"Mà hội viên có thẻ kim cương cũng phải sớm hẹn trước."
"Duy chí hội viên thẻ chí tôn! Chỉ cần đến là anh ấy sẽ phục vụ ngay lập tức! Đây là quy củ của chúng ta.”
Khương Ngọc Hạ càng, kinh ngạc đến ngây người nói: "Cái này.
.
.
Cái này thích hợp sao?"
Tạ quản lý cười nói "Cái này là Hoàng Tổng tự mình định ra có quy củ là ai cũng không thể làm trái!"
"Khương tiểu thư cũng không cần từ chối ngay! Hãy xem trước một chút menu đi."
Khương Ngọc Hạ tiếp nhận menu nhưng khi nhìn qua liền trợn mắt há mồn! Cô đã ăn ở Nhất Phẩm Hiên tiêu phí không thấp là nhưng cũng không có cao như thế.
Tạ quản lý vội vàng cười nói: "Khương tiểu thư là cái này! Menu của thẻ kim cương trở lên khác so với hội viên khác.”
"Trong này đều là món đầu bếp của đầu bếp trưởng! Anh ấy từng tham gia tranh giải thần bếp ở nước ngoài và lọt vào top mười nên đồ ăn của anh ấy làm đương nhiên giá trị không nhỏ.”
Khương Ngọc Hạ trợn mắt hốc mồm vì dựa theo giá cả trên menu này thì cô và Diệp Lâm ăn xong bữa này cũng tiêu phí ít nhất vài vạn.
"Ách là Tạ quản lý là nếu không.
.
.
Nếu không ngươi đem kia phổ thông có menu cho chúng ta đi.
.
."
"Hai ta người ăn cơm là không cần thiết như thế xa xỉ!"
Khương Ngọc Hạ lúng túng nói.
Tạ quản lý vội vàng cười nói "Khương tiểu thư là ngài khả năng còn không biết đi! Thẻ chí tôn ở chỗ chúng tôi đều là miễn phí mọi khoan chi.”
Khương Ngọc Hạ mở to hai mắt nhìn là Nhất Phẩm Hiên như thế cao tiêu phí có địa phương là vậy mà miễn phí?
Bữa cơm này muốn, đến cái bảy tám người là ăn mười mấy vạn cái gì có là Nhất Phẩm Hiên chẳng phải bồi rồi?
Tạ quản lý cười nói "Chí tôn thẻ nên có đặc quyền của thẻ chí tôn!”
"Nếu để cho ông chủ biết là ta cầm menu của hội viên thẻ phổ thông cho các vị thì tôi không có cách nào cùng ông chủ bàn giao a."
Khương Ngọc Hạ nhìn Diệp Lâm một chút là Diệp Lâm cười nhạt gật đầu! Lúc này mới bắt đầu gọi món ăn là làm nhưng là cô cũng không chọn cũng quá đắt!
Không công không nhận lộc! Cô cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác.
Đợi Khương Ngọc Hạ chọn đồ ăn xong! Tạ quản lý vui vẻ cầm menu xuống dưới…
Im lặng một lúc rồi Diệp Lâm không chịu được nữa liền hỏi: “Ngọc Hạ! Em...!thích anh sao?”
Khương Ngọc Hạ đang ăn thì dừng lại, đỏ mặt nói: “Ai thèm thích anh chứ?"
Diệp Lâm nhìn thấy Khương Ngọc Hạ ngượng ngùng như vậy thì biết cô nói dối nên lại thấy trong lòng thật ấm áp.
"Ngọc Hạ! Nếu em thật sự thích anh thì có thể để ý một chút đến cảm xúc của anh được không?"
Khương Ngọc Hạ nhíu mày hỏi: “Diệp Lâm, anh nói vậy là có ý gì? Tại sao em lại không để ý đến cảm xúc của anh chứ? Có phải anh thấy bố mẹ em khinh thường anh nên anh thấy khó chịu không?"
“Anh không nói bọn họ..." Diệp Lâm hạ giọng nói: “Anh muốn nói đến Hoàng Lương."
