Mùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam.
Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ.
Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn.
Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu.
Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu.
Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp.
“Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái.
“Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi.”
Người mới kia kinh ngạc nhìn ra sân khấu, thấy làn váy mỏng như cánh ve của Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng tung bay một vòng, cần cổ thon dài với cổ chân mảnh khảnh nhìn qua thấy cô mềm mại như không xương, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt.
Ánh đèn di chuyển, da thịt trắng mịn của cô nhuốm một tầng sương mờ ảo, cả người giống như múa theo khúc nhạc theo gió mọc cánh biến thành tiên nữ.
“Kinh nghiệm cũng đủ giỏi, đã múa đơn hai năm rồi lại chưa lấy được nữ chủ diễn? Tôi thấy chị Dĩ Toàn cực kì khổ, mỗi ngày đi sớm về muộn nhất phòng tập, có nề nếp, ngoại trừ luyện múa hình như không có hoạt động khác.”
Có người thứ ba chen vào nói: “Vậy không nhất định, nói không chừng người ta cũng có tiên khí phơi phới đấy, các người không nghe nói mấy hôm trước cô ấy một đêm không về ngủ sao?”
Người dẫn đội cách đó không xa quay đầu, cho người kia ánh mắt cảnh cáo.
Mấy người cuống quít ngậm miệng.
Khúc nhạc chậm rãi hạ xuống âm cuối, Lương Dĩ Toàn đứng dưới ánh đèn tạo thế chân hạc, lưng tạo cong xinh đẹp, đá chân lưu loát độ kết thúc màn múa đơn này, chân trái khẽ chỉa xuống đất, mỉm cười khom cười chào cảm ơn.
Khán giả vỗ tay như sấm dậy.
Tần Hà cạnh sườn nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đỡ lấy Lương Dĩ Toàn: “Chân thế nào rồi?”
Lương Dĩ Toàn vừa đến sau màn liền thu ý cười, thở dốc gật gật đầu: “Trước khi lên sân khấu đã uống thuốc giảm đau, không đau nữa rồi.”
“Nhìn em loạng choạng lòng liền không yên, ta cũng lo lắng theo, may mà đứa nhỏ em chưa bao giờ làm rơi trang sức trên sân khấu.” Tần Hà đỡ sau lưng cô đi, “Chỉ là viêm gân chân cũng không phải việc nhỏ, thuốc giảm đau trị phần ngọn không trị gốc, về nước nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra hẳn hoi.”
Tần Hà thao thao bất tuyệt, Lương Dĩ Toàn thong thả bước đi.
“Cô Tần,” Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, “Đêm nay em có thể không về nhóm không?”
Bước chân Tần Hà ngừng một lát, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn mấy ngày nay.
Sau ngày đoàn múa tới Amsterdam, bạn cùng phòng Lương Dĩ Toàn nói, Lương Dĩ Toàn nửa đêm rời khỏi khách sạn, mãi tới bình minh mới về.
Amsterdam là thành phố náo nhiệt, các thành viên khác trong đoàn cũng ra ngoài đi dạo kết bạn mới, nhưng nghe nói Lương Dĩ Toàn cũng không rời khỏi khách sạn, mà là qua đêm ở phòng tổng thống tầng trên cùng.
Ý tứ sau lưng rất rõ ràng.
Mới đầu Tần Hà đánh chết cũng không tin.
Lương Dĩ Toàn mười bảy tuổi thi vào đoàn múa, có thể nói là bà nhìn cô lớn lên.
Bà thấy tính cách cô luôn theo khuôn phép cũ, cũng không nghe nói có bạn trai, làm sao làm ra chuyện gì.
Nhưng hiện tại, Tần Hà có chút không xác định được rồi.
Nghĩ như vậy, Lương Dĩ Toàn loạng choạng về phòng hóa trang xem điện thoại, thật đúng là không giống như bởi vì chân bị thương mà hoảng hốt.
“Tiểu Toàn,” Tần Hà đánh giá cô, “Gần đây yêu đương rồi hả?”
Lương Dĩ Toàn há miệng thở dốc lại không đáp lại.
Tần Hà cười cười vỗ vai cô: “Cô chỉ thuận miệng hỏi, tuần diễn cực kì thành công, kết thúc rồi thả lỏng một chút cũng được.”
“Cảm ơn cô Tần.”
Cuối tháng tám đêm về mát mẻ, trung tâm thành phố Amsterdam du khách như mắc cửi.
Lương Dĩ Toàn thay đồ múa ra, đổi thành một bộ váy liền màu hồng cánh sen, đứng ở quảng trường cạnh đầu phố chờ xe.
