Vừa tới lối vào thì lại thấy Mục Sơ Hàn đi đến.
Cô ta từ từ đến bên cạnh Cố Bảo Bảo, lạnh lùng nói: "Cô còn ở đây chờ gì nữa? Không sợ đánh mất mặt mũi nhà họ Mục chúng tôi à!"
"Cô Mục, cô đang nói gì thế hả!"
Tuế Tuế buồn cười nhìn cô ta. "Cô bị Trịnh Tâm Du dọa cho điên luôn rồi sao? Không đâu chạy đến đây khóc lóc om sòm làm gì?"
Mục Sơ Hàn không nói lại cô ấy, chỉ làm như không thấy. Cô ta tiếp tục nói với Cố Bảo Bảo: "Cố Bảo Bảo, tôi thực sự không hiểu, cô cứ không buông anh tôi thì có gì tốt? Chính cô cũng thấy đấy, giờ cô đã đính hôn với anh tôi nhưng Tâm Du có chuyện là anh ấy vẫn qua ngay, chẳng lẽ cô mong muốn một cuộc sống như vậy à?"
Câu hỏi như này hoàn toàn không giống như câu hỏi mà Mục Sơ Hàn sẽ nói.
Cố Bảo Bảo đứng dậy nhìn cô ta: "Sơ Hàn, em làm sao vậy?" Cả ngày hôm nay cô thấy cô ấy cực kỳ yên lặng.
Mục Sơ Hàn cũng chẳng đón nhận sự quan tâm của cô. "Tôi có làm sao cũng không liên quan tới cô, cô còn muốn tiếp tục chờ sao?"
Cố Bảo Bảo gật đầu: "Lúc anh em đi đã bảo chị chờ anh ấy. Chị đương nhiên sẽ chờ anh ấy về."
"Nếu anh tôi thay đổi ý định, không về thì thế nào?"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra chưa kịp nói thì Tuế Tuế bỗng nhảy ra: "Tôi thấy không về là rất tốt!"
Cô ấy nắm tay Cố Bảo Bảo: "Chị Bảo Bảo, chị dứt khoát đi thôi. Chị theo em sang Mỹ, tên ngốc Công Tôn Diệp vẫn còn đang chờ chị đấy!"
Cô ấy lại nói với Mục Sơ Hàn: "Nói cho Mục Tư Viễn nhà cô biết, Bảo Bảo của chúng tôi không phải không có ai muốn trừ anh cô! Chuyện hôm nay anh ta làm Bảo Bảo không cách nào tha thứ được. Anh ta yêu hay làm gì gì đó với Trịnh Tâm Du thì cứ việc đi, chúng tôi cũng đi." Cô ấy kéo Cố Bảo Bảo ra ngoài.
Cũng không biết sức lực của cơ thể nhỏ bé ấy ở đâu ra, không ngờ kéo được Cố Bảo Bảo đi mấy bước!
"Tuế Tuế!"
Cố Bảo Bảo nhẹ nhàng vùng khỏi tay cô ấy. "Em đừng như vậy!"
"Chị biết em lo cho chị, quan tâm đến chị, nhưng đây không phải cách để giải quyết!"
"Chị còn cách nào tốt hơn ư?"
Tuế Tuế nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt. "Mục Tư Viễn đã làm đến mức này, chị xem chị còn cách nào tốt!"
Cố Bảo Bảo ngồi về bàn, thản nhiên nói: "Bọn họ quen nhau hơn mười năm, dù thế nào thì cô ấy cũng từng là người anh ấy muốn lấy, giờ nhà cô ấy xảy ra việc nghiêm trọng như thế, làm sao anh ấy có thể thờ ơ?"
Cô như đang giải thích nhưng thực chất là tìm cho mình một lý do.
"Hơn nữa, trong những năm chị không ở đây, cô ấy đã tận tâm tận lực chăm sóc Hoan Hoan, trong lòng chị rất biết ơn cô ấy."
"Thôi đi, Cố Bảo Bảo!"
Mục Sơ Hàn ngang. "Bây giờ anh tôi không ở đây, cô còn diễn trò cho ai xem thế? Cô dám nói trong lòng cô biết ơn Tâm Du sao?"
"Sơ Hàn, nếu chị không biết ơn cô ấy, em thấy với thân phận hiện nay của chị thì có thể giữ anh em lại không để anh ấy đến đó được không?"
Mục Sơ Hàn nao nao, nhất thời im lặng.
Tuế Tuế tận tình nói: "Chị Bảo Bảo, người ta đã thay đổi rồi, lẽ nào chị không biết Trịnh Tâm Du bây giờ không còn là Trịnh Tâm Du trước kia sao?"
Cô ấy đã nhắc nhở nhiều lần, vì sao Cố Bảo Bảo vẫn không tin chuyện này là âm mưu của Trịnh Tâm Du? !
d...đ...l...q...đ
Cô nghe xong lại còn cười nhạt, nhìn Mục Sơ Hàn hỏi: "Sơ Hàn, trong lòng chị luôn có một điều muốn hỏi em, hôm nay em có thể trả lời chị không?"
