Sau khi ăn tối, Khương Ngọc Hạ bắt taxi rời đi, buổi chiều cô phải đến ngân hàng xử lý một số công việc.
Trước khi đi, Khương Ngọc Hạ một lần nữa dặn dò: "Diệp Lâm đừng làm phiền ông Nam nữa.
"
“Ông ấy đã làm quá nhiều cho chúng ta rồi, loại ơn nghĩa này càng ít càng tốt, biết chưa?"
Diệp Lâm gật đầu đồng ý!
Nhưng có một điều Khương Ngọc Hạ không biết là không phải Diệp Lâm gây rắc rối cho Nam Bá Thiên mà là Nam Bá Thiên gây phiền phức cho Diệp Lâm.
Nam Bá Thiên vẫn đang cầu xin Diệp Lâm chữa trị bệnh khó nói cho con gái của ông! Về phần Nhất Phẩm Hiên, chuyện Hoàng Vĩnh Phong nợ Diệp Lâm không liên quan gì đến Nam Bá Thiên.
Với thực lực của Diệp Lâm lúc này! Có khối người tự nguyện vì anh làm việc, hơn nữa còn cám ơn anh vì đã cho họ vinh hạnh này á.
Tiễn Khương Ngọc Hạ đi! Diệp Lâm gọi điện cho Trần Khánh Nguyên và nhờ anh điều tra xem đã xảy ra chuyện gì với Khương Ngọc Hạ ở đó.
Vừa cúp máy, Hạ lão lại gọi.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu! Tôi muốn nhờ ngươi chiếu cố một chuyện! Không biết có tiện cho ngươi không?"
"Không có vấn đề!"
Diệp Lâm cúp điện thoại, Hạ lão gia đã lâu không gặp, xe tới đón Diệp Lâm.
Hạ lão đại ở trong xe nói cho Diệp Lâm sự tình.
Thì ra đó là một người bạn cũ của anh, con anh ấy cưới vợ mấy năm vẫn chưa có con.
Tôi tìm khắp nơi không biết nguyên nhân nên nhờ Diệp Lâm xem giúp.
"Cậu Diệp! Thật xin lỗi đã làm phiền ngươi.
"
"Người bạn này rất tốt với tôi.
"
"Mặc dù anh ấy không còn sống nữa nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được khi thấy anh ấy không có người thừa kế.
"
"Vậy nên tôi đành mặt dày xin cậu giúp đỡ!" Hạ lão nói.
"Không vấn đề!"
Diệp Lâm vẫy tay chào, Hạ lão trước đây rất tốt với anh và giúp đỡ anh rất nhiều.
Diệp Lâm không ngại làm cho anh ta một chút ưu ái.
Hai người đến một khu biệt thự sang trọng trong thành phố.
Khu biệt thự có tên Thiên Viên Đế Cảnh này được xếp vào top ba ở Thành phố Quảng Dương.
Người sống ở đây không phú tức quý! Đương nhiên, so với Vọng Giang Viên vẫn có khoảng cách rất lớn.
Cuối cùng chiếc xe đã đậu bên ngoài một biệt thự sang trọng.
Diệp Lâm vừa xuống xe thì đột nhiên có một chiếc xe lao tới! Suýt chút nữa đâm vào Diệp Lâm.
"Là người nào không có mắt, muốn tìm chết sao? Ta chưa từng nghe nói chó ngoan không cản đường!"
Tài xế chửi mắng Diệp Lâm.
Diệp Lâm cau mày vừa định nói nhưng một bà lão đã vội vàng chạy ra khỏi phòng nói: "Ồ! Còn có Tiết thần y! Cuối cùng, ông cũng tới rồi, nhanh lên đi!"
Một người đàn ông râu tóc bạc trắng bước xuống xe, ông già mặc bộ đồ truyền thống.
Vẻ mặt Hạ lão thay đổi kêu lên: "Tiết Thần Y! Ông ! Sao ông lại tới?"
Diệp Lâm thắc mắc "Ông ta là ai?"
Hạ lão đang định nói thì có Tiết Thần Y đã lên tiếng trước! Ông liếc nhìn Hạ lão, nói "Yo cũng có Tiểu Hạ ở đây!"
"Tiết Thần Y!"
Hạ lão nhanh chóng cúi đầu chào
“Ông tới đây làm trợ thủ cho tôi sao?” Tiết Thần Y cười nói.
“Nếu là tiểu Hạ thì cũng được! Dù sao trong y học cũng có chút thành tựu, làm trợ thủ cho ta cũng không thành vấn đề.
Diệp Lâm không khỏi khó chịu, Hạ lão ở Thành phố Quảng Dương cũng là một thần y! Tiết Thần Y này còn kêu Hạ lão làm trợ thủ cho ông ta! Thực quá khinh thường!.