Cố Bảo Bảo quá sợ hãi. "Anh là..." Cô đã đoán ra được, nhưng thật khó mà tin nổi.
Người đến vội vội vàng vàng trả lời: "Mục phu nhân, tôi là quản gia của nhà họ Trịnh đây, cô đã gặp tôi..."
Cố Bảo Bảo nắm chặt lan can sắt của cánh cổng. "Ông nói... du thuyền mà hai người Văn Hạo ngồi đã chìm...?!"
Vẻ mặt người đến bi thương gật đầu. "Chúng tôi mới nhận được tin nói tối qua tín hiệu từ du thuyền đã bị mất, bây giờ mới xác định nó đã bị chìm... Bà chủ nhà tôi đã ngất khi nghe tin, bây giờ còn chưa tỉnh, tôi đành phải... đành phải đến tìm Mục tiên sinh cứu giúp!"
"Vậy ông đã cho người đi tìm chưa?"
"Vẫn đang tìm, nhưng... còn chưa có tin tức!"
"Ông đừng gấp gáp quá." Mục Phong Minh trầm giọng nói: "Ông theo tôi đến chỗ quản lý sự cố tàu hàng hải."
Ông ấy nhìn sang Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, con gọi cho Tư Viễn, hai đứa thương lượng xem nên làm gì, ba đi xem tình hình trước."
Cố Bảo Bảo cảm kích nhìn ông, nghe lời gật đầu.
Cô biết ông làm vậy là có dụng ý muốn để Mục Tư Viễn và cô cùng đối mặt với vấn đề "Trịnh Tâm Du".
Dù kết quả ra sao, cô cũng phải cám ơn tâm ý của ông.
Đợi ông và quản gia Trịnh đi rồi, cô lập tức gọi cho Mục Tư Viễn.
Khi điện thoại gọi đi, cô lại nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên ở gần đây.
Đi men theo tiếng chuông ra ngoài, ra khỏi vườn hoa rồi rẽ trái, cô liền thấy cái người quen thuộc ấy đang đứng cạnh tường rào, mặt vô tội nhìn cô.
Cô chán nản, xoay người quay lại lối cũ.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo!"
Anh mặt dày đuổi theo, ôm chặt lấy cô.
"Em đừng giận nữa có được không? Em nói đi, sau này anh cam đoan sẽ sửa!"
Giọng anh như một đứa bé làm sai đang đợi mẹ tha thứ.
Cố Bảo Bảo ra sức giãy thoát thì thấy sau cánh cửa phía bên kia có hai cái đầu nhỏ ló ra cười hì hì nhìn bên này.
Mặt cô đỏ lên, đẩy anh ra. "Anh vẫn trốn ở đây từ nãy giờ?"
Anh thận trọng gật đầu, lại lập tức giải thích: "Anh lo em... Anh đỗ xe dưới đó rồi đến đây. Anh..."
Anh nhìn cô, quyết không thể để cô đi.
Cố Bảo Bảo mặc kệ những việc này của anh. "Nếu anh đã đứng đây thì chắc những lời quản gia Trịnh nói anh đều đã nghe thấy?"
Anh nhìn cô, vẫn thận trọng gật đầu.
"Vậy thì tốt!"
Cô hừ một tiếng. "Em cũng không cần gọi cho anh nữa!"
Cô nói xong đi liền, đồng thời gọi: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, đi theo mẹ đến nhà bà ngoại được không?"
"Bà xã." Anh lại bắt đầu dính dai như đỉa. "Đừng đi mà."
Cô tức giận đẩy anh. "Anh còn đứng ỳ ra đây làm gì? Vừa rồi anh không nghe thấy sao? Du thuyền mà cô Trịnh đi đã chìm rồi, bây giờ còn chưa tìm thấy người đâu mà anh còn chưa đi xem?"
Anh im lặng một lúc mới nói: "Em bảo anh đi sao?"
Anh không hỏi còn tốt, Cố Bảo Bảo nghe xong lại càng tức giận không có chỗ nào phát tiết. "Anh hỏi em làm gì? Anh cần hỏi em nữa sao?"
"Bảo Bảo!"
Anh nắm tay cô, chân thành nhìn cô: "Trước đây anh không nói với em là do anh tưởng em không để tâm, thật không ngờ điều ấy lại làm em hiểu lầm."
Nói xong, anh lại lập tức cam đoan: "Về sau dù là chuyện gì, anh đều sẽ nói cho em biết trước, xin ý kiến của em."
Anh đã nói vậy, Cố Bảo Bảo ngược lại không biết nói gì để phản bác, đành phải im lặng.
