Cưng Chiều Của Bạo Quân

chương 472: đêm tối, thuận tiện hành sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cát Băng cười gian manh, nói với Phinh Đình: “Nói cho ta biết, thứ này là ai nghĩ ra, hơn nữa còn nghĩ ra cách hay như vậy!” Trong lòng Cát Băng tính toán, nếu như thật sự tìm được người này, hơn nữa mở ra bí mật trong đó, vậy không phải bản thân có thể thiên hạ vô địch hay sao.

Phinh Đình giống như đang giãy giụa, muốn khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng uy lực của con sâu đó dường như quá lớn, hoàn toàn không chế ý chí của cô, hai từ “Như Ý” vậy mà từ miệng nàng ta buột ra.

Cát Băng sững người, nghĩ đến những biểu hiện của Như Ý, lúc này cũng cảm thấy bản thân ban đầu quả thật đã đánh giá thấp cô, có điều không cần lo, bây giờ không phải đã biết sự thật rồi sao, chẳng trách Huyền Thiết sơn trang đó khách khí với cô như vậy, quả nhiên là có vấn đề.

Cát Băng lộ ra thần sắc bình thản, sau đó hỏi tiếp: “Nói cho ta biết, lần này các ngươi làm như vậy là có mục đích gì?” Cát Băng không tin, bọn họ vứt củ khoai nóng trên tay đi là xong chuyện, nếu chỉ như thế, bọn họ sẽ không làm ra sự tình lớn như vậy.

“Tìm kiếm Hắc Huyền Lệnh thật!” Phinh Đình nói rõ ràng rất cứng nhắc, nhưng từng từ từng chữ nói ra lại rất rõ ràng.

Cát Băng vỗ bàn: “Thì ra Hắc Huyền Lệnh này thật sự là thứ tốt, quả nhiên là thứ tốt, tốt, rất tốt! Ha ha, vậy thì để ta chơi cùng các ngươi, xem thử rốt cuộc ai lợi hại hơn!” Cát Băng đứng dậy, cũng không có hỏi nhiều nữ, nếu đối phương đã làm như thế, vậy thì hắn sẽ tương kế tựu kế không phải càng tốt hay sao, đến lúc đó khiến Huyền Thiết sơn trang không thể trở mình được nữa.

“Người đâu, giám sát nhất cử nhất động của Phinh Đình, nhưng không cần quản nàng ta làm cái gì, chỉ cần đến báo cáo, những cái khác thì đừng quản, ta tự biết sắp xếp như thế nào, hiểu chưa?” Cát Băng căn dặn hai ám vệ vừa mới xuất hiện của mình.

“Bên phía Huyền Thiết có tin tức gì không?” Như Ý ngồi trong viện, nhìn những chiếc lá vang rơi xuống, rõ ràng rất cô đơn, hỏi.

Huyền Dạ đứng ở bên cạnh Như Ý, khom lưng nói với Như Ý: “Môn chủ, tạm thời không có, có điều hắn đã từng báo tin về một lần, nói đã thành công trà trộm vào Đào Viên sơn mạch rồi, hơn nữa mấy người đó đối không thấy hắn có gì khác thường cả.”

Như Ý khẽ gật đầu: “Huyền Thiết làm việc, ta đều tương đối yên tâm, bây giờ thì tốt rồi, chỉ là không biết Phinh Đình có phải thật sự bị huynh đệ Cát Lượng Cát Băng dẫn đi hay không!” Như Ý đối với Phinh Đình, thật ra vẫn có quý mến, cho nên mới lo lắng như vậy.

Huyền Dạ an ủi Như Ý: “Môn chủ không cần lo lắng, dù sao Phinh Đình đã từng là sát thủ, cho nên nàng ta tự nhiên sẽ không dễ dàng bị thương, không có tin tức, có thể chính là tin tốt nhất!” Đối với sự lo lắng của Như Ý, Huyền Dạ có thể hiểu, cũng biết Như Ý tuy là môn chủ, lại không có sự cao ngạo của môn chủ, đối đãi với người khác rất tốt, lại không để mọi người tự thế làm bừa, nếu không cũng sẽ không khiến bản thân tâm phục khẩu phục bán mạng cho cô như vậy.

