Cố Bảo Bảo ngồi trước bàn trang điểm. Cô mở hộp trang sức, lấy viên kim cương ra.
Cô vẫn còn nhớ cái giá của nó khi được đấu giá là - ba tỷ --!
Nếu cô đem bán nó đi...
"Chị Bảo Bảo, chị không muốn để Công Tôn Diệp biết, vậy sau này chị nuôi Hoan Hoan Nhạc Nhạc thế nào?"
"Một mình chị làm sao cho chúng cuộc sống và sự giáo dục cực tốt được? Chị cam lòng cho chúng theo chị chịu khổ sao?"
Những lời Tuế Tuế đã nói hiện ra trong đầu. Cô lắc đầu, không, nếu cô bán viên kim cương này đi, Hoan Hoan Nhạc Nhạc theo cô sao lại phải chịu khổ?
Chính vào lúc này cửa mở, cô biết là anh nên cất hộp trang sức đi.
"Bảo Bảo!"
Mục Tư Viễn thấy cô liền vội vã đi vào. "Em đã đi đâu vậy?"
Anh đã một mực tìm cô suốt hai ngày một đêm!
Nhưng gọi điện cho cô và Sơ Hàn thì đều tắt máy.
Cố Bảo Bảo đứng dậy, quay lại nhìn anh: "Hôn lễ đã cử hành xong chưa?"
Mục Tư Viễn sửng sốt, không hiểu vì sao cô hỏi thế.
Rõ ràng hôn lễ hôm qua đã tiến hành xong hết rồi, giờ này thì Thân Văn Hạo và Tâm Du đang trên du thuyền đi hưởng tuần trăng mật.
Ánh mắt cô kiên định nhìn anh, dường như rất cần có một đáp án, anh liền gật đầu nói: "Đã xong hết rồi."
Trên gương mặt cô hiện lên sự vui vẻ khó hiểu. "Vậy chắc cuối cùng anh đã có thời gian rồi đúng không? Em có lời muốn nói với anh."
Anh lắc đầu. "Không, Bảo Bảo, em hãy nghe anh nói trước."
Anh cũng có điều muốn nói sao? Thật làm cô có phần ngoài ý muốn.
Nhưng ai nói trước thì có quan hệ gì ư?
Cô ngồi xuống, ra hiệu anh nói trước.
"Bảo Bảo." Anh ngồi xổm xuống cạnh cô: "Hôm qua trong đám cưới, tại sao em lại nói những lời như thế?"
Cô bình tĩnh nhìn anh: "Hôm qua em nói rất nhiều, ý anh là câu nào?"
"Bảo Bảo!"
Anh vừa sốt ruột vừa hoảng hốt cầm tay cô. "Dù là câu nào thì anh thật không ngờ em lại nghĩ và nói vậy. Cái gì là người kia rốt cuộc chiếm vị trí thế nào trong lòng anh?"
"Không phải em cho rằng, cho rằng người trong lòng anh... là Tâm Du đấy chứ?"
"Sao em có thể nghĩ như thế?"
Anh vừa buồn phiền vừa ảo não: "Không phải anh đã nói với em sao? Không phải anh đã nói hết suy nghĩ trong lòng với em ư? Vì sao em còn cho rằng như vậy?"
Cô cúi xuống nhìn anh, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh. Cô đứng dậy, lạnh lùng đối diện anh: "Em cho rằng như vậy? Cũng là anh khiến em cho rằng như vậy đấy. Em nhớ từng câu anh đã nói, nhưng em không biết, hóa ra anh là người miệng một đằng nhưng tim một nẻo!"
"Miệng một đằng nhưng tim một nẻo?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
Cô hỏi rồi bỗng nhếch môi cười. "Nói chuyện này để làm gì nữa?"
Cô như đang tự giễu, lắc đầu: "Chuyện em muốn nói với anh cũng không phải điều này. Anh đã nói xong hết rồi chứ? Đã đến lượt em nói chưa?"
"Không, anh còn chưa nói xong!"
Anh cắt ngang, tiếp tục nói: "Bảo Bảo, em có nghi vấn gì, có gì không hiểu thì cứ việc nói ra, anh có thể... giải thích!"
Giải thích?!
Hai từ thật dễ nghe biết bao.
Chỉ tiếc, mọi việc trên thế giới này không phải đều có thể giải thích.
