“Hay là thôi đi, làm đến mức này hai đứa vẫn nhất quyết không chịu ở cùng nhau, chắc sẽ không có kết quả gì đâu.” Tào Tú Nga rất là lo lắng.
An Kiến Sơn cũng xuất hiện ý định từ bỏ: “Lộ Lộ, nếu không được thì thôi.”
An Lộ nghĩ nghĩ: “Bố mẹ cứ đợi một lúc nữa, nếu hai người họ thật sự không làm chuyện kia thì chúng ta từ bỏ.”
Hơn mười phút sau, không có tiến triển gì thêm, An Lộ đành phải mở cửa.
An Dao phi như bay vào phòng tắm: "Rầm” một tiếng đóng cửa lại, không bao lâu sau, Bàng Phi một thân ướt rượt cũng từ phòng tắm lầu trêи đi xuống.
An Lộ vui mừng khôn xiết, tưởng đâu anh rể đi tìm chị gái mình, lại thấy anh đi ra ngoài cửa, đèn xe loé lên, xem chừng muốn đi đâu đó.
An lộ thấy vậy nói lớn: “Anh rể, anh định đi đâu vậy?...”
Bộ dạng hiện giờ của Bàng Phi thật sự khiến người nhà họ An yên tâm không nổi, có khi nào bức bối quá mà ra ngoài tìm phụ nữ khác giải tỏa nhu cầu không?!
Bọn họ đoán không sai, Bàng Phi quả thực ra ngoài tìm người khác, mà người đó không ai ngoài Lâm Tĩnh chi.
Lâm Tĩnh Chi vừa tắm xong, nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, tưởng trộm, cô vớ ngay cái chổi đề phòng.
Cửa mở, Bàng Phi đỏ mặt tía tay nhìn cô, Lâm Tính Chi kinh ngạc: “ Cậu… Sao cậu lại đến đây?”
Bàng Phi không nói câu nào, một tay giằng lấy cái chổi trong tay Lâm Tính Chi vứt sang một bên, tay còn lại không an phận mà vòng qua eo cô.
An Lộ thật quá thâm hiểm, không biết cho bao nhiêu thứ thuốc kia vào, hại tiểu Bàng Phi cả đêm không xuống nổi, đành phải giày vò Lâm Tĩnh Chi.
Mãi đến gần sáng hôm sau, hai người họ mới dừng lại, Bàng Phi cả người đẫm mồ hôi ôm Lâm Tĩnh Chi trong lồng ngực, nặng nề ngủ.
Trong khi anh đang thoải mái nằm ngủ, thì nhà họ An ai nấy đều bồn chồn không yên, Bàng Phi cả đêm không về, đến đứa trẻ con còn biết với tình trạng đấy anh ra ngoài để làm những gì.
Vốn tưởng có thể hàn gắn một chút tình cảm giữa hai vợ chồng, ai ngờ đâu còn phản tác dụng.
“Tất cả đều lại con bé này, tự dưng nghĩ ra cách chẳng đâu vào đâu.” Tào Tú Nga bực bội cốc đầu An Lộ một cái.
An Lộ vẻ mặt đáng thương: "Con còn không phải vì muốn tốt cho chị sao, chẳng lẽ chuyện này chị không có lỗi, đã đến mức như vậy còn không chịu chung giường cùng anh rể, định làm trinh nữ cả đời này chắc.”
An Dao chẳng buồn đáp trả, đến giờ thân thể còn chưa thật thoải mái: "Cãi đi, mọi người cứ việc cãi nhau tiếp đi, con mệt rồi, con muốn đi ngủ.”
Nói xong cô đứng dậy bỏ đi, để lại bố mẹ và em gái tròn mắt ngơ ngác.
An Kiến Sơn sắc mặt trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
An Lộ vẫn một bên cho rằng chuyện này phải trách chị gái cô, cứng đầu nhất quyết từ chối, hại Bàng Phi phải đi tìm người phụ nữ khác, hơn nữa còn không cảm thấy điều đó là sai.
Đàn ông sức dài vai rộng, ai chẳng có nhu cầu, đã thế còn trúng thuốc của An Lộ, không đi giải quyết gấp thì Bàng Phi chết vì bức bối.
“Thôi, con bớt tranh cãi đi, mau về phòng đi ngủ đi.” Tào Tú Nga tức giận trừng mắt nhìn An Lộ, sự việc buổi tối nay, coi như hoàn toàn đẩy Bàng Phi ra khỏi An gia.
Ngày sau như thế nào không ai nói trước được, chỉ có thể được ngày nào hay ngày ấy.
Bàng Phi ở chỗ Lâm Tính Chi ngủ đến hơn mười một giờ mới tỉnh, tối qua thực sự chiến đấu ác liệt, so với đánh giặc có khi còn mệt hơn, tiêu tốn bao nhiêu sinh lực.
