Nếu không phải cổ họng anh vẫn khàn khàn, giọng điệu này, giống như tất cả thân thiết vừa rồi đều là giấc mơ của cô.
Lương Dĩ Toàn không nhịn được nghĩ, đôi môi kia thật là có ma lực, có thể đem những lời không tính nhiều lắm của cô nuốt vào trong cổ họng.
Hơn nữa mỗi lần nhìn anh lại không giống như cố ý làm sặc người khác.
Ví dụ như hiện tại, anh ngồi ở trên ghế sofa, chậm rãi rót nước từ bình thủy tinh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô chờ cô mở miệng, nên là đang thật sự tò mò: Cô không phải tới làm tình, chẳng lẽ tới làm khách?
Anh đại khái thấy được, trừ cái đó ra, bọn họ không có gì cần gặp mặt.
Bởi vì là đương nhiên, cho nên không e dè.
Môi Lương Dĩ Toàn mím thành một đường, từ trên giường ngồi dậy, phủi lại vạt áo bị kéo nhăn.
Biên Mục ngồi chồm hổm ở cạnh giường vẫy vẫy đuôi tới cạnh cô.
Cô nhéo nhéo ngón chân nó, giọng nói lạnh nhạt nói: “Tuần diễn vừa kết thúc phải về nước, em tới tạm biệt nó.”
“Hơn nửa đêm tới chỉ là vì một con chó?” Biên Tự di chuyển hầu kết uống hết nửa cốc nước, chống đầu gối, để lại một câu “Vậy em từ từ nói” rồi vào phòng tắm.
Tay Lương Dĩ Toàn ôm chó ngừng một lúc.
Ngay sau đó, cửa gỗ kêu “ầm” một tiếng giật mình rồi đóng lại.
Rèm lụa ngăn lại ánh trăng ngoài cửa sổ, phòng ngủ trang trí màu lạnh chỉ có một ngọn đèn, phía phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách đem vẻ tĩnh mịch của căn phòng trống rỗng nổi bật lên.
Lương Dĩ Toàn rũ mắt ôm chó trong lòng, máy móc chải chuốt bộ lông cho nó.
Từ quảng trường Amsterdam ngựa xe như nước đến ngọn đảo mênh mông hẻo lánh này, tất cả sóng dậy bốn bề đều thành đầm nước bình tĩnh, chỉ còn lại mệt mỏi không tan được.
Tới lúc cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến lần nữa, Lương Dĩ Toàn mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Biên Tự lấy khăn lau tóc, trần truồng đi ra.
Giọt nước từ lọn tóc anh rơi xuống, chảy qua xương quai xanh và bắp thịt từng múi rõ ràng.
Sữa tắm mát lạnh tỏa ra mùi hương đàn ông khắp không khí.
Biên Tự tắm xong luôn cứ thoải mái như thế, cũng không phải bởi vì trong phòng có thêm tấm vải dệt như cô.
Lương Dĩ Toàn đã từng cho rằng đây là không câu nệ tiểu tiết, về sau nghe được một câu, mới biết đây là biểu hiện nắm giữ quan hệ tuyệt đối cực đoan và tự tin trong tiềm thức của người đàn ông.
Cô không biết cách nói này có dựa theo tâm lý học hay không.
Lương Dĩ Toàn đem Biên Mục ngủ trong lòng đặt tới cạnh chân, đứng dậy nhìn anh đến gần.
Biên Tự đến trước mặt cô gập ngón trỏ lại, lấy đốt ngón tay cọ xát môi dưới của cô: “Nhìn cái gì?”
Cô nghiêng đầu tránh đi.
“Không muốn nói chuyện cũng đừng nhìn lung tung.” Biên Tự nhướn mày, đem khăn mặt tiện tay ném xuống sofa, “Vẫn không ngủ được?”
Lương Dĩ Toàn chống mí mắt lắc lắc đầu.
Vừa rồi ổn định tâm trạng xuống đã nghĩ, chưa nói tới Biên Cạnh liên tục ở trong phòng thu âm hơn mười tiếng, trong điện thoại anh cũng chẳng có mấy app, cho dù có rảnh rỗi cũng không đọc tin bát quái.
Nếu anh không biết tin tức, cô đương nhiên không nghe được lời giải thích.
