“Nói, những gì An Lộ nói có phải sự thật không? Trong ấn tượng, ba cô từ trước tới nay luôn là người hiền lành tốt bụng, nhưng tối hôm nay, An Kiến Sơn giống như một con sư tử đang nổi điên vậy, còn cảm thấy ông ta như muốn đánh chết An Dao.
An Dao rơi nước mắt lã chã, sự kính trọng và e sợ của cô đối với An Kiến Sơn khiến cô không dám cãi lại hay nói dối: “Vâng.”
“Bốp.” Thêm một cái tát mạnh vào mặt cô. An Dao lại bị đánh và cô ngã lên sô pha.
Tào Tú Nga và An Lộ nhanh chóng chạy tới ngăn cản ba: “Ba, ba đừng đánh nữa, ngày mai chị ấy còn phải đi làm, nếu ba cứ đánh vào mặt chị ấy, chị ấy sao có thể đến công ty với bộ dạng đó.”
“Đi làm cái gì? Nghĩ rằng cứ kiếm được vài đồng tiền là giỏi lắm sao? Cái nhà hàng đổ nát của nó, một năm kiếm được bao nhiêu tiền? Không biết nghĩ cho gia đình, lén lút cặp bồ với một người đàn ông hoang ɖâʍ. Còn trách móc chồng mình vô dụng, không có bản lĩnh. Loại phụ nữ như vậy nên bị đánh chết mới phải.”
An Lộ sợ hãi nuốt nước bọt, không ngờ rằng ba lại tức giận vì chuyện của An Dao như vậy.
Đánh chết, ôi mẹ ơi, có đến mức nghiêm trọng vậy không?
Tất cả chuyện này là do cô ta không giữ mồm giữ miệng, nếu vì vậy nếu An Dao thực sự gặp rắc rối lớn thì cô ta cảm thấy rất áy náy.
Cô ta đứng trước mặt An Dao, dùng thân thể mình để che chắn bảo vệ cho cô: “ Ba, chỉ là do một phút bồng bột suy nghĩ chưa thấu đáo, ai cũng có lúc phạm sài lầm, xin ba cho chị ấy một cơ hội để sửa đổi.”
“Đúng vậy, ông An, An Dao cũng không phải đứa không hiểu chuyện, không phải nó cũng đã giải thích rồi sao, không phải là không và La Lượng… Ông đừng tức giận nữa, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
Cuộc cãi vã trong nhà cuối cùng cũng đã dừng lại nhờ có sự cố gắng can ngăn của An Lộ và Tào Tú Nga. Nhưng An Kiến Sơn vẫn không hề nguôi giận.
Ông ta chỉ về phía An Dao, cảnh cáo nói: “Ba không cần biết con dùng cách gì, mau khiến Bàng Phi quay trở lại đây, nếu không, chúng ta không cha con gì nữa.”
An Lộ đỡ An Dao lên tầng, đáng sợ thật, An Kiến Sơn đánh rất nặng, mặt bị sưng phù lên rồi:“Chị, chị chịu đựng một lúc, em giúp chị bôi thuốc.” An Lộ cảm thấy rất có lỗi, tại sao cô ta không lại không biết giữ mồm giữ miệng, khiến cho An Dao bị tát hai cái.
An Dao cũng không trách cứ gì cô ta bởi vì đó là em gái ruột của cô nên cô sẽ không thù hằn chuyện này.
Hai cái tát của An Kiến Sơn đã khiến cô tỉnh ra, chẳng lẽ Bàng Phi như vậy là do bản thân cô thực sự đã sai sao?
“An Lộ, là do chị đã sai sao?”
An Lộ không hề do dự gật đầu: “Chị làm như vậy không khác gì đang cắm sừng anh rể. Chị nghĩ xem, là một người đàn ông ai có thể chịu đựng được chuyện này chứ, đã vận chị còn luôn cho rằng anh rể lòng dạ hẹp hòi, em thực sự không biết chị lấy tự tin ở đâu ra.”
“Chị...” An Dao mở miệng nhưng không có lời nào để phản bác.
Nghĩ kĩ lại, là do bản thân cô đã làm sai trước, mặc dù chuyện ở khách sạn chỉ là hiểu lầm nhưng chuyện cô và La Lượng cùng nhau đi vào khách sạn là thật.
Dù là thân thể hay ý nghĩ lệch lạc, cũng không thể tha thứ được. Cô không nên hùng hổ doạ người và đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Bàng Phi.
“Chị, em nói thật, anh rể tốt gấp hàng nghìn hàng vạn lần cái người tên La Lượng kia. Em thực sự không hiểu nổi, tại sao chị không nhìn thấy anh rể đối xử tốt với chị thế nào? Do chị không hiểu rõ về anh ấy, vì thế nên trong mắt chị điểm tốt của anh ấy đều là xấu xa hết đúng không?”
An Dao nói: “Không phải vậy, chỉ là chị không có cảm giác gì với anh ta.”