Lâm Tĩnh Chi bị quần cả đêm, thế nhưng vẫn dậy sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn, chỉ cần đợi Bàng Phi dậy bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được.
Cô còn để lại giấy nhắn, dặn dò Bàng Phi không được bỏ bữa, dặn ăn cái này, không được ăn cái nọ…
Nét chữ tuyệt đẹp, giống y như người phụ nữ viết ra tờ giấy nhắn này vậy.
Lâm Tĩnh Chi tính cách rất tốt, đàn ông ở bên cạnh cô chẳng bao giờ sợ nhàm chán, mệt mỏi.
Mà An Dao lại chẳng giống cô chút nào, mệt mỏi ỉu xìu, như oan hồn.
“Tĩnh Chi, ở lại tâm sự với tôi một chút.” An Dao bất đắc dĩ đành tâm sự chuyện tình cảm nơi văn phòng, cơ mà Lâm Tính Chi cũng không từ chối, liền ngồi xuống ghế đối diện.
“Có chuyện gì không vui sao?”
An Dao dùng tay đỡ trán, biểu cảm khổ sở: "Ba tôi không đồng ý chuyện tôi và Bàng Phi muốn ly hôn, kể cả ông ấy biết anh ta có tình nhân bên ngoài, cũng đều cho rằng là do tôi sai. Chị nói xem, giờ tôi nên làm gì?”
Đối với tình hình hiện tại của An Dao, Lâm Tĩnh Chi cũng không biết phải nói cái gì. Chỉ là cô vẫn mong An Dao có thể kiên định với quyết định cùng Bàng Phi ly hôn, nhanh nhanh một chút. Như vậy cô với Bàng Phi mới có thể đường đường chính chính đến với nhau.
Nhưng cô cũng sẽ không khuyên An Dao ly hôn càng sớm càng tốt, suy cho cùng, đó vẫn là chuyện nhà họ An.
Điều duy nhất cô có thể làm là giúp An Dao nhìn ra thật sự cô ấy muốn g, lựa chọn cái gì.
“Cô là vì ba cô không đồng ý, hay vì có tình cảm với Bàng Phi mà không ly hôn?”
“Tôi có tình cảm với anh ta? Không hề!” An Dao dứt khoát phủ nhận: "Với lại do ba tôi cản trở, chứ không chúng tôi đã ly hôn từ lâu rồi.”
“Nhưng bác trai mới gần đây trở về, sao từ trước cô không mau chóng ly hôn?”bg-ssp-{height:px}
An Dao nghẹn lời, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu không phải lúc trước La Lượng không đồng ý cùng tôi kết hôn…”
“An Dao, cô phải hỏi xem bản thân thật sự muốn cái gì.Nếu cô không thích Bàng Phi, mặc kệ người khác phản đối, cô vẫn sẽ giữ vững quan điểm. Chỉ có cô mới có quyền quyết định duy nhất, đúng không?”
An Dao càng lúc càng đau đầu, tâm sự với Lâm Tĩnh Chi khiến cô càng thấy mơ hồ hơn.
“Được rồi, chị đi đi.”
Lâm Tĩnh Chi thở dài, đứng dậy rời đi.
Buổi tối về nhà, thấy Bàng Phi vẫn còn ở đó, Lâm Tĩnh Chi giật mình: “Không phải hôm nay cậu nghỉ làm chứ?”
“Ừ.”
Lâm Tĩnh Chi cởi bỏ túi xách, thay đôi dép lê đi vào nhà: "Đừng nói với tôi, đêm nay cậu cũng không về lại nhà họ An nhé.”
Thực ra trong lòng cô có chút chờ mong.
Thấy Bàng Phi gật đầu, trong lòng cô không giấu nổi vui mừng, khoé mắt cười cười: "Không sợ bọn họ hiểu lầm à?”
“Đêm qua tôi không về, họ chắc cũng đoán được rồi, hiểu lầm gì đó tôi không quan tâm đâu.Nếu không phải An Kiến Sơn đột nhiên trở về, tôi với An Dao đã sớm ly hôn rồi, cuộc hôn nhân ấy tôi đã hết hi vọng từ lâu, nhưng mỗi khi bên cạnh chị khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu, vậy nên tôi mới mặt dày ở lại đây.”
Lâm Tĩnh Chi lấy thức ăn trong tủ lạnh ra: "Muốn ăn gì không, tôi làm cho cậu.”
“Muốn chị!” Bàng Phi bất chợt nắm lấy cổ tay cô, kéo sát vào lồng ngực mình.
Lâm Tĩnh Chi đỏ mặt thẹn thùng: “Đêm qua mệt mỏi nhiều rồi, còn chưa đủ?”
“Ở bên chị, bao nhiêu cũng không đủ.” Bàng Phi vùi đầu vào ngực cô…
Cùng lúc đó, nhà họ An ai nấy đứng ngồi không yên, An Lộ không ngừng nhìn đồng hồ: "Hơn giờ rồi, anh rể vẫn chưa về, có khi nào lại qua đêm bên ngoài nữa không!”
