Chương
“Vê nhà rồi đây!”
‘Vừa nói xong, người đầu tiên xuống xe là Hòa Phong, điều này từ trước đến nay không hề thay đổi, tuy cậu bé bề ngoài có vẻ lãnh đạm, thế nhưng đều là người một nhà.
“Cha ơi, mẹ ơi, bọn con về rồi đây ại”
Giọng của Hạ Ly lúc nào cũng lanh lảnh nhất, lúc nào cũng khuấy động bầu không khí trong gia đình “Hạ Ly, Hòa Phong, Chí Linh!”
Hoàng Ánh nghe thấy tiếng cháu gọi thì lập tức chạy ra ngay, sau bà còn có Lê Nhật Linh và Lâm Quân.
“Bà nội ơi!”
“Bà ơi!”
“Hạ Ly lại cao hơn rồi đấy à, đúng rồi, đúng rồi!”
“Chí Linh cháu đang mặc cái gì thế kia?
Sao trên quần cháu lại có vết rách to như thế, để bà bảo má Trương vá lại cho cháu”
“Hòa Phong cháu đấy à, có phải cháu ăn uống không được không, sao lại gầy thế này!”
Lê Nhật Linh đến gần đám trẻ, trong tình huống như vậy, đến cả Hòa Phong cũng dịu dàng hẳn đi.
“Mẹ, con ăn cơm ngon lắm, nhưng mà ăn mãi không béo lên được!”
“Mẹ, bà chả hiểu gì cả, đây là mốt quần hiện nay mà! Năm nay đang nổi tiếng cái trend này đó”
“Bỏ đi, mẹ đừng quở trách nữa, chúng ta già cả rồi, lạc hậu rồi”
“Cha thế mà nói đúng ghê!”
“Không phải con dễ tính quá rồi đấy chứ, lúc nào cũng cưng chiều đám con, chiều đến mức chúng nó hư luôn rồi kìa”
Cả nhà người nói người cười náo nhiệt vô cùng!
Đêm đã khuya, không còn mấy ai thức nữa, tất cả mọi người đề đã tắm rửa nghỉ ngơi!
Chỉ có Hạ Ly là vẫn chưa ngủ được.
Cô lén trèo lên nóc nhà, ngồi trên tầng nhìn bầu trời sao giăng kín.
Vạn vật đều yên tĩnh, cách vách tường không xa có vài âm thanh nhỏ, cơn gió thổi qua mang đến cảm giác mát lạnh.
“Hạ Ly!”
Nghe thấy có ai gọi cô, cô quay lại nhìn thì thấy có người đang cười dịu dàng với mình.
“Chú Niệm Sơ!”
“Cháu không ngủ được hải”
“Dạ!”
“Này, chú vừa làm một chiếc bánh kem nóng hổi cho cháu đấy, buổi tối hơi lạnh, đừng để bị cảm nha!”
“Vâng!”
Hạ Ly ngoan ngoãn nhận lấy chiếc bánh kem.
“Làm sao chú biết cháu đang ở đây?”
“Từ xưa cháu đã có cái tính này rồi, lúc nào không ngủ được là lại lên tầng thượng ngồit”
Lâm Niệm Sơ nhìn biển sao kín trời, dường như anh đang đảm chìm trong hồi ức.
Có một cô bé nhỏ tuổi chỉ lên bầu trời: “Niệm Sơ, nhìn đi, có sao băng kìa!”
Sau đó nhắm mắt lại cầu nguyện, nhưng cuối cùng lại nói ra lời cầu nguyện đó.
Khi cô bé hỏi cậu ấy đang ước điều gì, thì cậu ấy lại đáp là đồ ngốc, nếu nói ra lời nguyện cầu thì sẽ không còn linh nghiệm nữa.
Gô gái nhỏ tức nghiến răng nghiến lợi Thế nhưng cô gái nhỏ nào đâu có biết ước mong của cậu ấy chính là hy vọng cô bé có thể thực hiện được tất cả các ước nguyện của mình.
“Chú Niệm Sơ, chú đang nghĩ gì vậy ạ?”