Cát Băng thật sự biết làm người tốt, dù sao hắn cũng biết mục đích của bọn Cát Băng rồi, hơn nữa cũng biết bọn họ biết Hắc Huyền Lệnh chân chí ở nơi của mình, hắn tùy tiện nói cho Phinh Đình, như thế đánh tan nghi ngờ của Phinh Đình với mình, đó không phải càng nắm giữ một vào thứ tốt hay sao? Trong lòng Cát Băng tính toán kỹ lưỡng.
Tiễn nhị đương gia rời khỏi, Phinh Đình cố gắng nhớ lại lời của nhị đương gia đã nói, cũng không biết lời nói của Cát Băng có thể tin hoàn toàn được không, nhưng có vài thứ nàng ta có thể xác nhận, ví dụ liên quan đến Hắc Huyền Lệnh bây giờ đang ở Đào Viên sơn mạch, nàng ta phải nhân lúc rảnh rỗi, có thể tra ra Hắc Huyền Lệnh thật đang ở chỗ nào? Xem ta bây giờ chỉ có thể từ từ tìm, có lẽ tối ra ngoài thử vận may, tìm vài nơi quan trọng xem sao.
Đêm khuya, Huyền Thiết dựa theo địa phương mà Đại Nha nhắc đến với mình, cùng với địa phương mấy ngày nay bản thân thăm dò được, hắn cẩn thận né tránh một số người đi tuần, đến cái nơi được gọi là Thính Vũ Hiên.
Chỉ là hắn không ngờ, vừa định tiến vào thì nhìn thấy một nữ tử bước ra, tuy không nhìn rõ gương mặt của nữ tử đó nhưng thân hình đó, còn cả đôi mắt đó, Huyền Thiết có thể chắc chắn nàng ta chính là Phinh Đình mà mình suy nghĩ đến hằng đêm.
Hắn nhún người bám theo Phinh Đình.
Ban đầu, Phinh Đình cũng không có phát giác ra, còn thấy rất vội vàng, bay nhanh đi, khi ở hồ nước nàng ta lờ mờ nhìn thấy một đạo thân ảnh, có người bám theo nàng ta, vậy mà nàng ta lại không biết.
Nàng ta thân thể lóe lên, sau đó bay vòng, bay qua một cái viện, từ phía sau vòng qua, vòng đến đứng sau lưng Huyền Thiết.
Một chưởng của Phinh Đình đánh tới, nàng ta muốn nhìn rõ người này rốt cuộc là ai? Có phải là người nhị đương gia phái đến giám sát mình hay không cho nên cô mới cẩn thận như vậy.
Vốn dĩ Huyền Thiết bám theo, thế nào nhìn thấy thân ảnh của Phinh Đình lóe lên rồi không thấy đâu nữa, hắn còn đang buồn bức, không ngờ phía sau đột nhiên có một chưởng phong đánh tới, may mà hắn phản ứng nhanh nhẹn, quay người 360 độ, sau đó lùi lại rất xa, phát hiện đối phương đang công kích mình chính là Phinh Đình nữ tử mà hắn tìm kiếm, trong lòng hắn rất vui, vừa định gọi tên của Phinh Đình, không ngờ một chưởng của Phinh Đình lại đánh tới.
Huyền Thiết tránh né rất nhanh, thấy người ra tay với mình chính là Phinh Đình, trong lòng hắn cũng vui, nhưng nghĩ bản thân đã dịch dung cho nên Phinh Đình căn bản không nhận ra bản thân.
“Phinh Đình, là ta, Huyền Thiết!” Huyền Thiết vội vàng nói với Phinh Đình, sợ Phinh Đình tiếp tục công kích, hắn căn bản không muốn làm cô bị thương.
Phinh Đình nghe thấy là Huyền Thiết, chưởng phong trên tay vội thu hồi lại, nhìn xung quanh, không có phát hiện điều dị thường, lúc này mới kéo Huyền Thiết đến một chỗ.
“Như Ý sao lại phái ngươi đến đây?” Phinh Đình nhớ Như Ý lúc đó không có nói với mình là Huyền Thiết sẽ đến, chỉ nói có người sẽ tiếp ứng mình, lúc đó nàng ta còn đang suy nghĩ sao người tiếp ứng còn chưa đến.