Giải thích có tốt hơn nữa cũng chỉ là cái cớ hoàn mỹ để đánh lừa bản thân.
"Em không có câu hỏi nào cả!"
Ánh mắt cô nhìn anh đã không còn là vui vẻ, cũng không còn lưu luyến nữa. "Em chỉ muốn nói, em muốn về nhà ở một thời gian ngắn, và em muốn dẫn Hoan Hoan Nhạc Nhạc..."
Nghe được câu này, không chỉ Mục Tư Viễn giật mình mà hai đứa ngoài cửa cũng trợn mắt hốc mồm nhìn nhau.
d!đ!l!q^đ
Hoan Hoan phản ứng đầu tiên, vội kéo Nhạc Nhạc chạy đi.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Hai đứa về phòng, Hoan Hoan mới dám nóng nảy lên tiếng: "Mẹ muốn đi!"
Nhạc Nhạc xẹp miệng không nói câu nào.
Bé đã sớm đoán được mẹ muốn đi, suy nghĩ tối hôm đó của mẹ chính là muốn quay lại Mỹ!
Bé nghe xong rất lo lắng, sáng hôm sau liền nói với Hoan Hoan.
Hoan Hoan còn không nói, nói là phải quan sát mấy ngày mới có thể kết luận!
Bây giờ hay rồi, mẹ muốn đi thật rồi!
Nếu mẹ dẫn bé đi, bé sẽ không được gặp anh tra và ba nữa!
Nếu mẹ không dẫn bé đi, bé lại không được gặp mẹ nữa!
Cái này thì bảo bé phải làm sao bây giờ!
"Nhạc Nhạc không phải vội!" Hoan Hoan an ủi em, chớp mắt cái đã có chủ ý.
"Nhạc Nhạc, chúng ta đi gọi điện cho ông nội."
Ý kiến này hay đó! Nhạc Nhạc nhanh chóng gật đầu.
Hai đứa khẽ khàng đi xuống dưới tầng.
"Bảo Bảo." Mục Tư Viễn tỉnh lại sau cơn hoảng hốt, nơi cổ họng dâng lên vị đắng chát. "Vì sao lại về? Ở đây... không tốt ư?"
Trong lòng anh đã biết - ý nghĩ của cô là thật.
Nhưng anh phát hiện mình lại sợ hãi nói điều đó ra.
Có lẽ nó là một câu thần chú, nếu nói ra thì sẽ có hiệu lực ngay lập tức!
Anh lảng sang đề tài khác, dù nói gì cũng được, chỉ cần không tiếp tục đề tài này.
"Bảo Bảo, em biết không?"
Giọng anh khàn khàn nghe thật uể oải. "Trước lúc chú Trịnh nhắm mắt đã nhờ anh chăm sóc Tâm Du, anh... nhà họ Trịnh như bây giờ... anh..."
"Anh có thể chăm sóc bất kỳ ai anh muốn chăm sóc." Cố Bảo Bảo cười thê lương. "Cũng bao gồm em. Nhưng... có thể em không còn..."
"Bảo Bảo, em đừng như vậy..."
Anh cắt ngang không cho cô nói ra. "Anh đã làm sai điều gì, em nói đi, em nói ra hết đi, chúng ta không nên... không nên nói đến từ đó..."
Cô hoang mang nhìn ánh mắt đau khổ của anh, dường như anh rất buồn, dường như anh thật sự rất thương tâm.
Nhưng vì sao cô không dám tin?!
Cô nhìn sang phía khác, không nhìn anh nữa. "Em đã nói với anh, lát nữa em sẽ đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc về tiệm mỳ!"
"Không được, em không thể đi."
Anh vẫn kiên quyết phản đối.
Nhưng nhìn gương mặt vô vị của cô, rõ ràng không để những lời của anh vào mắt.
Anh tức giận, phẫn nộ, quát tháo: "Mấy ngày trước em đã về rồi, vì sao còn muốn về nữa? Chẳng nhẽ em không biết thân phận của mình bây giờ ư? Em giờ đang là vợ chưa cưới của anh!"
Trong lúc Cố Bảo Bảo không kịp phản ứng, anh đã vọt lên ôm chặt lấy cô.
Những nụ hôn ùn ùn kéo đến, mỗi cái đều lạnh lẽo.
d^đ_lee!qvY(đO)n
"Anh buông em ra! Buông em ra!"