Tào Tú Nga thở dài nói: “Bàng Phi cũng thật là, còn chưa ly hôn, đã ở bên ngoài qua lại với người phụ nữ khác.”
An Lộ phản bác: “Còn không phải do con gái lớn tốt đẹp của mẹ kìa, kết hôn bao lâu rồi vẫn không cho người ta làm ăn gì, con mà là anh rể thì cũng sẽ làm như anh ấy.”
Tào Tú Nga thiếu tức giận: “Con bé này, con ăn phải bùa ngải gì của nó mà bênh nó chằm chặp vậy? Bàng Phi có nhân tình bên ngoài, chị con thì một mực muốn ly hôn với nó, không ai khuyên được. Con vừa lòng chưa?”
“Vâng, tất cả là do con.” An Lộ tức giận, hung hăng. “Bây giờ phải làm sao đây?”
An Kiến Sơn nhìn về phía An Dao, cất lời: “Bàng Phi dù gì cũng là chồng con, con cũng nên gọi điện hỏi nó một câu.”
“Hừ, anh ta tốt nhất đừng quay về cái nhà này nữa, mà dù có về con cũng không cho vào nhà nửa bước. Cái đồ vô sỉ!”
An Dao hầm hừ xoay người bỏ đi.
An Kiến Sơn ra lệnh cho cô đứng lại: “Bàng Phi vì sao phải tìm phụ nữ bên ngoài, vì sao không về nhà, chẳng lẽ trong lòng con không biết nghĩ sao? Việc này ta không trách nó, có trách thì phải trách con!”
An Dao cạn lời: “Ba, vì sao lại trách con? Con đã sai chỗ nào?”
An Lộ bồi theo sau: “Chị sai ở chỗ cùng cái tên La Lượng dây dưa mờ ám, anh rể chính là vì thấy chị cùng hắn ôm ôm ấp ấp nên mới xa cách nhà mình. Anh rể là người tốt, em với mẹ bao nhiêu lần làm khó anh ấy cũng chưa từng rời nhà đi lâu như vậy, đều là vị chị hết.”
“Đúng, do con, con không nên cùng La Lượng dây dưa không dứt, con không nên cùng anh ấy đi uống rượu, không nên liều mạng ngu ngốc như vậy. Con với Bàng Phi sẽ không có kết cục đâu, mọi người nếu muốn làm chuyện vô ích thì cứ việc tiếp tục, con không quan tâm đâu.”
An Lộ không chịu thua: “ Hừ, chính vì chị gán cái mác yêu đương cùng La Lượng vào quán rượu rồi hai người thẳng tiến đến khách sạn, những gì hôm ấy hai người to nhỏ với nhau em đều nghe được hết, anh rể chính vì thấy cảnh tượng đấy nên mới tức giận không về nhà.”
“Đến ngay đứa trẻ con cũng biết chị với hắn trai đơn gái chiếc kéo nhau vào khách sạn làm gì, chị còn thanh minh mình chưa làm gì quá đáng ư? Việc này không trách chị thì trách ai?”
“Còn nữa, lúc trước em thấy trêи tay chị có một chiếc nhẫn lạ, đừng có nói là tự mình mua nhé, chắc chắn La Lượng tặng cho chị. Chị có chắc anh rể không thấy được chiếc nhẫn đó không?”
“Nhẫn, khách sạn… tất cả những thứ ấy còn không đủ chứng minh mối quan hệ bất chính giữa hai người? Chị với hắn có hành động vượt quá giới hạn, cho nên anh rể mới đi tìm người phụ nữ khác!”
An Kiến Sơn nổi giận đùng đùng, hốc mắt đỏ long sòng sọc: “An Dao, những gì Lộ Lộ nói có phải sự thật không?”
An Dao chột dạ: “Ba, ba nghe con giải thích…”
“Bốp!” Nói chưa xong câu, cô đã ăn một cái tát trời giáng, má trái đau điếng rát bỏng.
An Kiến Sơn ôm ngực, hơi thở khó khăn: " Tao… Sao tai lại sinh ra đứa con gái không biết xấu hổ này cơ chứ, mày… Mày lập tức gọi Bàng Phi về ngay, nếu không, cút ra khỏi nhà, tao coi như không có đứa con gái như mày.”
Cái tát khiến Tào Tú Nga và An Lộ bàng hoàng hoảng sợ, không nghĩ An Kiến Sơn tức giận đến mức động tay động chân như vậy.
An Lộ hết mực một bên khuyên nhủ cha mình bình tĩnh, Tào Tú Nga lén lút ra hiệu ý bảo An Dao mau chóng chạy đi.
“Không được đi đâu hết!” An Kiến Sơn tức giận gầm lên.