Mục Tư Viễn nhìn nét mặt của cô, lại gần cửa ôm lấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc rồi cùng hai đứa ngồi xuống chiếc ghế dài trong vườn hoa.
"Ba." Hoan Hoan hỏi anh. "Có phải du thuyền mà cô Tâm Du đi đã chìm xuống biển không ạ?"
Mục Tư Viễn gật đầu. "Đúng thế."
Hoan Hoan nghe thế liền sốt ruột: "Vậy cô Tâm Du có biết bơi không ạ? Cô liệu có bị sặc nước không ba?"
Bé còn nhỏ, còn chưa biết đến chết, trong trí nhớ chỉ biết đến mình từng bị sặc nước, cho nên mới hỏi vậy.
Mục Tư Viễn không trả lời ngay mà ngẩng lên nhìn Cố Bảo Bảo.
Cô vẫn đứng ở cửa vào, không nhìn bọn họ cũng không nói một lời.
Anh khẽ thở dài. "Ba cũng không biết, nhưng cô Tâm Du còn có chồng cô ở bên cạnh nên sẽ không sao đâu!"
Sắc mặt Cố Bảo Bảo dần trở nên trắng bệch.
Cô đang làm gì thế này?
Cô hoảng sợ tự hỏi, cô đang dùng tính mệnh của Văn Hạo và cô Trịnh để giận dỗi với anh đó ư?
Sao cô lại trở nên ích kỷ đáng sợ như thế?
Trong lòng cô phát lạnh, lập tức đi đến trước mặt ba cha con.
"Mục Tư Viễn." Cô cũng không kịp nói nhiều: "Mau lên, chúng ta đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc qua tiệm mỳ rồi sau đó lập tức đến chỗ quản lý sự cố tàu hàng hải."
Mục Tư Viễn bất động, chậm rãi nói: "Hay là không nên đi, thay vì để em hiểu lầm, anh thà mặc kệ tất cả."
"Anh...!"
Cô trừng mắt lên với anh, kéo tay hai đứa bé, xoay người đi thẳng.
Nhìn cô vội vội vàng vàng, Mục Tư Viễn cười vui vẻ.
Anh biết là dù nói ra sao, Bảo Bảo của anh cũng sẽ không lấy sự việc liên quan đến tính mạng người ra dọa dẫm anh!
"Ba ơi, ôm!"
Anh chạy đến ôm hai đứa, hôn lên má cô một cái rồi mới chạy nhanh đến chỗ đỗ xe.
"Anh...!"
Khốn kiếp!
Cố Bảo Bảo mắng rồi cũng đi theo anh.
Z(d)ien(d)ZanIeOuYd_ôn
Mục Phong Minh lo lắng nhìn màn hình ra đa, vùng biển lân cận đã tìm nhiều lần nhưng vẫn không phát hiện ra gì.
"Tiếp tục!" Ông trầm giọng phân phó.
Quản gia Trịnh vẫn nhìn không chớp mắt, e sợ sẽ bỏ sót gì đó.
Mục Phong Minh ngầm thở dài, không hiểu sao lại xảy ra chuyện như thế.
Ngày đầu tiên, du thuyền sẽ không đi được xa, nhưng sao lại không tìm ra gì cả?
Chẳng lẽ, con thuyền đã chìm xuống biển thật rồi?
Nếu là vậy thì càng khiến người ta khó bề tưởng tượng, một chiếc du thuyền xa hoa thượng hạng sao có thể chìm?
"Quản gia Trịnh."
"Mục lão gia!"
Quản gia Trịnh lập tức xoay lại nhìn, chờ đợi sự phân phó của ông.
"Bà chủ của ông ở bệnh viện có ai chăm sóc chưa?"
"Có rồi!"
Quản gia Trịnh nhanh chóng trả lời. "Tôi đã nhờ một y tá chăm sóc bà ấy, nếu bà chủ tỉnh lại thì cô tá đó sẽ lập tức gọi điện đến."
Mục Phong Minh cau mày. "Y tá hình như không làm việc này, tôi..."
"Con đã cho người đến chăm sóc cô rồi!" Giọng Mục Tư Viễn truyền đến cắt ngang.
Ông quay ra thì thấy Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo cùng đi đến.
"Ba!" Cố Bảo Bảo hỏi. "Đã có tin tức gì chưa ạ?"
Mục Phong Minh lo lắng lắc đầu, lại nói: "Sự việc này rất lạ, ba làm thế nào cũng không nghĩ ra, nhưng người và thuyền đều chưa tìm được."
