☆
"Nơi đâu là hạnh phúc?" chính là câu hỏi mà tôi hay thường hỏi Nam Thần trước khi kết hôn.
Tình yêu đối với tôi lúc thì mờ ảo xa xỉ, lúc lại rõ rệt giản đơn.
Tôi vốn là đứa không có cảm giác an toàn, sợ sệt những thứ đẹp đẽ thoáng chốc sẽ biến thành hư không.
Ngay cả đến khi Nam Thần ngỏ lời cầu hôn tôi.
☆
Đó là vào ngày tháng năm tôi tuổi.
Ngày đó là một ngày rất bình thường, bình thường đến vô vị.
Cái nắng nhẹ dịu của mùa xuân, ngoài trời gió nhẹ nhàng thổi, thời gian vẫn cứ trôi qua một cách dửng dưng.
Thời điểm đó là vào lúc tác phẩm truyện tranh thứ hai của tôi được trao giải Tác Phẩm Phá Án Ly Kỳ nhất.
Mọi người ai cũng chúc mừng thành công của tôi, ngoại trừ Nam Thần.
Thú thật, năm ấy là năm bận rộn nhất của Nam Thần.
Anh từ bỏ công việc ở bênh viện chủ nổi tiếng tại Anh quốc, mà chuyển công tác về chi nhánh quốc tế ở Sài Gòn.
Trưởng khoa bên kia cứ luôn tiếc rẻ về Nam Thần mãi, ông vừa trách vừa khuyên bảo anh ở lại.
Nhưng Nam Thần lúc nào mà không cứng đầu, khăng khăng giữ chủ kiến của mình.
Vì bận rộn giấy tờ, mà Nam Thần hầu như một tháng không liên lạc với tôi.
Tôi biết, nên rất thông cảm cho anh.
Cho nên, tôi cũng quên bén đi kể Nam Thần chuyện được nhận giải.
☆
Quay lại vấn đề chính, khi Nam Thần vừa về Việt Nam, tôi lái con xe ô tô ra đón anh người yêu tại sân bay.
Tối đó, hai bên gia đình mở buổi tiệc nho nhỏ chào mừng Nam Thần.
Mọi người đều hết sức hào phóng nâng ly chúc mừng, ngay cả tôi không thường chè chén cũng nhịn không được nhấp vài ngụm.
Tuy nhiên, hôm nay Nam Thần lại không như bình thường.
Ai nâng ly anh cũng lễ phép từ chối, không thì chỉ làm một hớp nhỏ rồi bỏ xuống.
Thần thái nghiêm túc hơn bao giờ hết làm tôi nghi ngờ.
Tiệc tùng đến giờ tối, hội đàn ông thì vẫn còn say sưa, hội phụ nữ đã gộp lại tán gẫu với nhau.
Quay qua quay lại, phát hiện Nam Thần biến mất từ bao giờ làm tôi càng hoài nghi rằng Nam Thần có tâm sự.
Đi ra ngoài sân sau tìm anh, thấy Nam Thần tay đang cầm điếu thuốc rít một hơi.
"Này, anh tập tành hút thuốc từ khi nào?" Tôi nhíu mày ho sặc sụa, vốn dĩ đã mẫn cảm với thuốc lá, chỉ cần ngửi một tí cũng khiến phổi tôi nhộn nhạo.
"Thật xin lỗi, em có sao không?" Nam Thần thấy tôi phản ứng dữ dội liền vứt ngay điếu thuốc, đi nhanh đến chỗ tôi.
"Nói, anh biết dùng thứ này bao lâu rồi?" Tôi gằng giọng.
"Đây là điếu cuối cùng, tôi hứa." Anh trả lời sang chuyện khác, sau đó nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Người Nam Thần không bay mùi của thuốc lá, chỉ có hương xả vải nhàn nhạt dễ chịu.
"Anh là bác sĩ, đương nhiên phải biết tác hại của nó rõ như thế nào.
Mau khai, anh sử dụng chúng từ khi nào?!"
"Lúc mà chúng mình vừa chia tay."