Phía xa sông nước như mạng nhện lóe lên sóng nước trong veo, du thuyền đi qua đi lại, đi qua nơi nào liền cuồn cuộn nổi lên bọt nước trắng xóa, Lương Dĩ Toàn lại không có tâm tư xem náo nhiệt, vẫn cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Màn hình điện thoại dừng lại tại hot search.
Một dòng “bạo” ghi Bối Oánh Biên Tự.
Một nữ một nam tên hai người cùng ở một dòng, cho dù không tính bấm vào xem rõ cũng có thể ngửi được mùi dưa, huống chi danh tiếng của hai người kia cực kì nổi…
Bối Oánh, nữ chủ đoàn múa ROF nước ngoài, xuất đạo bốn năm một đường ôm giải thưởng danh dự giới âm nhạc nước nhà, đi lên ngai vàng đỉnh lưu, mấy năm gần đây làm nghệ sĩ phát triển hoạt động ở Trung Quốc, đồng thời có vô số fan.
Biên Tự, nhà sáng tác nhạc, nhạc sĩ, đứng đầu châu Á, tác phẩm liên tục qua hai lĩnh vực từ phát hành âm nhạc sang tới làm âm nhạc.
Album anh phát hành lượng tiêu thụ toàn cầu không cái nào không đạt cấp nghìn vạn bản, phối nhạc phim điện ảnh đều được đề cử giải thưởng cấp quốc tế.
Mà ở mảng cũng rất nghiêm túc, thành tựu nhạc cổ điển của anh cũng khiến cho phái tinh anh của học viện tự cho là mình rất giỏi cũng phải ngậm miệng lại, về sau ở trước mặt anh an tĩnh như gà.
Càng thêm tính đề tài chính là, vì này năm ấy tuổi làm âm nhạc chỉ đứng ở sau màn, rất ít xuất đầu lộ diện.
Hai năm trước, hình ảnh Biên Tự một thân mặc đồ cao cấp trên hiện trưởng lễ trao giải bị lộ ra, một tài khoản “Hôm nay Biên Tự xuất đạo sao” ngang nhiên xuất hiện, tốc độ fan tăng với vận tốc ánh sáng.
Lý do rất đơn giản, chính là thượng đến mở ra cánh cửa cho Biên Tự, đã quên đóng cánh cửa của anh rồi.
Mọi người cảm thấy người như vậy không xuất đạo làng giải trí thật là tổn thất trí mạng.
Tuy Biên Tự từ xưa đến nay không có động tĩnh xuất đạo, thậm chí đến tài khoản cá nhân cũng chưa từng mở, nhưng đã cách đó hai năm rồi, khi một đoạn hình của anh bị lộ trên mạng, lại thêm ở cùng lưu lượng Bối Oánh, Weibo đã bùng nổ rồi.
Đoạn hình ảnh này chụp vào đêm thất tịch lễ tình nhân mấy ngày trước, địa điểm là một khách sạn xa hoa của Amsterdam.
Chiếc xe thể thao Biên Tự lái dừng ở hành lang cửa khách sạn, tắt đèn đi xuống, tiện tay đem chìa khóa cho nhân viên, cùng Bối Oánh ngồi ghế trước tiến vào sảnh khách sạn.
Trên ảnh Bối Oánh toàn thân mặt trang phục kiều diễm quyến rũ, giày cao gót giẫm lên từng bước.
Biên Tự mặt sơ mi trắng cắt may, vai rộng thắt lưng hẹp đường cong như được vẽ ra, quần âu đen ôm lấy đôi chân cao to thẳng tắp, hạc trong bầy gà tuyệt không có khả năng nhận sai.
Theo hai bóng dáng biến mất trong cửa xoay, hình ảnh liền dừng lại.
Nhưng không có chuyện cũ.
Ít nhất trong cảm nhận của cộng đồng mạng là không có.
Chuyện về hai người đã lên top hot search từ chạng vạng, đến bây vẫn thảo luận rất cao không có tính hạ xuống.
Mà đương sự lại không xuất hiện giải thích.
Quần chúng ăn dưa, sập nhà sập cửa, tranh luận, khí thế ngất trời.
Lương Dĩ Toàn cảm thấy, đôi kim đồng ngọc nữ này quả thật sẽ tạo ra nhiệt độ như vậy, đổi lại là cô là quần chúng vây xem, khả năng cũng sẽ đem chuyện này ra là đề tài nói chuyện trên bàn trà.
Nếu, Biên Tự không phải bạn trai của cô.
Nếu đêm thất tịch đó, bạn trai của cô không trễ hẹn mấy giờ, thì sẽ không có chuyện đi tới một khách sạn khác, dẫn cô lên tận phòng Tổng thống rồi.