Nghe thấy Huyền Dạ nói như vậy, Như Ý lại cảm thấy quả thật mình lo nghĩ quá nhiều, xem ra thật sự có quan tâm quá tất loạn.Tạm thời không có chuyện gì khác, bây giờ không có tin tức cụ thể của hai người, cô đã đồng ý Hồng Đậu đến Yên Vũ Lâu cũng chỉ đành tạm gác lại, đợi bao giờ rảnh, Như Ý nhớ lúc mình xuống núi, từ trà lâu lúc ban đầu, sau đó đến tỷ võ.

Mắt cô đột nhiên sáng lên, cô nhớ ban đầu có người muốn hạ độc thủ với cô, cô còn nhớ đến ban đầu mình tham gia lần tỷ võ đó có người đã chú ý đến mình: “Đúng rồi, Huyền Dạ, ngươi biết trà lâu mấy ngày trước mà ta đến đã xảy ra chuyện không? Rốt cuộc là ai, vậy mà giết hết những người đó?”

Như Ý cho rằng, người hạ độc thủ trong trà lâu, có thể đồng một bọn với đám người khiến cô đã đến Huyền Thiết sơn trang.

Huyền Dạ nghe Như Ý nói vậy, cố gắng nhớ lại chuyện lúc đó: “Ồ!” Nghĩ rất lâu, mặt mày của Huyền Dạ mới có biểu hiện đã biết: “Môn chủ nói đến người của trà lâu lần đó đều bị người hết hả, thuộc hạ thật sự không biết, có điều, nếu chuyện lần đó, môn chủ sống sót, nói rõ đối phương không muốn làm hại môn chủ, cho nên có thể nhận định người đó không có ác ý với môn chủ!”

Huyền Dạ có thể nghĩ đến cũng điều này, bởi vì khi đó cô không có quan hệ gì mấy đến đến sơn trang của ông ta cho nên ông ta cũng không có để ý, chỉ là nghe nói đến chuyện này mà thôi, thù địch trên giang hồ lúc nào cũng có, càng huống chi còn liên quan đến Hắc Huyền Lệnh chứ!

Như Ý khẽ gật đầu, nói như vậy, manh mối này đã đứt rồi, không đúng, không có đứt, bởi vì cô nhớ sơn trang lúc đó có một quy định, đó chính là kẻ thù nếu như đối với bản thân bất lợi, vậy thì chỉ cần bản thân gia nhập vào cuộc thi, sơn trang sẽ giúp ngươi dẹp yên đám người đó, hơn nữa có thể giúp ngươi tra ra những người đó là ai?

“Huyền Dạ, còn nhớ tình hình hôm ta tham gia thi đấu không? Lúc đó có người muốn để ta tham gia thi đấu, sau đó ép chúng ta ra tay, ta nghĩ các ngươi chắc cũng đã điều tra mấy người này rồi, ta muốn biết thân phận thật của đám người đó, ngươi mau chóng đi tra cho ta!” Như Ý nghĩ đến hy vọng này, rất muốn biết chuyện này rốt là như thế nào, tại sao đối phương muốn để cô tham gia thi đấu lần này, dựa theo kinh nghiệm lần đầu vào giang hồ của cô, kẻ thù là không thể, không có lí do để bản thân đến tham gia, có thế có chỗ tốt gì.

“Thuộc hạ bây giờ đi điều tra, môn chủ yên tâm!” Huyền Dạ mau chóng dựa theo yêu cầu của Như Ý đi điều tra rõ người lúc đó đã làm tổn hại đến Như Ý.

Như Ý nhìn bầu trời, tiếp sau đây muốn xem Phinh Đình và Huyền Thiết rồi, nhưng mong tất cả đều thuận lợi.

Huyền Thiết ở Đào Viên sơn mạch dần quen thuộc với người ở đó, hắn giả vờ rất giống, miệng lưỡi cũng ngọt, mọi người đều rất thích hắn cho nên có cái gì cần chú ý, tin bát quái gì đều nói cho hắn, kêu hắn chú ý, đừng đắc tội với nhân vật lớn bên trong.