Đến cũng đã đến, ít nhất hỏi cho rõ rồi phán.
Lương Dĩ Toàn ngẩng đầu lên: “Em muốn …”
“Anh không ngủ, muốn đến phòng thu âm.”
Lương Dĩ Toàn chưa kịp nói xong câu “Tâm sự” đã bị dừng trên bờ môi.
“Không phải anh mới từ phòng thu âm ra sao?” Cô nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
“Vừa rồi có ý tưởng mới.
Em ngủ trước đi, điểm tâm sẽ có người đưa tới cho em.” Biên Tự giống như trấn an con mèo nhỏ, dơ tay vuốt ve sau gáy cô, vuốt hai lần lại buông ra, xách áo tắm lên ra khỏi phòng.
Giống như những lần trước.
Cùng nhau ăn cơm, đi ngủ, nghe nhạc hội, linh cảm anh bất ngờ tới vĩnh viễn đều đặt ở vị trí đầu tiên.
Anh có thể tùy ý bỏ cái gì trong đầu xuống, không chút lưu luyến lao tới piano của anh, nhạc phổ của anh, phòng thu âm của anh.
Một giây trước còn anh anh em em, một giây sau nhạt nhẽo rút ra.
Sau đó cô liền đợi từ khi nắng ban mai vừa lộ ra đến khi màn đêm buông xuống, lại trơ mắt nhìn bầu trời sáng lên, một ngày mới nữa lại tới.
Khi anh để lại một câu “Không rõ ngày về”, đi tới đảo này bế quan cả một tháng, mà cô thì đang dằng dặc nghĩ muốn kết thúc mối tình không bình thường này, lại đợi được anh từ trên trời giáng xuống, đút một viên kẹo tình nồng ý mật…
Cũng sẽ có vài ngày, đâu anh cũng không đi, chỉ ở cạnh cô, giống như muốn dính lấy cô.
Vì thể cô bị ngọt ngào làm mất cảm giác, chịu đựng dày vò tiếp theo.
Người nhảy ba lê năm, quả thực tính nhẫn nại rất cao, quen nhịn đau.
Đêm nay cô thậm chí đã nghĩ, nếu Biên Tự thực sự giẫm lên điểm mấu chốt kia thì tất cả cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất cô có thể tính toán vì “Ai lúc trẻ chẳng yêu tra nam” mà quay đầu rời đi, vĩnh viễn nhượng bộ vì sự nghiệp của anh, vừa khổ sở nghi ngờ bản thân, cảm thấy có phải mình không hiểu chuyện không.
Nghĩ tới đây, Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên không muốn đợi thêm nữa.
Đứng tầm phút, Lương Dĩ Toàn kéo cửa phòng, vào thang máy.
Giờ phút này cô đang ở một tòa biệt thự trên đỉnh núi cao.
Phòng thu âm của Biên Tự ở bên cạnh có kiến trúc phức tạp.
Nơi đó thiết bị đều được trang bị với kỹ thuật đứng đầu, nhạc cụ giá trị hàng trăm, có thể chứa trăm người tổ chức diễn xướng.
Xuyên qua cửa sổ sát đất kếch xù của phòng thu âm, rừng rậm xanh um hòa cùng trời biển nhìn không thiếu cái gì, đương nhiên sẽ tẩm bổ cho linh cảm sáng tác.
Đáng tiếc cô chỉ đứng ở phía xa xa nhìn qua vài lần.
Biên Tự đang làm việc sẽ không chấp nhận có người khác ở đó.
Tuy anh cũng không thiếu tiền, cũng không có đối tác nào dám đề deadline cho anh, nhưng chính là bởi vì anh làm âm nhạc hoàn toàn vì thỏa mãn bản thân, mới càng tập trung hơn.
Đến tầng một, Lương Dĩ Toàn ra khỏi thang máy, theo trí nhớ xuyên qua hành lang treo đầy tranh, ở góc rõ nghe thấy một giọng nam quen thuộc.
“Ông chủ bế quan không xem điện thoại, tôi ở trên đảo này cũng thành G rồi, vừa mới nghe được tin tức.”
“Trong nước không ai liên lạc tới bên này, sợ động phải ông chủ…”
“Tôi biết có chuyện này, tôi chỉ quan tâm đảo bảo mẫu, ngày đó không theo ông chủ đi Amsterdam… Dù sao giải thích với bên ngoài là được.”