Huyền Thiết hơi sững người, sau đó nghĩ rằng chắc Như Ý không có nói chuyện này cho Phính Đình, điều này cũng khiến hắn vui mừng trong lòng, biết Như Ý đang suy nghĩ cho mình, nghĩ đến chuyện bản thân lo lắng cho Phính Đình cho nên đặc biệt phái hắn đến.
“Bên phía cô nương có phát hiện được tình hình gì không?”
Hai người đều biết bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, bọn họ mục đích chính là tra ra nơi cất giữ Hắc Huyền Lệnh.
Phinh Đình lắc đầu: “Bây giờ còn chưa có tình hình gì đặc biệt, chỉ là nhìn dáng vẻ nhị đương gia đó đã không có nghi ngờ gì với ta nữa, hình như đã bắt đầu tin tưởng ta rồi, có điều ta hiện nay còn không thể hoàn toàn chắc chắn cho nên ta càng phải cẩn thận, đêm nay chỉ là đi dò đường, xem chỗ nào có nhiều canh giữ nhiều, ta nghĩ Hắc Huyền Lệnh đó chắc sẽ giấu ở chỗ đó!”
Nghe thấy Phinh Đình nói như thế, Huyền Thiết vội vàng nói: “Nếu đã như thế, vậy chúng ta chia ra hành sự, cô nhất định phải cẩn thận, tính mạng quan trọng hơn tất cả, điều này là môn chủ nói, còn nữ tên nhị đương gia đó, ta thấy cô cũng nên cẩn thận một chút, hắn bây giờ tin tưởng cô, nhưng có thể là hắn đang thăm dò cô thôi, nếu như không cần thiết, cô tốt nhất không nên ra ngoài, lần sau muốn đi đâu, cô trực tiếp nói với ta, ta đi điều tra, biết là ngươi quen thuộc với nơi này, có thể tra trong phạm vi nhỏ là được rồi!” Huyền Thiết lúc này nhìn Phinh Đình, trong lòng tự nhiên rất vui sướng.
Phinh Đình cảm thấy Huyền Thiết nói có lý: “Vậy ngươi cũng phải cẩn thận một chút, ta trở về trước nay, ta sợ muộn nữa, sẽ bị phát hiện!”
Hai người sau khi tạm biệt thì mỗi người trở về chỗ ở của mình.
Huyền Thiết sau khi về đến chỗ ở, đầu tiên viết một bức thư dùng chim bồ câu truyền thư về, trực tiếp truyền cho Như Ý.
Chỉ là Huyền Thiết và Phinh Đình đều không có ý thức đến, đằng sau Phinh Đình, đằng xa xa, có người luôn theo dõi hành động của bọn họ, người kỳ quái đó cùng Phinh Đình có thể có quan hệ gì, nhưng vừa nhìn thấy khinh công của Huyền Thiết và chiêu thức giao nhau của hai người vừa rồi, cũng biết công phu không thấp.
“Ngươi nhìn thấy rõ rồi chứ” Ở trong phòng của Cát Băng, người vừa nãy đó quỳ trước mặt hắn, cung kính báo cáo tình cảnh mình vừa nhìn thấy.
Cát Băng lông mày hơi nhíu lại, trong lại đang tính toán: “Phinh Đình à, Phinh Đình, không ngờ ngươi đến còn dẫn theo người khác đến, thật sự không đơn giản mà, như thế phải giữ cho người đó sống!”
Cát Băng nhìn người đang quỳ trước mặt mình: “Đi điều tra tên đó là ai, có điều đừng đánh rắn động cỏ, nói bóng nói gió hỏi là được! Lui xuống đi!”
“Vâng!”
Khóe miệng của Cát Băng cong lên, để lộ ra tự đắc ý và tính kế, xem ra trò chơi này càng ngày chơi càng vui rồi.
Cát Băng tự nhận mọi chuyện đều nằm trong tay của hắn, chỉ là không ngờ sự ẩn giấu của hắn, ngược lại khiến Cát Lượng có nghi kỵ.
Cát Lượng ngày hôm đó nói để Cát Băng moi tin từ miệng của Phinh Đình đó, được điều gì, sau đó cùng mình thương lượng rồi làm, không có ngờ Cát Băng mấy ngày nay đều tránh hắn, cũng không biết đang bận cái gì, trong lòng Cát Lượng đâu có tức giận, cuối cùng hắn cũng phái người đi điều tra Cát Băng.