An Lộ bất lực thở dài: “Chị đã nói như vậy thì em cũng chẳng còn cách nào khác. Chị muốn ly hôn với anh rể để được ở bên La Lượng, vậy chị cứ làm vậy đi. Nhưng em nói cho chị biết, sớm muộn gì chị cũng sẽ hối hận.”
An Dao kéo tay An Lộ lại, vẻ mặt bất lực: “An Lộ, La Lượng là mối tình đầu của chị, là những kỉ niệm quý giá nhất trong những tháng năm tươi đẹp của chị. Anh ấy có một vài tật xấu, cũng có rất nhiều khuyết điểm nhưng anh ấy yêu chị, chị có thể cảm nhận được điều đó.”
“Kết hôn không phải là nên tìm một người mà cả hai đều yêu thương nhau sao? Chị và Bàng Phi, giữa bọn chị không hề có tình yêu, coi như miễn cưỡng ở bên nhau cũng không thể hạnh phúc.”
An Lộ vẫn nói câu đó: “Lựa chọn thế nào là do chị, hạnh phúc hay không đó là chuyện của chị, chỉ cần chị không hối hận là được.”
“Nhưng bây giờ em muốn nhắc nhở chị, ba đang rất tức giận, giờ phút này chị đừng chọc giận ba nữa, nên nghe lời ba, gọi anh rể trở về.” An Lộ có ý tốt nhắc nhở.
An Dao cũng không muốn gây thêm rắc rối gì nữa, dù thế nào thì trước mắt việc cấp bách đó là phải làm ba nguôi giận. Còn chuyện sau này để sau này rồi tính tiếp.
An Dao lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Bàng Phi, nhưng bên kia tắt máy!
“Không gọi được thì đi tìm, nếu tối nay ba không thấy mặt Bàng Phi thì con cũng đừng trở về nữa.” An Kiến Sơn tức giận nói lớn.
An Lộ có chút đau lòng: “Ba, vết thương trêи mặt chị còn chưa lành, hơn nữa đêm khuya vắng vẻ như vậy, chị con phải đi đâu tìm anh rể chứ.”
“Hừ, không dạy cho nó một bài học nó sẽ không nhớ đời. Đi tìm ngay, hôm nay, ba ngồi đây đợi.”
“Được, con đi.” An Dao lo lắng cho sức khỏe của ông ta nên không dám nói không.
An Lộ không yên tâm về An Dao nên cũng đi cùng.
Đầu tiên, bọn họ đi đến nhà họ Bàng, không có. Đến bệnh viện, cũng không có.
An Lộ gọi điện thoại cho Thời Phong và được thông báo rằng Bàng Phi đang nghỉ phép.
“Đi, đi Thủy Vân Gian.” An Dao đột nhiên nghĩ tới Trầm Ngưng Tâm.
Hai bọn họ đến Thủy Vân Gian, muốn tìm Trầm Ngưng Tâm.
Hầu hết các vị khách đến tìm Trầm Ngưng Tâm đều là nam, đây là lần đầu tiên họ thấy phụ nữ đến tìm cô ta. Rất nhiều người phục vụ đứng vây quanh phòng bao để hóng chuyện.
“Rầm.” Trầm Ngưng Tâm đóng cửa phòng bao lại, khoanh tay trước ngực, thích thú nhìn hai người phụ nữ trước mặt, cô ta còn biết một người trong số đó, An Dao.bg-ssp-{height:px}
“Tổng giám đốc An, đã muộn như vậy rồi, cô còn đến tìm tôi có việc gì?”
Trầm Ngưng Tâm ở đây nhưng không thấy Bàng Phi, An Dao cảm thấy rất thất vọng chẳng lẽ anh không ở đây sao.
Không khéo anh đang trốn ở đâu đó?
“Bàng Phi đâu?” An Dao truy hỏi.
Trầm Ngưng Tâm bày ra bộ dạng không biết chuyện gì: “Tổng giám đốc An, cô đang đùa gì vậy, chồng cô sao lại hỏi tôi, làm sao tôi biết được.”
“Anh ta không đến tìm cô sao?”
“Mấy ngày nay đều không đến, nếu cô không tìm có thể thử tìm một người hỏi xem, mấy ngày nay tôi đều phục vụ các quan chức cấp cao.”
An Dao cau mày, cô đã nghĩ tới tất cả những nơi có thể nhưng Bàng Phi không ở đó, rốt cuộc anh đã đi đâu?
Chẳng lẽ ngoài những người này ra anh còn quen biết với những người phụ nữ khác?
Trời ơi, đến bây giờ cô mới phát hiện ra, mình không hiểu gì , không hề biết gì về Bàng Phi.
“Chị, bây giờ phải làm thế nào?” An Lộ lo lắng thay cho cô.
Không thể trở về nhà họ An, chắc chắn ba cô sẽ trách cô, ngoài nhà ra còn nơi nào để đi nữa?
“Cho tôi hai chai rượu, tối nay ở lại đây.”
An Lộ rất lo lắng cho cô, mặc dù đã dùng phấn che đi nhưng gương mặt vẫn còn hiện rõ vết sưng tấy.