Mục Sơ Hàn không nói, cô coi như cô ấy đồng ý, liền nói: "Chúng ta lớn lên cùng với nhau, chị thật lòng thích Tư Viễn, tự hỏi chưa từng làm tổn thương em, vì sao em luôn không thích chị?"
"Bởi vì..."
Mục Sơ Hàn hít sâu một hơi. "Tôi cảm thấy cô rất phiền phức, quấn lấy một nam sinh như vậy quả thật rất bẽ mặt!"
Rất phiền phức, rất bẽ mặt!
Cố Bảo Bảo nghe xong cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Hóa ra là như vậy..."
Nước mắt cô lăn dài. Chẳng nhẽ cô không có cảm giác? Không phải.
Mỗi lần anh không còn kiên nhẫn cự tuyệt cô, tìm nhiều cớ từ chối cô, cô rất bi thương. Nhưng cô cho rằng, yêu một người thì không tính toán đến việc phải trả giá bao nhiêu và cũng không so đo việc có được hồi báo hay không. Yêu một người sẽ phải toàn tâm toàn ý, bỏ ra tất cả nỗ lực.
Không ngờ việc cô làm lại khiến người bên cạnh có cảm giác như vậy!
"Sơ Hàn!"
Cô lau nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Chị không biết việc chị làm với Tư Viễn lại quấy nhiễu em, chị rất xin lỗi, chị chỉ... muốn một lòng yêu một người. Chị... xin lỗi..."
Nước mắt càng mãnh liệt hơn.
Cô rất khó chịu, rất đau. Có lẽ là vì nhớ lại chuyện cũ, có lẽ là vì hôm nay anh đi rất lâu mà vẫn chưa quay lại.
"Bảo Bảo! Đừng khóc!"
Thân Văn Hạo ngồi xổm xuống trước mặt cô, giúp cô lau đi giọt nước mắt: "Em hoàn toàn không sai, đừng khóc, cũng đừng nói xin lỗi."
"Văn Hạo..."
Cô lắc đầu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không nói ra được.
"Tin anh đi, em không sai."
Anh mỉm cười vỗ lên má cô. "Em là cô gái anh thấy dũng cảm nhất, hiền lành nhất, em nhất định sẽ có được thứ em muốn, nhất định sẽ hạnh phúc!"
"Thật vậy chăng?" Cô cười hỏi.
Anh kiên định gật đầu: "Nhất định là vậy. Chí ít anh sẽ bảo vệ em, vĩnh viễn bảo vệ em! Tuy anh có thể sẽ không bên cạnh em nữa, nhưng em vĩnh viễn nhận được lời chúc phúc của anh!" Anh đứng dậy kéo cô vào lòng.
Anh lưu luyến, khát vọng sự ấm áp này, có lẽ mượn cơ hội này để vĩnh viễn khắc ghi nó trong lòng!
Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Bảo Bảo, bảo trọng!" Sau đó anh bỏ cô ra rồi đi ra ngoài.
"Văn Hạo!"
Cô kỳ quái nhìn anh, trực giác mách bảo với cô sự việc không đơn giản như thế!
"Văn Hạo, anh đi đâu vậy?"
Cô gọi thêm lần nữa anh mới quay đầu lại nhưng chỉ khẽ cười rồi lại vội vã bỏ đi mất!
Thấy Thân Văn Hạo đi rồi, Mục Sơ Hàn cũng không muốn ở lại đây nên đi luôn.
"Mục Sơ Hàn, cô đứng lại!" Tuế Tuế gọi to.
Không thể để cô ta chạy được, cô ta thua rồi mà chuyện đã đáp ứng còn chưa có làm đâu!
"Chị Bảo Bảo, chị ở lại đây một mình nhé, em sẽ về ngay!" Cô nói xong liền vội vã chạy đuổi theo.
Cố Bảo Bảo vừa lo lắng vừa ngờ vực, cô muốn theo xem lại sợ Mục Tư Viễn quay về không thấy cô nên đành thôi.
Màn hình điện tử phía trên cho thấy đã hơn chín giờ rồi.
Đã hơn ba tiếng kể từ lúc buổi tiệc kết thúc, vì sao anh còn chưa quay lại?
di[ơe]n-đ[à]n-l[ê]-q[u]ý..dn
Liệu có đúng như lời Sơ Hàn nói, anh thay đổi ý định, buổi đính hôn của chúng ta không còn quan trọng nữa và anh sẽ không về?
Lần đầu tiên cô tự hỏi, kỳ lạ khi thấy bản thân không có chút cảm giác hoang mang.
Có lẽ là vì việc bọn họ chia xa sớm đã thành một trạng thái bình thường trong cuộc sống của cô.
Nếu làn này anh lựa chọn buông tay, cô có lẽ không còn tâm sức đâu đợi thêm một lần nữa.
Có người có duyên không có phận, có người có phận không có duyên, còn có người không duyên cũng không phận, bọn họ có phải một trong số đó?