“Chút náo loạn này cũng cần ông chủ nói? Anh đem lời này nói tới chỗ ông chủ, anh ấy chỉ nói một câu: Nhìn tôi rất rảnh rỗi?”
“Đúng, vừa rồi tôi đã xác nhận với bên đoàn đội của Bối Oánh, bọn họ đang xử lý rồi.”
Lục Nguyên vừa ảo não nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lương Dĩ Toàn đứng thất thần ở phía hành lang, không biết nghe được từ lúc nào.
“Cô Lương, cô đã nghe thấy…” Lục Nguyên chụp ót, khẩn trương đi tới phía trước.
Lương Dĩ Toàn “ừm” một tiếng.
“Sẽ không phải là trước khi tới đã nhìn thấy tin tức chứ?” Thấy cô không kinh ngạc, Lục Nguyên càng nghĩ càng đau đầu, “Ở trên xe tôi còn bật bài kia nữa, thật xin lỗi cô Lương, tôi đúng là không có năng lực nhìn ra…”
“Không phải,” Không muốn để quá ngại ngùng, Lương Dĩ Toàn cười cười, “Hôm nay tôi cũng bận rộn.”
Lục Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới vừa rồi mình lập lờ nói nước đôi ở trong điện thoại, khẩn trương nói: “Ôi, không phải chuyện lớn gì, đều là bọn cẩu tử gây sự thôi.
Vừa rồi tôi đưa tin tức cho ông chủ xem, anh ấy một chút cũng không để ý, cô cũng không cần để ý đâu.”
Lương Dĩ Toàn chần chừ trừng mắt nhìn: “Sau khi anh ấy xem qua tin tức… trực tiếp đến phòng thu âm?”
“Đúng, chính là phút trước, ông chủ nói một câu nhàm chán, để tôi xử lý, nhìn thái độ chắc là chuyện này không phải thật! Lúc ấy ông chủ đi Amsterdam gặp một đối tác, căn bản không chú ý ngày đó là đêm thất tịch.
Phỏng chừng gặp cô Bối uống say ở bên ngoài, tiện tay chở cô ấy một chuyến, a không, lái xe cũng là cô Bối.”
Lục Nguyên giải thích một đống, lực chú ý của Lương Dĩ Toàn sớm đã bị kéo đi.
“Anh nói… Anh ấy không biết ngày đó là đêm thất tịch, đến Amsterdam là vì công việc, cái khác chỉ là nhân tiện?”
Lục Nguyên gật đầu liên tục như giã tỏi, nhớ tới câu nói lúc nãy: “Vừa rồi ông chủ còn hỏi một câu, ngày đó là đêm thất tịch? Cô xem ông chủ tuyệt đối vô tâm, làm gì có hẹn hò với cô Bối vào lễ tình nhân chứ, quả thật là lời nói không căn cứ!”
Mặt Lương Dĩ Toàn không chút thay đổi gật gật đầu.
“Cô Lương, có phải tôi nói sai chỗ nào rồi…”
“Không có,” Lương Dĩ Toàn cười ảm đạm, “Ít nhất anh đã nhắc nhở tôi.”
Mười giờ sáng ngày hôm sau.
Lục Nguyên bị đồng hồ báo thức gọi dậy, chăm cho Biên Mục xong xuôi, nhân tiện đến chỗ Biên Tự một chuyến, đến nơi vừa vặn thấy anh ăn mặc chỉnh tề từ phòng ngủ đi ra.
Xem ra là vừa trở về từ phòng thu âm.
“Người đâu?” Biên Tự chỉ chỉ phòng ngủ không một bóng người, giơ cổ tay lên chỉnh cúc áo.
Lục Nguyên ngủ chưa đủ, người vẫn lơ mơ: “Anh nói cô Lương?”
“Chẳng thế thì ai?” Biên Tự nhíu mày lại, đi tới bàn ăn bên ngoài kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
“A… Lúc ấy anh ở phòng thu âm, tôi liền không nói với anh, rạng sáng cô Lương đã đi rồi, nói đã thống nhất hành động với đoàn múa, giữa trưa hôm nay sẽ bay về nước, liền không ở cạnh anh nữa.”