Trong lòng cô rất oi bức, giống như muốn nôn hết những gì đã ăn ra.
Hóa ra nụ hôn của anh không phải đều ngọt ngào, chí ít vào lúc này, cô cảm thấy nghẹt thở!
"Bảo Bảo, vì sao, vì sao?"
Anh không hiểu, đôi mắt đỏ lên nhìn cô, nhất định muốn có đáp án.
"Vì sao? Anh thật sự không biết?"
Đôi mắt cô cũng đỏ lên. "Anh hãy tự hỏi mình đi, trong lòng anh em là gì, là gì hả?"
Sao cô ấy lại hỏi thế?
Chẳng nhẽ cô ấy không hiểu, câu hỏi đó như con dao đâm vào tim anh.
Rất đau.
"Anh cũng hỏi em, trong lòng em thì anh là gì?"
Anh ôm lấy trái tim. "Vì sao em dễ dàng muốn như thế?"
Vì sao lại dễ dàng có ý nghĩ bỏ đi như vậy?
"Dễ dàng?"
Cô lắc đầu, cảm giác trong lòng không cách nào hình dung.
Thất vọng? Tuyệt vọng?
Trái tim nguội lạnh?
Đáng nhẽ cô không muốn nói thêm gì, nhưng lúc này, nếu hỏi thì sẽ đơn giản hơn là im lặng.
"Anh luôn hỏi vì sao, vậy bây giờ em sẽ nói cho anh biết."
Cô lùi lại rất xa anh mới nói: "Ngày đính hôn, anh vì cô ta mà bỏ đi, sau đó anh nói với em, trong lòng anh không có cô ta, em tin anh. Nhưng có thật là trong lòng anh không có cô ta? Anh vẫn một mực quan tâm đến cô ta, chỉ là anh không cho em biết thôi."
"Ở Hương Cảng, vì cô ta mà một mình anh bỏ về, ngay cả một câu nói thật cũng không nói với em. Được, về sau em biết cũng là vì sự sống chết của ông Trịnh, em sẽ thông cảm cho anh. Nhưng em không hiểu, giữa việc gạt em và sắp xếp cho ông Trịnh có mâu thuẫn gì?"
"Bảo..." Anh muốn giải thích, cô khoát tay không cho anh cơ hội nói.
"Anh nói em là vợ chưa cưới của anh?"
Cô cười lạnh lẽo. "Anh làm chuyện nên làm với nhà họ Trịnh, để em một mình ở đây, anh biết em giống gì không?"
"Mẹ nhờ Sơ Hàn gọi đến bảo em đi, dù là đứng cạnh anh không làm gì hết, chỉ cần khiến mọi người biết đến thân phận vợ chưa cưới của anh! Em không đi, em tưởng anh sẽ gọi em đi, chẳng qua anh có lẽ đã quên em rồi."
Cô nói đến đây, nhìn anh. "Còn cần em nói nữa không?"
Anh không nói, cô liền nói tiếp: "Trong hôn lễ, anh cảnh cáo Văn Hạo là có ý gì? Anh nhìn Sơ Hàn làm vậy, vì sao không ngăn cản?"
"Có phải anh... rất hi vọng cô ấy sẽ phá hỏng hôn lễ không?"
Nghe đến đó, anh cúi đầu.
Anh không hiểu, vì sao cô có thể hiểu lầm anh đến mức đó.
Tâm tình cô đã hoàn toàn bình tĩnh. "Em nói xong hết rồi, anh nghe rõ chưa?"
"Đều vì Tâm Du? Em cũng biết cô ấy đã kết hôn, cô ấy là sự uy hiếp với em sao?"
"Uy hiếp?"
Anh dùng từ rất không ổn. "Mục Tư Viễn, anh vĩnh viễn không hiểu em muốn gì. Cho tới giờ anh chưa từng hiểu."
Cô thở dài. "Những ngày qua em đã nghĩ rất nhiều, rốt cuộc em mong muốn điều gì, chẳng những anh không hiểu mà em cũng không hiểu."
"Có lẽ, chúng ta nên yên tĩnh một mình, mới là cách tốt nhất."
Cô đi ra ngoài không quay đầu lại.
"Em đứng lại!"
Anh ở phía sau gọi cô, cô không để ý.
"Cố Bảo Bảo, em đứng lại!"