Nam Thần bâng quơ nói, anh nhắc lại chuyện cũ như thể bản thân không phải là nhân vật chính.
Lòng tôi như bị ai mạnh mẽ nhéo một cái, tôi đưa tay vuốt tóc anh, khẽ bảo:
"Được rồi được rồi, không nhắc lại quá khứ nữa."
"Ừ." Anh đáp ứng.
"Có tâm sự gì sao?"
"Không có."
"Anh hối hận khi chuyển về Việt Nam à?"
"Không có."
"Giận em sao?"
"Cũng không."
Tôi nhăn mũi, kéo mặt anh lại gần mặt mình, dùng sức cắn miệng Nam Thần.
Trán tựa trán than thở:
"Haizzz, sao lại cố chấp như thế, có chuyện gì phải giấu em à?"
☆
Tôi nhìn thẳng Nam Thần, cam tâm tình nguyện bị hút vào đáy mắt màu xám khói.
Đã lâu rồi kể từ ngày hai ta mới gặp nhau, một nhỏ nổi loạn và tên cao kiều cù lần.
Định mệnh trớ trêu như sợi tơ hồng, quấn quýt trói chúng tôi lại với nhau.
"Không, tôi chỉ suy nghĩ nên cầu hôn như thế nào?"
"Đấy, cứ thẳng thắng nói ra, cầu hôn thì cầu hôn, có gì mà...........!CÁI GÌ?! CẦU HÔN AI?"
Nhận ra được trọng điểm, tôi giật mình hét toáng lên.
Đầu óc quay cuồng, dây phản ứng như bị đứt thành từng đoạn.
"Hừ, không em thì ai? Sao lại nói lời ngu ngốc như thế?"
☆
Nam Thần dứt lời liền lùi vài bước, có chút không tự nhiên đưa tay vào túi quần của mình, lấy ra hộp nhẫn nhung màu đen.
Ánh mắt của anh có đôi chút ngại ngùng, anh hắng giọng rồi bảo:
"Sở dĩ anh không mua hoa, là vì lời cầu hôn này thật sự nằm ngoài dự kiến của anh.
Vốn dĩ trước khi gặp em, hôn nhân hay tình yêu đều không có trong kế hoạch.
Nhưng sau khi em đến, anh lại nhận ra...!vô vàn dự định được anh tỉ mỉ thiết lập đều toàn bộ phá sản.
Mọi thứ sau đó xảy ra trong đời anh đều rất đột ngột cũng rất nhiệm màu, ngay cả ngày hôm nay cũng vậy."
Nam Thần cười dịu dàng rồi quỳ một chân xuống, mở ra hộp nhẫn nhung màu đen, anh đối với tôi chầm chậm ngỏ lời:
" năm ngày quen nhau, cãi nhau có, chia tay cũng có, ấm áp lại càng nhiều.
Điều tuyệt vời nhất ở đời này là, sự xuất hiện của em.
Khụ, vì thế...!em có muốn tiến thêm một bước nữa không? Làm con dâu của nhà họ Vạn?"
Nam Thần từng câu từng chữ, nói thật rõ ràng và kiên định.
Não tôi nóng lên hừng hực, máu sôi trào trong cơ thể, trái tim như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Hai bàn tay đổ đầy mồ hôi, vừa hồi hộp vừa rung động kịch liệt.
Làm sao đây? Từ rất lâu rồi, tôi từng nghe người khác nói rằng, trong mối quan hệ, kẻ nào yêu càng nhiều thì càng thiệt thòi.
Nhưng thiết nghĩ, nếu cả hai đều hết lòng vì đối phương, thì liệu, đó có phải là một sự thiệt thòi công bằng?
Tôi níu chặt áo, run rẩy nói:
"Đồng ý, đương nhiên phải đồng ý chứ, em đâu có ngốc đến nổi bỏ lỡ cả chàng Nam Thần của mình."
Em không trách ông trời đã không cho em gặp anh sớm hơn, em chỉ thầm cảm ơn ngài vì người ở bên cạnh em giờ đây chính là anh..