“Hay là chúng ta tìm một khách sạn nghỉ ngơi đêm nay.”
“Không, ở đây đi.” An Dao cảm thấy rất bực bội, dù có ở khách sạn thì cô cũng không ngủ được.
Giống như những vị khách thông thường, Trầm Ngưng Tâm chuẩn bị hai chai rượu nhẹ cho họ, bây giờ đã quá nửa đêm, khách cũng đã ít đi, vì vậy cô ta có thời gian ngồi lại với bọn họ một lúc.
Cô ta mới gặp người phụ nữ này hai lần nhưng lại khiến cô ta rất tò mò hơn bất kì ai.
Một người phụ nữ có thể khiến cho Bàng Phi lo lắng quan tâm như vậy, khiến anh không để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào khác rốt cuộc có tài cán gì.
Cô rất xinh đẹp và có khí chất nhưng cô ta vẫn chưa nhìn ra có điểm gì đặc biệt ở cô.
“Tổng giám đốc An chăm sóc da thật tốt, tôi muốn hỏi cô dùng sản phẩm gì vậy.”
An Lộ không thích Trầm Ngưng Tâm, giọng điệu có chút không mấy vui vẻ: “Chị tôi xinh đẹp từ nhỏ, loại người dùng nhiều đồ trang điểm như cô sao có thể so với chị ấy. Đừng nói vớ vẩn nữa, nhanh rót rượu đi, vài nghìn tệ đúng là không đáng chút nào, haizz, ở đây các cô không phải có trai bao sao, gọi tới đây hai người.”
Trầm Hương Tâm mỉm cười, tới đây gối trai bao không phải là không có nhưng hầu hết đều là người phụ nữ giàu có, mặt An Lộ khi nói ra câu này không biểu lộ cảm xúc gì, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, tính cách thẳng thắn như vậy cô ta rất thích.
“Cô chắc chứ?”
“Không chắc chắn tôi nói với cô làm gì, đừng nói vớ vẩn nữa, màu gọi hai người đẹp trai nhất đến đây.”
“An Lộ, em đừng làm ầm ĩ nữa.” An Dao không có tâm trạng, gọi trai bao gì chứ. Chỉ muốn ở đây uống chút rượu, tiện thể nghỉ ngơi một lúc thôi.
Trầm Ngưng Tâm cầm hai ly rượu lại: “Tổng giám đốc An, lúc tâm trạng không tốt uống rượu rất dễ say, cô uống ít một chút.”
“Rầm, rầm, rầm!” Vừa dứt lời thì có tiếng đập cửa vang lên. Trầm Ngưng Tâm khó hiểu, đứng dậy ra mở cửa thì thấy một cô gái trẻ đang đứng ở đó, phía sau còn có hai người vệ sĩ.
Hai người đó không nói lời nào kéo cô ta ra bên ngoài làm Trầm Hương Tâm rất sợ hãi: “Các người làm gì vậy? Mau buông ra!”
Cô gái đó là La Tinh Tinh, người tối nay lấy cớ đi họp lớp cùng La Đại Hải đến đây, đặc biệt tới tìm Trầm Ngưng Tâm tính sổ.
Nghe nói, La Lượng từng đến Thủy Vân Gian tìm Trầm Ngưng Tâm, dám nhòm ngó La Lượng, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
“Ghê tởm.” La Tinh Tinh còn rất trẻ nhưng thủ đoạn của cô ta vô cùng ác độc, hành động từ trước tới nay đều không chớp mắt lấy một cái. Trầm Ngưng Tâm bị tát vào mặt, nghe rất rõ ràng, so với An Kiến Sơn còn ghê gớm hơn.
Trầm Ngưng Tâm bị đánh đến mức miệng đầy máu, hai má bỏng rát.
Cô ta không hiểu mối quan hệ giữa La Tinh Tinh và La Lượng, cô ta không hiểu nổi cái tát này, chuyện của gia đình giàu có bị người nhà phát hiện sao?
Đến đây tiêu tiền đều là anh can tâm tôi tình nguyện, cô ta cũng chẳng làm điều gì sai trái, vì sao lại phải chịu đựng cái tát này.
Trầm Ngưng Tâm vùng khỏi tay hai người đàn ông, chỉ vào mặt La Tinh Tinh: “Cô gái, cô tát tôi tôi có thể thông cảm cho cô chưa hiểu chuyện, nhưng nếu cô tới đây để gây rối thì đừng trách tôi không khách sáo.”
La Tinh Tinh tức giận nghiến răng: “Không khách sáo? Cô muốn thế nào? Cô thử đụng vào một cọng lông của tôi xem nhà họ La có để yên cho cô không.”
Vừa nhắc đến nhà họ La, không chỉ Trầm Ngưng Tâm, mà cả An Dao và An Lộ đang ở trong phòng bao không thể nhìn thấy mặt La Tinh Tinh cũng biết người đến là ai.
Hai người đồng thời quay về phía cửa, chỉ nhìn thấy La Tinh Tinh đang đứng dưới ánh đèn, bàn tay đỏ bừng vì cái tát.