"Em không được đi!"
Anh kéo cô đi lên, ngang ngược ra lệnh: "Dù sao đi nữa, anh không cho phép em đi. Anh sẽ không để em đi."
"Anh buông em ra!"
Cố Bảo Bảo giãy dụa, khí lực của anh rất lớn, quyết tâm không cho cô đi, cô cuống cuồng dùng cả tay lẫn chân đá rồi đánh anh.
"Anh buông ra, buông ra..."
Anh cũng nóng nãy, tay giữ cằm cô, nhìn trừng trừng vào đôi mắt cô: "Cố Bảo Bảo, anh nói rồi, cả đời này em đừng mong rời khỏi anh, anh nói lời giữ lời!"
"Biến thái..."
Cằm cô đau quá, trái tim cũng đau, nước mắt bắt đầu lã chã.
"Ba xấu!" Nhạc Nhạc trốn trong nhà bếp trông thấy thì siết chặt tay.
Ba xấu bắt nạt mẹ, bé phải dạy dỗ ba!
"Nhạc Nhạc!"
Hoan Hoan nằm lấy cánh tay em, thấp giọng nói: "Bây giờ chưa phải lúc dùng nắm đấm, em mau ra khóc thật to, biết không?"
Khóc to?
Được rồi, tuy bé không hiểu vì sao phải làm thế nhưng bé rất nghe lời anh trai!
"Oa!"
Bé xông ra ngoài, đặc biệt chạy đến chỗ cầu thang, nhìn hai người lớn giằng co rồi khóc toáng lên.
Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn nghe tiếng đều sửng sốt!
Cố Bảo Bảo không ngờ các con đã về, mà Mục Tư Viễn thì quên mất chúng đã về nhà.
"Ba, mẹ không cãi nhau!"
Bé gào lớn, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đỏ ửng, trông rất đáng thương.
Cố Bảo Bảo lập tức thoát khỏi anh, tiến tới ôm bé. "Bảo bối không khóc nữa, không khóc nữa..."
Cô cuống cuồng dụ dỗ, Mục Tư Viễn cũng muốn ôm bé nhưng bị Cố Bảo Bảo tức giận đẩy ra.
"Đang làm gì vậy hả?"
Thình lình một giọng nói khác vang lên.
Hoan Hoan không biết từ chỗ nào chạy ra, vui sướng lao ra cửa. "Ông nội!"
Mục Phong Minh đáp một tiếng, khom lưng bế bé lên, đi đến trước mặt bọn họ, hỏi lại: "Đang làm gì đây?"
Ánh mắt ông nhìn quần áo Cố Bảo Bảo và Mục Tư Viễn xộc xệch do vừa giằng co ban nãy, còn có khuôn mặt đầy nước của Nhạc Nhạc, hàng lông mày nhíu lại.
"Ba!"
Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc đứng lên, lần này cô không giấu diếm nữa. "Con muốn cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc về nhà ở mấy ngày, Tư Viễn không đồng ý, cho nên bọn con có cãi vã mấy câu."
Ý của cô rất rõ ràng, hi vọng Mục Phong Minh làm chủ cho cô.
Mục Tư Viễn liền "hừ" một tiếng. "Bảo Bảo, anh sẽ không cho em đi, em có nói với ông già cũng vô dụng."
Anh đi ra ngồi xuống sofa. Vị trí này rất tốt, dù đi từ góc nào ra cửa, anh đều có thể chặn lại.
Nhìn tình hình này, Mục Phong Minh còn không đoán ra được là xảy ra chuyện gì sao?
Kể từ lúc ông Trịnh gặp chuyện, Tư Viễn cả ngày ở nhà họ Trịnh, ông đã cảm thấy không ổn, xem chừng Bảo Bảo tức giận vì thế rồi.
"Như vậy đi." Ông nghĩ ngợi, lại nói: "Bảo Bảo, con cũng không cần về nhà mẹ, con đến ở cùng ba mấy ngày xem có được không?"
"Con nói không được!" Mục Tư Viễn lập tức phủ định.
Cố Bảo Bảo không để ý tới anh.
Cô chỉ cần đến ở với Mục Phong Minh mấy ngày, xin ông thông cảm, có lẽ cô sẽ rời đi dễ dàng hơn.
"Vâng ạ, vậy làm phiền ba rồi."