"Có điều các con cũng không cần lo, ba đã cho người tìm kiếm tỉ mỉ vùng biển lân cận, thời gian không lâu, du thuyền sẽ đi không quá xa, ba..."
Ông chưa nói xong thì một nhân viên phụ trách ở sự cố tàu hàng hải đi vào.
Sắc mặt Mục Phong Minh mừng rỡ: "Có phải đã có tin tức?"
Nhân viên đó gật đầu: "Đã tìm thấy rồi, tìm thấy rồi..."
Gánh nặng trong lòng Cố Bảo Bảo liền được buông lơi, cô chuẩn bị hỏi thì anh ta tiếp tục nói: "Đã tìm được một người, cô ấy đang được đưa về!"
"Tìm được một người?!"
Quản gia Trịnh sốt ruột hỏi: "Tìm được ai?"
Từ lúc đi vào sắc mặt người nhân viên đã không có chút vui mừng nào, giờ này càng lộ ra vẻ ngờ vực. "Người tìm được là nữ! Rất kỳ lạ, chúng tôi tìm thấy cô ta trên một đảo nhỏ không xa. Du thuyền và người đàn ông kia còn chưa tìm thấy!"
Quả thật có điều kỳ lạ!
Vì sao Văn Hạo và cô Trịnh lại không ở cùng nhau?
Cố Bảo Bảo nghi ngờ nhìn lại Mục Phong Minh thì thấy ông khoát tay, không truy cứu thêm chuyện này.
Ông nói: "Tìm được một người rồi thì sẽ tìm thấy người kia, tiếp tục tìm!"
Người nhân viên gật đầu, xoay người ra ngoài.
Quản gia Trịnh thở ra. "Cám ơn trời đất, ông trời phù hộ, cô chủ nhà tôi không sao hết. Nếu không thì..."
Ông ta không kìm nén nổi, những giọt nước mắt già nua rớt xuống. "Bà chủ phải làm sao đây!"
Cố Bảo Bảo vỗ vai ông ta an ủi. "Đừng lo, chúng ta đến bến tàu đón cô ấy thôi!"
"Cám ơn cô, Mục phu nhân!"
Quản gia Trịnh gật đầu đi ra ngoài.
Mục Tư Viễn cũng đi theo ra, cô đỡ Mục Phong Minh cùng đến chờ ở bến tàu.
Khoảng một tiếng sau, du thuyền của bên sự cố tàu hàng hải xuất hiện trong tầm mắt.
Dưới ánh nắng mặt trời ban trưa, một cô gái được bọc quanh người bởi một cái chăn đỏ ngồi trên boong thuyền.
Đó chính là Trịnh Tâm Du!
Cô ta không có việc gì!
Cố Bảo Bảo lơ đãng trông thấy Mục Tư Viễn bên cạnh nhíu mày, môi mím lại như đang suy nghĩ chuyện lớn gì đó.
Không ai nói, cô cũng không lên tiếng hỏi, im lặng chờ đợi.
Một lát sau, con tàu cập bến, Trịnh Tâm Du được hai nhân viên đỡ xuống thuyền.
"Cô chủ!"
Quản gia Trịnh mau chóng chạy đến, Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo đi theo.
"Tâm Du, em thế nào? Không sao chứ?"
Nghe tiếng ân cần hỏi han của Mục Tư Viễn, cô ta nhìn anh, khóe môi nhếch lên thành nụ cười không có chút hơi ấm.
Ánh mắt cô ta đảo qua, dừng lại nhìn Cố Bảo Bảo rất lâu.
Cố Bảo Bảo cười gượng nhưng thật tâm rất lo lắng: "Cô Trịnh, cô ổn chứ?"
Trịnh Tâm Du nghe xong, ánh mắt nảy sinh sự biến hóa.
Không nói rõ ra được đó là cảm giác gì, châm biếm, thống khổ, độc địa hay là...
Hận?!
Cố Bảo Bảo kinh hãi.
Mục Tư Viễn cũng phát hiện ra bất thường, chắn trước mặt Cố Bảo Bảo: "Tâm Du, em có chỗ nào không được thoải mái à?"
Trịnh Tâm Du mới thu ánh mắt lại, nụ cười trên mặt phát lạnh.
Cô ta không để ý đến câu hỏi của Mục Tư Viễn, dựa vào quản gia đi về phía trước.
Nhìn cô ta đi xa dần, Cố Bảo Bảo vẫn không nhịn được hỏi: "Cô Trịnh... Văn... Văn Hạo, không có ở cùng cô ư?"
