân, thế nhưng cháu nhận ra rằng những chàng trai thích cháu đều có ánh mắt khác, chỉ có anh ấy nhìn cháu có vẻ hơn chán gh còn luôn luôn bắt nạt cháu, bộ dạng anh ấy lúc.
nào cũng có vẻ như bất cần đời, lạnh lùng như băng, cứ như ai đó đang nợ tiền anh ấy vậy, khiến cháu không thể nào đoán ra anh ấy đang nghĩ gì”
Nhắc đến câu ta, trong mắt người con gái mình đang yêu, cho dù cậu ta có đáng ghét cỡ nào thì cũng không thể ghét được, Lâm Niệm Sơ cười khố, cúi đầu che giấu ánh mắt đầy tiếc nuối.
“Vậy thì cháu thì sao, sao không nói cho cậu ta biết, nói không chừng cậu †a cũng thích cháu đấy?”
“Sao có thế chứ? Cháu là con gái sao có thể chủ động được? Hơn nữa nếu như bị từ chối thì cháu phải biết làm sao đây?”
Hạ Ly mím môi, vẻ mặt thẹn thùng.
“Tại sao con gái lại không thể chủ động chứ, cháu còn trẻ thế này mà, cháu có thể thử xem, còn hơn là bỏ lỡ một cơ hội tốt!”
“Vâng chú Niệm Sơ, cháu biết rồi!”
Hai mắt Hạ Ly sáng rực lên, cứ như là vừa nhận ra một quyết định trọng đại.
Lâm Niệm Sơ không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, chỉ là vào thời khắc này, anh thật sự mong Cô Hạ Linh phúc hơn bất cứ ai Bản thân mình đã không thể khiến cô ấy yêu mình, vậy thì sao không thể đổi cách khác là giúp cô ấy đạt được hạnh phúc của mình.
“Chú Niệm Sơ, điện thoại chú kêu kìa!”
Lâm Niệm Sơ nhìn thoáng qua tên hiển thị trên màn hình – Tống Uyển, anh lại nhìn Hạ Ly, lựa chọn tắt đi “không có gì! Cuộc gọi quấy rối ấy mài”
“Đã hơn mười hai giờ đêm rồi, ai mà lại quấy rầy chuyên nghiệp như thế chứ?”
Vừa dứt lời, chuông điện thoại lại reo lên.
“Xem ra cuộc gọi quấy rây của người này có vẻ nan giải ghê! Được rồi, cháu xuống ngủ trước đây, chú cứ từ từ ứng phó với cuộc gọi quấy rối này đi nhé!”
Hạ Ly nháy mắt một cái, có vẻ như đang xem trò vui, cười xấu xa nhảy xuống dưới.
“Được rồi, chú Niệm Sơ, cảm ơn chú! Cảm ơn vì đã nói với cháu những điều đó”
Hạ Ly đột nhiên quay đầu lại, nói với Niệm Sơ.
“Ừ, cháu mau đi ngủ đi!”
Lâm Niệm Sơ cười ấm áp, vẫy vẫy tay xua cô bé đi.