Nếu không phải nhìn thấy hot search, cô mới biết được vì sao ngày đó anh trễ hẹn rồi.
Lương Dĩ Toàn cúp mắt nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bình luận top đầu: “Sớm cảm thấy bài của Biên Tự có nguyên hình hiện thực, nữ chính là Bối Oánh không sai đâu!”
Mãi đến khi một chiếc taxi dừng ở trước mặt, Lương Dĩ Toàn mới tắt điện thoại, mở cửa xe đi lên: “Đến bến tàu, cảm ơn.”
Đến bến tàu ra biển, ngồi du thuyền nửa đêm, đến ngọn đảo kia, trong bụng Lương Dĩ Toàn đã như dời sông lấp biển, sau khi lên bờ bước chân như dẫm lên vải bông.
Hơn nửa đêm, người lái xe tới đón cô vẫn còn buồn ngủ: “Cô Lương.”
Lương Dĩ Toàn lộ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi trợ lý Lục, quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh rồi.”
Nơi này là đảo riêng của Biên Tự, trên đảo tất cả phương tiện nhân viên đều phục vụ một mình anh.
Nếu không có cách nào khác để một mình lên đảo, Lương Dĩ Toàn thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho người ta.
Dù sao Lục Nguyên là trợ lý riêng của Biên Tự, tất cả chuyện lông gà vỏ tỏi đều là anh ta làm, cũng đã đủ bận rộn rồi.
“Phiền gì đâu, cô đừng khách khí với tôi,” Lục Nguyên đưa cô lên xe, “Cũng không phải cô không biết, đi theo ông chủ làm việc và nghỉ ngơi, tôi cũng như con cú mèo vậy mỗi ngày ngày ngủ đêm thức, lúc nhận điện thoại của cô lúc ấy còn chưa ngủ đâu.”
“Anh ấy cũng chưa nghỉ?” Lương Dĩ Toàn hỏi, giọng nói không ngoài ý.
“Còn bận rộn ở phòng thu âm.” Lục Nguyên khởi động xe, gãi gãi đầu, “Đúng rồi, chuyện cô tới tôi còn chưa báo với ông chủ… Lần trước có lần tôi gõ cửa cắt ngang linh cảm của anh ấy, thiếu chút nữa bị vứt vào trong biển cho cá mập…”
“Không vội, tôi ở phòng bên chờ anh ấy.” Lương Dĩ Toàn trầm mặc một lát, năm lấy di động trong lòng bàn tay, “Anh ấy bế quan từ lúc nào?”
“Bốn năm giờ chiều hôm qua đi, cũng mười tiếng rồi.” Lục Nguyên thở dài, “Nói thế nào nhỉ? A… ‘Thiên tài và kẻ điên chỉ cách một đường’, tôi cảm thấy mỗi lần ông chủ làm nhạc đều sắp điên, cuối cùng cô tới cũng để anh ấy yên tĩnh một chút.
Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Tôi không có năng lực này.”
Lục Nguyên vừa định trêu ghẹo, quay đầu đã thấy trên mặt cô không có ý cười nào, như là lời này có tiếng cũng có miếng.
Không xác định có phải mình nói sai rồi không, Lục Nguyên nhất thời không nói tiếp nữa.
Ô tô chạy vững vàng trên đường, từ từ uốn lượn hướng về phía trước.
Đèn đường tỏa ra ánh sáng lướt qua, chiếu lên thảm thực vật khắp núi.
“Cô trước cứ nghe nhạc chợp mắt chút đi, đến nơi tôi gọi cô.” Nhận thấy không khí quá yên tĩnh, Lục Nguyên mở nhạc lên.
Khúc nhạc dạo vang lên, câu từ hát lên, Lương Dĩ Toàn lập tức nhận ra bài hát này…
Đêm tuyết rơi một tiếng súng vang lên đánh chìm ánh trăng
Theo vũ khúc Adolphe Adam mở màn
Thiếu nữ mặc quần lụa mỏng tóc dài đen bóng
Chân trần không tỳ vết bước dưới ánh trăng
Môi đỏ mọng thiếu một lời tâm tình
Vậy thì tặng cho cô một giấc mơ rong chơi
Để cho không gian vô biên ôm lấy cô
Dạy cô ngẩng cổ thiên nga
Thành thực nhiệt liệt biểu đạt
Vậy thì gọi cô là Isabella
Để khóa cô vào tháp Babel
Nếu có ai hỏi cô đi đâu
Cứ nói cô làm hoa hồng cho thượng đế
…
Đây là trong bình luận đầu trên hot search, cộng đồng mạng nói tìm được nguyên hình của nó, bài hát Biên Tự phát hành ba năm trước.