Cô gật đầu, nói với Hoan Hoan Nhạc Nhạc: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc, các con đi lên xe với ông nội trước nhé, mẹ đi thay quần áo rồi xuống ngay được không?"
Sự việc sao lại thành ra như vậy?
Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhìn nhau, ý chúng là muốn ông nội đến khuyên ba mẹ không nên cãi nhau nữa thôi!
Vì sao mỗi lần ông nội đến, kết quả là chúng phải đến ở cùng ông vậy?
Haiz!
Nhìn Cố Bảo Bảo lên gác, Mục Phong Minh đưa bọn nhỏ ra ngoài, Mục Tư Viễn giận dữ: "Con không phải đã nói vợ con con không được đi đâu hết sao?"
"Con im miệng đi!"
Mục Phong Minh tức giận: "Con đã làm nhiều chuyện khiến Bảo Bảo khó chịu mà còn không biết hối hận!"
"Con đã làm gì chứ?"
Mục Tư Viễn oán hận. "Việc con làm, không phụ lòng cô ấy, trời đất chứng giám!"
"Phải, trời đất chứng giám con không phụ lòng con bé!"
Mục Phong Minh cười nhạo con trai. "Con không phụ lòng Bảo Bảo thật ư? Đừng trách ba không có nhắc nhở con, bây giờ hai ông bà thông gia còn chưa biết, nếu họ mà biết, xem họ có gả Bảo Bảo cho con không! Không biết cái gì hết!"
Mắng xong, Mục Phong Minh cũng khoái chí, không để ý đến anh nữa, dắt Hoan Hoan Nhạc Nhạc ra ngoài.
Cố Bảo Bảo đã thay xong quần áo đi xuống, cô đuổi theo bọn họ, không hề liếc mắt nhìn Mục Tư Viễn.
"Mẹ." Nhạc Nhạc ngẩng lên nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Không cần ba nữa sao?"
Bé rất không nỡ!
Cố Bảo Bảo xót xa, chuẩn bị tìm một lý do thì thấy Mục Tư Viễn đi đến ôm lấy eo cô.
Còn hai chân anh quỳ xuống bên chân cô.
"Bảo Bảo." Anh hạ quyết tâm, cho dù cô không muốn nghe, anh cũng phải giải thích. "Anh không để em đến chỗ chú Trịnh là vì anh không muốn để em bị cuốn vào chuyện của họ."
"Còn trong hôn lễ anh cảnh cáo Thân Văn Hạo là vì anh phát hiện anh ta thôn tính tài sản nhà họ Trịnh. Còn Sơ Hàn, nó là con người như thế, vì sao không để nó học được một bài học?"
Anh nói rất nhanh, chỉ sợ Cố Bảo Bảo không cho anh cơ hội nói.
Nói xong, anh lại đứng lên, ngưng mắt nhìn cô. "Nếu em thật sự muốn yên lặng, chỗ này để cho em, anh... đi!"
Anh nâng gương mặt cô lên, hôn vào trán cô, sau đó lấy xe phóng đi.
"Mẹ." Nhạc Nhạc lắc tay cô. "Ba đi rồi."
Bé nhìn ông nội, lại phát hiện ông nội hình như đang cười.
"Bảo Bảo à." Mục Phong Minh xoay đầu lại. "Chúng ta đi chứ?"
Đi?
Cố Bảo Bảo phục hồi tinh thần, lập tức gật đầu.
Nhưng mà Hoan Hoan lại nói: "Mẹ, đừng đi mà, chúng ta ở đây chờ ba về đi."
"Đúng." Nhạc Nhạc cũng gật đầu. "Chờ ba về, chờ ba về!"
Cái này...
Cố Bảo Bảo bị làm khó, bỗng thấy một chiếc xe đi đến.
Xe còn chưa dừng thì người trên xe đã nhảy xuống.
Người nọ chạy đến thật nhanh, vừa đẩy cánh cửa ra vừa hô: "Mục tiên sinh, cứu mạng, Mục tiên sinh, cứu mạng với!"
Đã xảy ra chuyện gì?
Cố Bảo Bảo vội chạy ra mở cửa, gương mặt người nọ trắng bệch nói với cô: "Mục phu nhân, xin cô mau cứu cô chủ và cậu nhà chúng tôi, du thuyền... du thuyền của họ... chìm rồi...!"