Lúc này mới biết, Cát Băng đã đến chỗ của Phinh Đình, sau đó trở về, dường như cũng không có hành động gì lớn, chỉ phái người canh giữ ở xung quanh phòng của Phinh Đình, có điều chỉ là giám sát, cái gì cũng không có làm.
“Chỉ có những điều này sao? Chẳng lẽ không có tin khác?” Cát Lượng đối với đệ đệ của mình càng lúc càng không nhìn thấu, có điều cũng càng lúc càng cẩn thận hơn, không có ngờ hắn lại chỉ có một gương mặt, cứ tiếp tục như thế này, sơn trang này còn không phải đổi chủ sao.
“Thuộc hạ chỉ thấy người đó thi theo Phinh Đình, sau đó trở về trực tiếp báo cáo với nhị đương gia!” Người quỳ trên đất thành thật đợi phân phó của Cát Lượng.
Cát Lượng khẽ gật đầu: “Ngươi tiếp tục giám sát đi, những chuyện khác không có gì cả!” Cát Lượng cũng không muốn làm ra quá nhiều chuyện, dù sao bây giờ ở bên ngoài có cường địch, hơn nữa còn không phải là một người, nội bộ nếu như còn có nội gián, Đào Viên sơn mạch này thật sự không ứng phó nổi.
Hắn ngày mai cần phải tìm các đệ tử của mình để nói chuyện, nếu như có xảy ra vấn đề gì, để Cát Băng ra ngoài xử lý cường địch bên ngoài không phải càng tốt sao. truyện ngôn tình
Nghĩ đến đây, Cát Lượng lại đắc ý cảm thấy bản thân vẫn là thông minh nhất, thích hợp nhất làm chủ nhân của sơn mạch này!
“Chủ tử, nhận được tin rồi, Huyền Dạ dùng bồ câu gửi về!”
Như Ý còn đang ngây người, lo lắng tạo sao lâu như vậy rồi cũng chưa có tin tức của hai người, Huyền Dạ vội vàng chạy đến báo.
Như Ý nghe vậy, hoàn hồn nhìn Huyền Dạ: “Trên đó nói cái gì? Mau đưa cho ta xem!” Như Ý hiếm khi lộ ra sắc mặt nóng ruột, bình thường bởi vì quá trấn định, quá bình tĩnh, trên mặt rất ít xuất hiện biểu tình.
Huyền Dạ đưa tờ giấy trong tay cho Như Ý.
Như Ý mở ra đọc, nội dung bên trên viết: “Môn chủ, thuộc hạ đã thành công gặp mặt Phinh Đình, hơn nữa bước đầu Phinh Đình được lấy được sự tin tưởng của Cát Băng, thuộc hạ sẽ phối hợp với Phinh Đình, sớm ngày tìm ra chỗ giấu Hắc Huyền Lệnh!”
Nhìn thấy tin tức này, Như Ý cuối cùng cũng có thể bỏ được tảng đá trong lòng xuống, trong lòng âm thầm chúc phúc cho hai người, hy vọng hai người có thể mau chóng tìm được chơi cất giấu của Hắc Huyền Lệnh, lý giải câu nói kia của Tử Yên, cái gì Hắc Huyền Lệnh, cái gì mà đứa bé, cô không biết làm sao đem đứa bé và Hắc Huyền Lệnh liên hệ với nhau.
Huyền Dạ thấy Như Ý sau khi đọc xong, sắc mặt dịu đi rất nhiều, cũng biết sự tình có tiến triển rồi. Hắn cũng yên tâm yên hơn nhiều.
“Chủ tử, lần trước người bảo ta điều tra chuyện kia, cũng có manh mối rồi, chuyện xảy ra ở trà lâu lần trước, nhìn dáng vẻ thì là do Đào Viên sơn mạch tự làm, còn chuyện sau này, lại giống như Tịch Mịch Yên Vũ Lâu làm, dường như có ý muốn người đi tham gia tỷ võ, xem ra đối phương rất muốn để người và Hắc Huyền Lệnh dính lấy nhau.”