Hôm nay, Huyền Thiết được biết Cát Lượng trở về sơn mạch, hơn nữa còn dẫn về một cô nương xinh đẹp, Huyền Thiết nghĩ người đó chính là Phinh Đình, chỉ không biết Phinh Đình bị nhốt ở đâu.

“Đại Nha, Đại Nha, ngươi nói dẫn về một tỷ tỷ xinh đẹp, đang ở đâu thế?” Đại Phúc giả vờ rất thuần chất, ánh mắt mong đợi nhìn nữ tử tên là Đại Nha, Đại Nha đó nhìn cũng tính là thanh tú.

Vốn dĩ bị nam tử kéo quần áo của mình, Đại Nha có chút xấu hổ, đặc biệt là nam tử trước mắt lại là người mà mình thích, có điều nghe hắn hỏi như vậy, Đại Nha lại không vui: “Đại Phúc, thì ra ngươi cũng là người tham sắc, nghe thấy có cô nương xinh đẹp, nhìn lại ngươi đi, mắt cũng phát sáng rồi!” Đại Nha nói lời này, có vị chua rõ ràng, giận dỗi nhìn Đại Phúc.

Huyền Thiết thấy Đại Nha nói thế, trong lòng đột nhiên có chút hiểu ra, bản thân e rằng có nói cũng không đúng, hắn vội vàng giả bộ tủi thân: “Đại Nha, người ta, người ta không phải có ý đó, người ta nghe mấy người kia nói như thế, chỉ nghĩ đâu có ai xinh đẹp dễ thương hơn Đại Nha chứ, cho nên muốn xem thử, sau đó nói với mấy người đó Đại Nha mới là người đẹp nhất thôi!”

Huyền Thiết nói lời này, thật ra trong lòng còn đang đổ mồ hôi, hắn nghi ngờ bản thân, lời như này là cũng nói ra được, thật sự mất mặt mà.

Đại Nha nghe thế, mặt mày lập tức tươi lên: “Thật sao?” Đại Nha nắm tay của Huyền Thiết, rõ ràng có chút kích động, bị nam nhân mình thích khen như vậy, nàng ta đâu có để ý nhiều như thế nữa: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Huyền Thiết nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi! Cho nên Đại Nha, ngươi nói cho ta biết đi, đến lúc đó ta trở về nói với Đại Hỏa!”

Đại Nha được khen mà quên biết, trong đầu đâu còn nghĩ được gì: “Vậy được, ta nói cho ngươi! Nàng ta ở trong Thính Vũ Hiên nằm ở bên cạnh phòng của đại đương gia và nhị đương gia!”

Huyền Thiết ghi nhớ vị trí mà Phinh Đình ở, trong lòng vui mừng, có điều mặt mày lại giả bộ đáng yêu chất phác: “Đại Nha, ta đi làm việc trước đây, đợi ta rảnh, ta lén đi xem, sau đó trở về nói với ngươi và Đại Hỏa!”

Huyền Thiết nói xong cũng không đợi Đại Nha lên tiếng thì hắn đã rảo bước trở về, bây giờ đang là ban ngày, cũng không tiện thăm dò, vẫn là đợi khi đêm tối, dễ dàng hành sự.

Phinh Đình sau khi Cát Băng rời khỏi không được bao lâu thì tỉnh táo lại, có điều nàng ta cái gì cũng không có ấn tượng.

“Ưm!” Phinh Đình cảm giác duy nhất điểm không thích hợp chính là đầu của mình có chút đau, đau đến mức có chút lợi hại, còn lại chính là cảm thấy bản thân rất mệt.

Bây giờ cũng không biết nhị đương gia đó rốt cuộc tin tưởng mình của mấy phần, nàng ta cũng không dám sơ xuất hành sự, hơn nữa cuộc sống hiện này đã như thế này, nhìn thì cũng tự do, cũng đoán không ra hai huynh đệ Cát Lượng Cát Bằng này rốt cuộc chuẩn bị làm điều gì, cô có để lại ký hiệu dọc đường, cũng không biết có thể bị người có lòng phát hiện ra không, dù sao mọi người đều có hứng thú với Hắc Huyền Lệnh, vậy thì nàng ta đều để tất cả mọi người cùng đến tranh đoạt Hắc Huyền Lệnh thật này.