Ban đầu cô muốn hỏi kỹ hơn, nhưng ánh mắt Trịnh Tâm Du thật sự khiến cô gặp áp lực.
Đó là một câu hỏi đơn giản, thật ra cô cũng không nghĩ rằng Trịnh Tâm Du sẽ trả lời.
Nhưng cô ta đứng lại, quay đầu ra sau.
Ánh mắt cô ta vẫn rất phức tạp khó hiểu, giống như mang theo hàng trăm mũi tên độc đâm xuyên qua người Cố Bảo Bảo.
Sau đó, cô ta nhẹ nhàng thốt ra từng lời lập tức đem Cố Bảo Bảo như vào chỗ chết.
"Thân Văn Hạo, là chồng tôi! Cho dù chết, cũng là chồng tôi! Không đến lượt cô quan tâm!"
Cố Bảo Bảo ngơ ngác nhìn cô ta đi, không nói ra được một câu.
"Bảo Bảo!"
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, Mục Tư Viễn biết cô lo lắng, ôm lấy cô. "Đừng lo. Bọn họ có thể đã lạc nhau, nếu đã tìm được Tâm Du thì Thân Văn Hạo cũng sẽ không sao."
Cố Bảo Bảo không nói một lời, thoát ra khỏi ngực anh, lẳng lặng ngồi xuống một bên.
Văn Hạo, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô hô lớn trong lòng, tại sao lại xảy ra chuyện như thế?
Vì sao?
Nhân viên trong sự cố tàu hàng hải nói, nhiều năm qua, khách đến du lịch chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Vì sao đến ngày trăng mật thứ hai của hai người lại xảy ra chuyện?
Đây là do thiên tai hay do...
Nghĩ tới đây, cô rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng, một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng trôi qua...
Cho đến khi bầu trời tối đen...
Vẫn không có tin tức của Thân Văn Hạo.
Cô muốn tiếp tục chờ, Mục Tư Viễn nhất định không cho.
"Bảo Bảo, về cùng anh. Anh sẽ cho người coi chừng chỗ này, có tin tức em sẽ lập tức biết ngay!"
Cô quật cường lắc đầu, vẫn nhìn ngọn hải đăng phía xa.
Mục Tư Viễn đành chịu, đành phải ngồi xuống cạnh cô, cùng cô chờ đợi.
Đến mười hai giờ khuya, nhân viên phụ trách tìm kiếm cũng quay lại nhưng không mang tin tức tốt lành về.
Cố Bảo Bảo sốt ruột, hô lớn với bọn họ: "Các anh tiếp tục tìm đi, đừng buông tha như thế. Đêm tối lạnh thế này, nếu anh ấy ngất xỉu ở đâu đó sẽ bị đông lạnh mất!"
Người nhân viên bất đắc dĩ nhìn cô: "Cô Cố, chúng tôi đã tìm kiếm mấy hòn đảo nhỏ xung quanh rồi, nếu anh ta thật sự ngất xỉu ở đó thì chúng tôi mới tìm được anh ta!"
Ngược lại, nếu anh ta chìm xuống biển, vậy thì...
Như thế tìm sau với trước có gì khác nhau?
Thiếu ô xi một thời gian dài, tỷ lệ sống sót của anh ta còn bao nhiêu?
"Không, không..."
Nghĩ đến hậu quả đáng sợ ấy, cô cố không để rơi nước mắt.
"Xin các anh, các anh hãy đi tìm anh ấy đi có được không?"
Cô hết lời van xin. "Xin các anh, cầu xin các anh..."
"Bảo Bảo!"
Mục Tư Viễn đau lòng ôm lấy cô. "Em bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào..."
Anh ra hiệu cho nhân viên về trước.
Bọn họ tìm kiếm từ sáng cho đến tận lúc này, nhất định rất mệt mỏi.
Thấy bọn họ dần đi khỏi, Cố Bảo Bảo tuyệt vọng, cô quay ra phía biển cả mênh mông hét lên: "Văn Hạo, Văn Hạo..."
Anh sẽ không sao hết đúng không?
Anh đã nói, anh đồng ý với cô, sẽ vĩnh viễn bảo vệ hạnh phúc của cô!
Tại sao anh có thể biến mất?
"Bảo Bảo, em đừng như vậy." Mục Tư Viễn lau nước mắt cho cô. "Em đừng vậy mà có được không? Anh ta nhất định sẽ không sao!"
Cố Bảo Bảo ngẩng đầu, đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn anh. "Làm sao anh biết? Làm sao anh biết?"
