Cưng À, Lại Đây Thơm Một Chút

chương 16: 16: hồi cuối happy ending của đôi ta 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiền đám cưới là một hội chứng rất nghiêm trọng, làm con người ta mất ăn, mất ngủ, có khi còn phát hoảng, tỷ như là tôi.

Khi biết chuyện Nam Thần cầu hôn tôi, hai bên gia đình ai cũng vui mừng hớn hở.

Không lâu sau đó, Nam Thần liền chọn ngày tổ chức đám hỏi và đám cưới là hai ngày , và liên tiếp vào tháng .

Dù còn tận tám tháng nữa, nhưng tôi vẫn không thể không lo sợ.

Mỗi đêm suy nghĩ về việc mình sắp lên xe bông là lại làm tôi mất ăn mất ngủ, tự nhiên hồi hộp đến không tưởng.

Mà mỗi lần mất ngủ, là tôi lại gọi cho Nam Thần nói chuyện.

Tỉ tê kiểu gì mà hai đứa đều thức suốt hết đêm ấy, đa phần là tôi lẩm bẩm điên khùng như con dở người còn anh thì nhu hòa trấn an.

Cho nên, mẹ tôi thường bảo, nếu Nam Thần không thu lưu tôi, chắc tôi còn "ế" dài dài.

Tôi cũng không quên đáp lời rằng, nồi nào úp vung nấy mà thôi.

Ngày đi chọn áo cưới, tôi và Nam Thần đều tiến vào một studio có tiếng ở Sài Gòn.

Váy cưới của tôi thuộc dạng đuôi cá, chân váy xòe chấm đất.

Thiết kế có chút cầu kỳ, nhưng phá lệ đẹp mắt.

Lúc tôi diện nó đứng trước mặt Nam Thần, anh chỉ cười cười rồi ném lại hai chữ "Lạ lùng" xong xuôi liền đi vào gian trong thử áo vest.

"Xì" Tôi lè lưỡi.

Nam Thần xuất hiện trong bộ vest màu trắng đẹp đẽ, khiến bao nhiêu ánh nhìn trong tiệm đều đổ dồn vào người anh ấy.

Khuôn mặt tinh xảo thâm thúy xen lẫn nét Á Âu, dáng người thon dài rắn chắc, và cả làn da màu đồng dương quang kia nữa.

Kỳ thật, nếu không trở thành bác sĩ, Nam Thần có đủ tư chất tiến vào giới giải trí và trở thành ngôi sao sáng ở đấy.

Nhưng may mắn là, anh đối với nghề lương y có đam mê hơn.

"Haizzz, anh người yêu của em quyến rũ thế này thì em phải sống sao đây???" Tôi sáp lại gần, giả vờ đau khổ nói.

"Tốt nhất là như thế, khiến em chỉ có thể nhìn mỗi tôi mà thôi." Nam Thần cười nghịch ngợm, nụ cười chói mắt còn hơn cả lam sắc của bầu trời.

"Đừng cười, tim em sẽ trụy mất." Tôi xấu hổ quay sang chỗ khác, anh liền nắm cầm tôi xoay lại, cười càng sán lạn hơn trước.

"..."

Tên này lại học hư ở đâu thế.

Công đoạn thiệp mời, chụp hình cưới cùng tổ chức tiệc điều do Nam Thần một tay lo liệu dựa trên sở thích của tôi.

Tiền bạc thì đều là hai đứa góp vào.

Ban đầu anh người yêu tôi chẳng chịu đâu, cứ khăng khăng là để ảnh lo hết, dù sao Nam Thần cũng sắp là chồng của tôi, nên dựa dẫm vào ảnh là chuyện đương nhiên.

Tuy nhiên, tính tôi vốn dĩ ngang ngược bướng bỉnh.

Tôi dù là phụ nữ, nhưng không nhất thiết phải mặc cả hết vào đàn ông.

Lòng tự tôn của Đỗ Diệp này cao như núi, có thể nhường một bước vì người mình yêu, nhưng nhất quyết không hạ thấp giá trị của bản thân.

Đây là tình cảm mà chúng tôi vun trồng, cả tôi lẫn Nam Thần đều có trách nhiệm với nó.

Tính tôi cứng đầu đó giờ, bọn tôi còn suýt vì điều đó mà cãi nhau một trận cơ.

Nhưng anh nhà tôi lại bất đắc dĩ lùi một bước, tôn trọng quyết định của tôi.

Đám hỏi được tổ chức thành một bữa gặp mặt hai nhà đàn trai và đàn gái, nho nhỏ mà ấm cúng.

Xong xuôi các nghi thức liêng thiêng, tôi và Nam Thần đều lần lượt ra chào bà con dòng họ.

Ai cũng thơm thảo khen anh nhà tôi hết mực, bảnh trai lại tài giỏi, con rể Kim Quy mơ ước của bao người.

Đắc chí cười thầm, tôi muốn thông báo cho tất cả mọi người biết, Nam Thần nhà tôi vạn năng thế nào.

Đêm cuối trước ngày kết hôn, tôi và mẫu hậu quyết định ngủ cùng nhau.

Nằm kế bên mẹ mà mũi cay cay, bà hay trách mắng tôi vậy nhưng đều hơn ai hết yêu thương tôi.

Mẹ khẽ vuốt tóc mai tôi, mỉm cười vui vẻ nói:

"Người xưa nói đúng, con dâu là con của mình, con gái là con nhà người ta.