“Phinh Đình cô nương, nhị đương gia đã nói, bảo cô không có chuyện gì thì ra ngoài đi dạo, ở trong phòng lâu sợ rằng cô sẽ buồn bực!” Khi Phinh Đình đang bần thần, không biết Cát Băng này rốt cuộc nghĩ gì, một nha hoàn từ bên ngoài bước vào nói với Phinh Đình.

Phinh Đình có chút khó hiểu nhìn nha hoàn: “Nhị đương gia hắn không có nói cái gì khác sao?” Phinh Đình rất không hiểu, điều này dường như không quá giống với tác phong của Cát Băng.

“Ngươi hy vọng ta nói cái gì khác?” Cát Băng đi đến cửa, vừa thay nghe thấy lời này của Phinh Đình, mau chóng bước vào hỏi nàng ta.

Phinh Đình vừa nghe thấy tiếng của Cát Băng, nàng ta đang muốn tìm hắn, lúc này vừa đúng lúc.

“Nhị đương gia!” Phinh Đình vẫn lịch sự thi lễ.

Cát Băng phẩy tay, làm tư thế muốn đỡ Phinh Đình, có điều Phinh Đình phản ứng nhanh, kịp thời tránh khỏi ‘ý tốt’ của Cát Băng.

“Nhị đương gia, người giữ thuộc hạ ở lại nơi này là có ý gì?” Phinh Đình khôi phục quyết đoán của mình, không có yếu ớt như hai hôm trước nữa, nàng ta cảm thấy bản thân như thế này càng dễ lấy được lòng tin của Cát Băng.

Cát Băng cũng không có ngờ Phinh Đình lại dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình, nếu không phải hắn biết sự thật, sợ rằng hắn vẫn bị lừa rồi, hắn một chút cũng không để ý mà cười cười: “Lần trước khiến người bị trọng thương, mà ngươi đều luôn trung thành với ta và đại ca, lần này trở lại muốn để ngươi cố gắng nghỉ ngơi điều dưỡng, đến lúc đó mới có thể làm việc cho chúng ta được!”

Phinh Đình tuy trong lòng phỉ nhổ, lần trước còn không biết là ai muốn mình chết, hiện nay lại giả vờ mèo khóc chuột như vậy, có điều Phinh Đình tự nhiên sẽ không ở lúc này mà vạch trầm Cát Băng.

“Đa tạ nhị đương gia, chỉ cần nhị đương gia tin tưởng thuộc hạ, chính là niềm an ủi lớn nhất của thuộc hạ rồi, thuộc hạ nhất định càng thêm tận tâm làm việc cho nhị đương gia!” Phinh Đình ở đây nói là nhị đương gia, bởi vì nàng ta luôn biết nhị đương gia thật ra bất mãn với đại đương gia, bởi vì đại đương gia luôn coi thường nhị đương gia.

Tùy trong lời nói thật giả lẫn lộn, có điều Cát Băng nghe thấy lời này khiến cảm giác hư vinh trong lòng được thỏa mãn: “Được! Được! Có lời này của ngươi, ta cũng yên tâm, bây giờ viện này thuộc về ngươi, ngươi trở về nghỉ ngơi, muốn ra ngoài đi dạo, tùy ý, dù sao ngươi cũng sống ở Đạo Viên sơn mạch này mười mấy năm rồi, sợ rằng không có mấy ai quen thuộc hơn ngươi, đúng rồi, luôn kêu ngươi ra ngoài đi tản bộ để nói ra chuyện Hắc Huyền Lệnh của Huyền Thiết sơn trang, thật ra bây giờ ta có thể nói với ngươi, Hắc Huyền Lệnh này chân chính thật ra ở sơn mạch của chúng ta, cho nên về sau ngươi cũng không cần lo lắng Hắc Huyền Lệnh này, dù sao cũng là đồ vật của Vô Tuyết sơn trang của các ngươi, bây giờ không trả cho ngươi, chỉ là sợ bị người có tâm tư lừa mất hoặc trộm mất, đợi đến khi thời cơ chín mười, ta sẽ trả cho ngươi!”

Truyện Chữ Hay