Cô quá nóng nảy, lời an ủi của anh cô cũng tin, hơn thế còn muốn truy tìm căn nguyên.
Mục Tư Viễn nghẹn lời.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, không có được đáp án thì sao cô có thể yên tâm?
Anh buộc phải bịa ra lý do nghe vào có thể tin: "Em nghĩ xem! Tâm Du là vợ anh ta, nhưng cô ấy lại không nóng vội chút nào có phải không? Nhất định anh ta đang chơi trốn tìm với Tâm Du, cho nên Tâm Du mới không vội, em nói có đúng không?"
Cố Bảo Bảo kinh ngạc ngẩn ra.
Bỗng, cô đẩy anh ra thật xa.
"Mục Tư Viễn!"
Cô lớn tiếng mắng. "Anh là đồ ngốc ư? Anh bị ngớ ngẩn sao? Chẳng lẽ anh không biết? Vì sao Văn Hạo lại kết hôn với cô Trịnh, chẳng lẽ anh không biết?"
Cô nói mà nước mắt càng tuôn ra mãnh liệt.
Trong lòng cô, sự áy náy và tự trách đã sắp giày vò cô đến chết.
Mục Tư Viễn cũng ngây dại. "Anh biết cái gì?"
Anh nắm lấy bả vai cô: "Bảo Bảo, anh phải biết cái gì? Có phải là có chuyện gì mà anh không biết đúng khôn?"
"Đúng, đúng!"
Cô hét lớn, muốn giảm bớt sự áy náy trong lòng. "Anh gì cũng không biết, anh là tên ngu ngốc. Anh không biết cái gì là yêu, anh cũng khong biết cái gì là trả giá, anh bảo em phải làm sao? Làm sao bây giờ? Tất cả, tất cả đều là do em, là do em!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Anh cuống cuồng.
"Em nói cho anh biết, em sẽ nói hết cho anh biết. Văn Hạo vì em mới lấy cô ta, là vì em!"
Cả người Mục Tư Viễn cứng đờ.
Anh dường như đã ý thức về điều đó nhưng anh chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra chân tướng câu chuyện thường sẽ là điều mà bạn chưa từng nghĩ đến.
"Vì sao?"
Anh giận dữ hỏi. "Tại sao Thân Văn Hạo lại làm thế vì em?"
Nói đi, nói hết ra đi, cô thật sự rất vất vả.
Trên lưng mang theo quá nhiều tình yêu, cho tới giờ, cô thật sự không vác nổi nữa.
"Anh ấy không muốn cô Trịnh ngăn cản em và anh, anh ấy không muốn cô Trịnh tiếp tục làm tổn thương em, cho nên anh ấy thỏa mãn nguyện vọng của cô ta, cho nên anh ấy mới lấy cô ta. Anh rõ ràng chưa? Anh hiểu chưa?"
Rõ ràng? Hiểu?
Anh hiể, anh hiểu, người ta đều nói, tình yêu chân chính là muốn người mình yêu thật sự hạnh phúc.
Nhưng anh chưa bao giờ tin là sẽ có người làm vậy!
Bởi vì anh tự hỏi lòng, anh hoàn toàn không cách nào làm được.
Nếu anh có thể làm được, sao anh lại đoạt cô từ Công Tôn Diệp?
"Bảo Bảo... Có phải... em... gạt anh..." Anh nói, giọng điệu thật mệt mỏi.
Anh đứng dậy, muốn tìm một nơi yên tĩnh, nhưng bước chân anh... lại không ổn định.
Còn cô đứng trước mặt anh, đã sớm khóc sưng hai mắt.
Anh yêu cô, đúng không?
Anh yêu cô!
Nhưng anh vì sao luôn khiến cô thương tâm đau khổ?
Anh thật sự... yêu cô sao?
"Bảo Bảo..."
Anh lo sợ gọi tên cô, Cố Bảo Bảo không để ý đến.
"Bảo Bảo..."
Anh lại gọi, liên tục gọi, Cố Bảo Bảo rốt cuộc ngẩng lên nhìn anh.
Anh bỗng ôm chặt lấy cô: "Bảo Bảo, anh yêu em, em không được hoài nghi anh, không được!"
Nói xong, anh đứng dậy, chạy ra phía con tàu.
Cô vội vã hỏi: "Anh đi đâu đấy?"
Anh không trả lời ngay, mãi đến khi nhảy lên tàu, kéo động cơ, anh mới nói: "Anh đi tìm anh ta, anh nhất định phải tìm được anh ta, anh không muốn nợ anh ta!"