Tay lấy dao của Biên Tự ngừng một lát, khóe miệng nói: “Thật sự là vì chó mà tới.”
Lục Nguyên không hiểu, lại sợ hỏi sai, đổi đề tài: “Ông chủ, rạng sáng lúc tôi nói chuyện điện thoại không cẩn thận để cô Lương nghe thấy, cô ấy biết được chuyện anh với cô Bối rồi, tôi đã vắt óc giải thích rồi, cũng không biết cô ấy tin hay không tin… Anh có muốn giải thích lại với cô ấy không?”
Biên Tự dùng dao cắt một miếng bánh mì phô mai: “Bánh mì nướng lâu.”
“A?”
“Phô mai có mùi.” Biên Tự nhíu mày.
“…”
Đều là phô mai phết lên, lấy đâu ra mùi.
Kiểu “Đến tôm lột cũng phải sống” đều có thể đánh giá là miệng hoàng đế, quả nhiên không phải ăn cái gì mà kẻ quê mùa có thể hiểu được.
“Tôi sẽ nghiêm túc phê bình nhà bếp.” Lục Nguyên nắm nắm quyền, thấy Biên Tự kén cá chọn canh, đành phải tự cầm điện thoại đăng kí weibo, xem tin tức thế nào rồi.
Tín hiệu internet trên đảo thỉnh thoảng có chút tùy duyên, Lục Nguyên lướt lướt một hồi lâu mới thấy hot search Bối Oánh đơn phương phủ nhận tình cảm.
Phòng làm việc ROF: “Mấy ngày gần đây tin “tình cảm” của thành viên Bối Oánh đoàn chúng tôi trên mỗi nền tảng mạng đều không phải thật, Bối Oánh ở Amsterdam ba ngày hai đêm đều tập trung thu âm bài hát mới, cảm ơn thầy Biên Tự đã chiếu cố tới hậu bối, cũng cảm ơn mọi người quan tâm.”
Lục Nguyên cầm điện thoại đưa cho Biên Tự xem: “Bên cô Bối đã gửi công văn đi, giải thích quan hệ, chuyển hướng trên người, nói giống như anh giúp cô ấy thu âm bài hát mới… Cũng giải thích việc hai người xuất hiện cùng nhau.”
Biên Tự nhìn cũng không nhìn màn hình, lấy ra một điếu thuốc trong bao, đánh lửa: “Cứ theo cô ta đi.”
Nghe ý tứ này là giữ chút mặt mũi cho Bối Oánh rồi.
Lục Nguyên không nắm chắc thái độ của Biên Tự với Bối Oánh, cũng không dám nhiều miệng hỏi, nếu như thực biết ông chủ mình làm việc trái lương tâm, sau này anh ta ở trước mặt Lương Dĩ Toàn không thể vững tâm được.
Lương Dĩ Toàn là một cô gái tốt, ở bên ông chủ anh đã hơn nửa năm, khiêm tốn không để lộ ra chút gì, chẳng lẽ là không lấy được lợi ích?
Trước không nhắc tới tuổi tác hoành hành của nhà tư bản này, tiền bạc có thể khơi thông không ít chuyện, chỉ cần nói địa vị đức cao vọng trọng của ông nội Biên gia trong giới ca vũ kịch, nhân mạch bốn phía, liền có thể đưa Lương Dĩ Toàn lên đỉnh sự nghiệp rồi.
Nhưng trước kia ở trước mặt hội đồng quản trị đột nhiên để lộ quan hệ giữa Biên Tự và Lương Dĩ Toàn, muốn sắp xếp cho Lương Dĩ Toàn làm nhân vật chính, để cho cô có cơ hội tiến chức, ngược lại lại bị cô từ chối.
Lục Nguyên do dự nhắc nhở: “Cô Lương lúc này chắc còn chưa đăng kí, anh thật không gọi điện thoại sao? Tin tức này đã thanh minh xong, tục ngữ nói đúng…”
“Tôi trả lương cho cậu là mời cậu tới nói chuyện sao?” Biên Tự dụi điếu thuốc cháy được một nửa, đứng dậy đi vào phòng ngủ, miễn cưỡng ngáp một cái, xem bộ là đi ngủ bù rồi, “Trước khi trời tối sập cũng đừng tới gõ cửa.”.