Mới chớp mắt một chút mà con mẹ đã sắp kết hôn rồi."

Tôi nghe mà lòng chua xót, tự nhiên thấy buồn, tự nhiên nảy sinh hối hận.

Tôi còn chưa lo được nhiều cho mẹ, mà giờ phải lên xe hoa rồi.

Cỗ cảm xúc không tên trào dâng, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.

Tôi khóc như được mùa, vừa khóc vừa lảm nhảm, "Không cưới hỏi gì hết, con ở với mẹ vậy luôn nhé." Mẹ tôi bị dọa một trận hết hồn, không ngừng an ủi.

"Không sao không sao, cứ thường xuyên về thăm mẹ là được rồi."

"Thôi, con không cưới nữa."

"Con bé này, đầu mày bị ấm à?!"

"Không cưới nữa, không cưới nữa!"

"..."

Mẹ tôi khuyên không được, mắng không xong, hết cách liền gọi cầu cứu Nam Thần.

Anh nghe xong cũng không nói gì, chỉ lắng nghe tôi thút thít, xong xuôi mới bình tĩnh bảo:

"Nếu em muốn không cưới nữa thì không cưới, dời sang ngày khác thôi."

"..." Tính toán chi phí bị lỗ nặng, tôi liền bị dọa cho tỉnh táo lại.

Thút thít một hồi, tôi lí nhí bảo:

"Thôi, không hủy cưới nữa."

Lễ cưới được tổ chức ở White Palace, khách mời đều đến đầy đủ, ngay cả trưởng khoa cùng đồng nghiệp thân thiết ở bên Anh của Nam Thần cũng đến.

Dàn trai xinh gái đẹp người nước ngoài như làm sáng bừng thêm cho lễ cưới.

Hội khuê mật của tôi cũng chẳng kém cạnh, chúng nó ăn mặc chưng diện lộng lẫy như muốn át cả tôi.

Sáng sớm trước khi lễ cưới bắt đầu, vì dư âm khóc lóc ngày hôm qua mà đôi mắt tôi đều sưng húp lên như gấu mèo.

Ai nhìn cũng bật cười, ngay cả lũ bạn thân khốn nạn cũng không nhịn được mà chỉ vào tôi cười ngặt nghẽo.

Chỉ có anh người yêu là tri kỷ nhất, để tôi gối đầu lên chân, còn nhẹ nhàng chườm đá cho tôi nữa.

Tôi quay sang tụi nó hừ lạnh, dám cười bố, bố đây oanh oanh én én cho mù hết mắt cẩu độc thân chúng bây.

Mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, nhìn vào gương mà xuýt xoa, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình là nhân vật chính trong câu truyện này.

Tôi cảm thấy không chân thật, như giấc mơ ngọt ngào nhất trong cuộc đời vậy.

Lễ cưới đến giờ bắt đầu, đàn dương cầm vang lên bản The Rose nhẹ nhàng mà du dương, bao trùm cả không gian tiệc cưới.

Ai cũng bảo, giờ phút này là khoảnh khoắc thiêng liêng nhất đời con gái.

Tôi cảm thấy đúng thật, tim tôi đập nhanh đến muốn nhào ra ngoài đây.

Đồng hồ điểm đúng giờ, tôi được bố dẫn từng bước chắc chắn vào bên trong.

Âm nhạc trầm ấm, khách mời ai cũng hướng mắt về đây.

Nam Thần trầm tỉnh đứng ngay phía trước, chỉ cần vài bước nữa thôi là tôi đã đến với anh rồi.

Năm mét, bốn mét, ba mét, hai mét, một mét; đứng trước mặt Nam Thần, bố tôi nghiêm túc đặt bàn tay tôi vào bàn tay anh.

Tay của chúng tôi đan xiết vào nhau, theo âm thanh của người dẫn chương trình mà càng thêm chặc chẽ.

Chúng tôi trịnh trọng trao nhẫn cho đối phương, như ngầm đem sinh mệnh của mình đưa cho họ cất giữ.

"...!Với lời chúc phúc của mọi người, đôi trẻ có yêu thương nhau, bảo bọc nhau, đến răng long đầu bạc hay không?"

Nam Thần đối diện tôi, khuôn mặt đẹp đẽ nhu hòa như nước.

Anh vòng tay sang eo tôi, kéo tôi vào lòng, trân trọng mở lời:

"Đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ không phụ lòng mọi người."

Tôi vui vẻ cười, nụ cười mà tôi cho là thật lòng nhất từ trước đến giờ.

"Đúng rồi, chúng tôi sẽ sống thật hạnh phúc."

Con đường chúng tôi sắp đi có thể trải đầy hoa hồng, cũng có thể trải đầy đá tảng chông gai.

Nhưng, miễn là chúng tôi có nhau, thì dù là địa ngục hay thiên đường cũng sẽ ngọt ngào mà thôi.

Cuộc đời sau này, nhờ anh chiếu cố nhé, người yêu dấu của tôi ơi.

_ Toàn Văn Hoàn _

Lời tác giả:

----- Chặn đường này cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, cám ơn mọi người đã theo dõi Lorelei trong suốt thời gian qua.

Sự ủng hộ của mọi người là động lực khiến tôi cố gắng hoàn xong bộ truyện này, cạm sam ni ta~~~~

Update và Beta vào ngày //.

Truyện Chữ Hay