Huyền Dạ thật ra biết là ai làm như vẫn có chút không hiểu tại sao đối phương lại muốn làm như vậy, cũng không biết môn chủ có thể hiểu được không, và lâu chủ của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu liệu có phải là Hồng Đậu cô nương không, Hồng Đậu có quan hệ tương đối tốt với môn chủ, không biết có liên quan gì đến chuyện không, cho nên nàng ta cũng mời môn chủ tham gia tỷ võ của Huyền Thiết sơn trang lần này.
Như Ý mặc dù có nghi vấn nhưng cũng biết chỉ có suy nghĩ của chính mình, e rằng hỏi cũng không hỏi ra được gì có ích.
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi. Hai ngày này tiếp tục đợi tin của Huyền Thiết, sau đó ta còn phải đến thăm thú một chút Yên Vũ Các của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu này, lúc đó sẽ chuẩn bị là được!” Như Ý luôn suy nghĩ, đã đồng ý với Hồng Đậu, cộng thêm chuyện lần trước nếu đã có liên quan đến Hồng Đậu, vậy thì cô nhất định phải đi dò xét một phen mới được.
Cát Lượng suy nghĩ cả buổi tối về chuyện của Cát Băng, là một đêm dường như không chợp mắt, sáng sớm hôm sau rời giường tinh thần còn không được tốt.
“Đại ca!” Đang đi đến đại sảnh dùng bữa, Cát Băng gặp phải Cát Lượng, mặc dù hắn cố gắng thay đổi thời gian, không có ngờ sáng nay vẫn đụng mặt của Cát Lượng.
Cát Lượng thấy Cát Băng, tinh thần phấn chấn vừa rồi không còn nữa, dường như biến thành tinh thần không tốt.
“Cát Băng, chúng ta mấy ngày nay không có gặp mặt để cùng ăn cơm rồi, đi thôi, cùng đến đại sảnh ăn cơm!” Cát Lượng nói rồi còn khoác vai của Cát Băng.
Cát Băng vốn dĩ còn muốn tìm lí do rời đi, không ngờ Cát Lượng đã mở miệng trước: “Sự tình có bận, đệ phải điều tra thì cũng phải ăn cơm, nghỉ ngơi tốt mới được, với cả hai huynh đệ chúng ta mấy ngày này không gặp, cảm tình không phải cũng giảm đi rồi chứ, sau này sợ rằng sẽ trở thành người ngoài mất.”
Cát Lượng đều đã nói như vậy rồi, Cát Băng nếu như cố chấp từ chối, sợ rằng không hợp tình hợp lý, hắn khẽ lắc đầu, bị Cát Lượng lôi đến đại sảnh.
Trong đại sảnh.
“Cát Băng à, bên phía Phinh Đình, đệ lẽ nào còn chưa hỏi ra được điều gì sao?” Cát Lượng ăn cơm, mới đầu rất yên tĩnh, thậm chí lúc Cát Băng tưởng rằng Cát Lượng sẽ không hỏi thì Cát Lượng đột nhiên nói một câu giống như bom nổ, nổ thẳng trên đầu Cát Băng.
Cát Băng ngại ngùng cúi đầu và vài miếng cơm, lúc này mới nói: “Đại ca, chuyện này không thể vội, nếu vội, sợ rằng sẽ thất bại!” Vốn dĩ Cát Băng còn nghĩ sẽ qua loa cho xong chuyện.
Cát Lượng sớm đã thành tâm đợi chờ câu trả lời của Cát Băng, đâu thể dễ dàng cho qua, trên mặt hắn tỏ ra chút nghiêm nghị: “Cát Băng, nếu như không được, vậy thì không cần làm nữa, bây giờ Đào Viên sơn mạch kẻ địch đều nhìn vào, nếu như bên ngoài không xử lý tốt thì để ta đến đi xử lý, chúng ta không có quá nhiều thời gian, nếu không giấy sẽ không gói được lửa, sớm muộn mấy võ lâm nhân sĩ đó sẽ biết Phinh Đình ở trong tay chúng ta, đến khi đó, nhất định sẽ nhận định Hắc Huyền Lệnh cũng ở sơn mạch của chúng ta, huống hồ chuyện làm ăn ở bên ngoài kẻ thù không chỉ có một, ta thấy đệ cũng có đầu óc kinh doanh, hay là để đệ đi xử lý!” Cát Lượng nói như thế toàn hoàn không cho Cát Băng đường lui, hoặc hắn đi ra ngoài, hoặc hắn nói rõ chuyện này ra.