Lúc ấy bài hát để cho một nam ca sĩ tuyến hai hát, bởi vì khúc nhạc quá bình thường, độ truyền xướng không tính cao, nhưng là tác phẩm của Biên Tự lại có phần đặc biệt.
Biên Tự soạn nhạc rất ít viết lời, tuy nhiên ca từ cũng lấy từ chuyên môn, nhưng theo chuyên môn nói, cô ấy chỉ dùng ý thơ chỉnh lại tư tưởng của Biên Tự, cái này mang theo sắc thái thời trung cổ thật sự là của Biên Tự làm…
Dưới đêm tuyết ngẫu nhiên trông thấy một thiếu nữ đang khiêu vũ, dạy cô gái đơn thuần như tờ giấy trắng biết được tình yêu, dục vọng của cô, sau đó đem cô nhốt vào thông thiên pháp trong thánh kinh, để cô vĩnh viễn làm hoa hồng của anh.
Bài hát này cũng dựa theo ý tứ của Biên Tự, lấy tên nữ chính là Rosabella, dịch âm thành “La Toa Bối Lạp”, ý là hoa hồng mỹ lệ.
Trước kia có không ít người mê nhạc nhắc tới bài này, hôm nay ở dưới bình luận lại thấy được, quần chúng ăn dưa lại giống như ‘vì sao Lỗ Tấn lại đem bức màn viết thành màu xanh’ đem ca từ ra nghiêu cứu một lần…
“Kopp: Adolphe Adam, là nhạc sĩ chủ nghĩa lãng mạn của thế kỷ thứ mười chín nước Pháp, tác phẩm lưu truyền phổ biết là vở ba lê.
Kết hợp với lời bài hát quần lụa mỏng, bàn phát, cổ thiên nga, có thể thấy, nữ chính múa ba lê.”
“Tôi nhớ rõ Bối Oánh nói trước kia cô ấy học ba lê?”
“Còn có người không biết Bối Oánh ở nữ đoàn ROF nổi danh là Rose Fever (hoa hồng nóng bỏng) sao?”
“Rose Fever, Rosabella, Bối Oánh, La Toa Bối Lạp, mọi người nghĩ xem! Ngẫm kỹ lại xem!”
Những người đứng xem mỗi một câu đều bén nhọn đâm vào, chui vào đáy mắt Lương Dĩ Toàn.
Chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ thề chắc chắn, vai nam chủ là Biên Tự, Bối Oánh chính là Rosabella của anh.
Lương Dĩ Toàn không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào.
Thể xác và tinh thần mệt mỏi cả ngày, trên du thuyền uống thuốc chống say công hiệu cũng khoai thai đến, cô cảm giác cơn buồn ngủ này rất nặng.
Tới khi tỉnh lại, cảm giác có chút ấm áp quấn quanh ở mang tai, mềm mại đảo qua vành tai, gợi lên tê dại cả người.
Lương Dĩ Toàn không mở được mắt, bị một cái đuôi lông xù cọ qua cánh tay, nghĩ tới con chó Biên Mục trên đảo đang tác quái.
Tuy Biên Tự nuôi chó không xem chủng loại nhưng sẽ đặt họ “Biên” cho nó, chỉ là Biên Mục này với Biên Tự như không hợp nhau cứ nhìn thấy lại thấy chán ghét, ngược lại rất thân cận với Lương Dĩ Toàn.
Lương Dĩ Toàn cũng không thể so đo với nó, bịt lấy lỗ tai nghiêng người né tránh.
Một giây sau lại nghe thấy con chó nhỏ bên tai cô nói tiếng người: “Tỉnh rồi.”
Lương Dĩ Toàn bỗng dưng mở mắt ra, nghiêng đầu thấy một gương mặt quen thuộc.
Mi cong, đôi mắt thâm trầm, mũi hẹp thẳng, cao ngất.
Lông mi nồng đậm như lông quạ, đôi mắt hẹp dài đang khép hờ, đuôi mắt có chút phiếm hồng.
Chỉ là ánh mắt động tình, làm cho người ta hiểm lầm anh tình sâu vô cùng.
Lương Dĩ Toàn còn đang hoảng hốt, cánh tay Biên Cạnh đã từ trên người cô đi xuống.
Rất nhanh tiến tới làn váy dưới bắp đùi.
Lương Dĩ Toàn lấy lại tinh thần, ngăn tay anh, ánh mắt lóe lên: “Kỳ sinh lý.”
Động tác Biên Tự ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cô.
Bĩnh tĩnh nhìn vài giây, anh tiếc nuối nhấc mép váy cô, đi đến sofa cạnh giường, nâng tay cởi một cúc áo sơ mi, nhấc mí mắt lên: “Sao lại qua đây rồi?”.