"Hoàng Lương? Hoàng Lương làm sao?" Khương Ngọc Hạ ngạc nhiên hỏi lại.
"Em..." Diệp Lâm do dự một lúc rồi cắn răng nói: “Tại sao em lại mời cậu ta làm thư ký riêng và tài xế riêng cho em chứ?"
"Cái gì?" Khương Ngọc Hạ ngạc nhiên kêu lên: “Ai mời cậu ta làm thư ký riêng và tài xế riêng chứ?”
“Hả?” Diệp Lâm ngạc nhiên: "Không phải em mời sao? Cậu ta đã đến làm ở công ty của em rồi, lại còn có thể tự tiện ra vào văn phòng làm việc của em nữa."
"Sao có thể chứ?” Khương Ngọc Hạ vội kêu lên: “Em chưa từng mời cậu ta, em cũng không cần thư ký và tài xế riêng."
Diệp Lâm nhíu mày lại, cuối cùng anh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Khương Ngọc Hạ chưa từng làm chuyện này! Vậy điều đó chứng tỏ Hoàng Lương kia lại nói dối rồi! Phải công nhận về mặt này anh ta cực kỳ giỏi…
Trước mặt Khương Ngọc Hạ thì anh ta niềm nở nịnh nọt còn sau lưng thì khích bác, ly gián tình cảm với Diệp Lâm… Hoàng Lương này thực sự đê tiện mà.
Nhìn Diệp Lâm như vậy! Khương Ngọc Hạ hỏi: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Lâm kể lại toàn bộ sự việc cho Khương Ngọc Hạ nghe! Điều này làm cho cô không khỏi nhíu mày.
“Cái tên Hoàng Lương đáng ghét này! Em quay về công ty sẽ lập tức sa thải cậu ta.”
Diệp Lâm nghe vậy thì trong lòng như có được dòng nước ấm chảy qua.
Khương Ngọc Hạ liếc mắt nhìn Diệp Lâm một cái rồi cuwoif hỏi: “ Diệp Lâm! Anh tức giận như vậy có phải là ghen rồi không?”
Diệp Lâm đỏ mặt chống chế nói: “Làm gì mà ghen chứ!”
“Lại còn không thừa nhận! Mặt anh đỏ hết rồi kìa!” Khương Ngọc Hạ lại gần Diệp Lâm hạ giọng: “Nói thật đi…”
“Không có!”
“Thực sự không có!”
“Đúng vậy!”
Khương Ngọc Hạ trở về chỗ ngồi, thở dài nói: “Ây da! Vốn dĩ em định hôn anh một cái xem như đền bù nhưng anh đã nói vậy… Nên thôi vậy.”
Diệp Lâm trợn mắt lên nhìn Khương Ngọc Hạ nói: “Đợi đã! Anh sai rồi! Đúng thật là anh ghen đó.”
“Trễ rồi!” Khương Ngọc Hạ kiêu ngạo đáp lại.
Diệp Lâm thực sự ba chấm.
Hai người họ đùa giỡn với nhau một lúc nữa thì lúc này bồi bàn đưa thức ăn lên! Diệp Lâm vừa gắp thức ăn cho Khương Ngọc Hạ vừa hỏi vấn đề trước đó: “ À đúng rồi! Sao cả ngày hôm nay em chưa ăn cơm vậy? Có phải đã gặp chuyện phiền phức gì sao?”
Khương Ngọc Hạ vẫn như cũ nói: “ Không có gì! Anh không cần để ý làm gì đâu!”
Nhìn vẻ mặt của Khương Ngọc Hạ thì anh khẳng định là cô đang có chuyện giấu anh rồi! Nhưng Khương Ngọc Hạ chính là như vậy, có những chuyện như vậy đều tự mình gánh vác chứ không muốn nói cho người khác.
Diệp Lâm cũng không truy cứu nữa mà tự nói với bản thân: “Ngọc Hạ! Bất luận có chuyện gì đều có anh giúp em giải quyết! Anh sẽ không để em phải chịu oan ức nữa.”.