Tim cô đau nhói nhưng nước mắt không còn rơi xuống nữa.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Đột nhiên, làn hơi ấm quen thuộc ập đến, cả người cô rơi vào cái ôm rộng lớn.
Cô quay lại liền trông thấy gương mặt tuấn tú của anh.
"Anh Tư Viễn..."
Cô đứng dậy, nhìn phòng khách trống trơn: "Anh quay lại lúc nào thế?"
Sao cô lại không phát hiện ra?
Anh cười: "Không biết cô vợ chưa cưới của anh đang nghĩ gì mà nhập thần đến mức một người đang đi đến cũng không biết?"
Cô đang nghĩ gì? Cô đang nghĩ...
Cô cười nhạt: "Chuyện bên kia thế nào rồi?"
"Ổn rồi."
"Ông Trịnh đã được bảo lãnh, giờ ông ấy đang cùng Tâm Du đến bệnh viện thăm bà Trịnh."
Nếu sự việc đã được giải quyết, cô hẳn nên thở phào, nhưng nghe được tiếng "bệnh viện", cô thật không thoải mái nổi.
Cô hiểu rõ chuyện này không đơn giản vậy thôi.
"Chúng ta về đi."
Sắc mặt cô có vẻ mệt mỏi. "Hoan Hoan và Nhạc Nhạc vẫn đang chờ em!" Cô nói xong liền đi vào phòng nghỉ.
Cô ấy đang giận?
Mục Tư Viễn nhíu mày, định đi theo cô thì điện thoại trong túi vang lên.
"Tư Viễn!"
Vừa ấn nghe, giọng nói đầy tức giận của Mục Phong Minh truyền đến.
"Có chuyện gì thế ạ?" Anh không kiên nhẫn hỏi, ánh mắt theo cô vào phòng nghỉ.
"Ba hỏi con, hôm nay sao con lại bỏ đi nửa chừng như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
"Con..."
Anh cũng không thấy mình cần giải thích với Mục Phong Minh, liền nói: "Không có gì cả, đã xử lý xong rồi, ba không cần hỏi."
"Thái độ của con là gì vậy hả?"
Mục Phong Minh cực kỳ tức giận. "Đừng tưởng ba không biết con đi làm gì. Tự con nghĩ xem, chuyện này con không cần ra mặt không được sao? Sự việc của Tâm Du con đã xử lý tốt, thế còn Bảo Bảo? Con có thể xử lý tốt ư? Tư Viễn, con đừng quên hôn sự này làm thế nào mới có được! Ba cũng không muốn vác cái mặt mo này đến nhà họ Cố lần thứ hai đâu!" Ông nói xong liền tắt máy.
Mục Tư Viễn ngẩn ra.
Anh nhớ lại sau khi làm xong thủ tục ở đồn cảnh sát, ra đến hành lang anh gặp được một sĩ quan cảnh sát quen từ trước.
Vị cảnh sát kia nói: "Mục tổng, có chuyện gì thì anh gọi cho tôi là được rồi, sao lại còn tự mình đến?"
Lúc đó anh lo lắng trở về nên cũng không để ý. Bây giờ nghĩ lại thì hình như chuyện này có rất nhiều... điều kỳ lạ!
Do hai người đi chung nên không sợ phóng viên viết lung tung, bọn họ đi ra từ cửa chính rồi lên xe.
Dọc đường không ai nói câu nào.
Anh một mực chờ cô hỏi nhưng cô vẫn không nói.
Về đến nhà, cô đi tắm rồi qua phòng bọn trẻ.
Hoan Hoan ngủ chưa say, thấy mẹ lập tức tỉnh lại.
"Mẹ!" Giọng bé ngọt ngào, vươn tay ra với Cố Bảo Bảo.
Cố Bảo Bảo ôm lấy bé, dịu dàng nói: "Xin lỗi, mẹ đã đánh thức con."
Bé lắc đầu, nháy mắt nói: "on đang nằm mơ thấy mẹ, mẹ liền đi ra từ giấc mơ." Bé nói rồi ôm lấy hông cô. "Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ở lại với Hoan Hoan được không?"
Thấy mẹ nhận lời, bé rất vui, nói: "Trước đây cô Tâm Du cũng ôm con, nhưng cảm giác đó không giống như mẹ. Hóa ra mẹ có hương vị riêng!"
Cố Bảo Bảo ngẩn ra.
Trịnh Tâm Du!
Cô nên hận hay nên cảm kích đây?
Hoan Hoan nói xong những lời trẻ con lại ngủ thiếp đi.
Cô bế bé vào chăn, hít sâu một hơi rồi ra khỏi phòng trẻ.
Trốn tránh có ích lợi gì?
Cô biết anh có lời muốn nói, vậy thì cô sẽ nghe xem anh nói gì!
Vào phòng ngủ, anh đã ngồi trên giường, còn mặc đồ ngủ rất nghiêm chỉnh. Giống như đang nói cho cô biết, tối nay sẽ không vì bọn họ đính hôn mà có gì khác biệt.
Cô không nói gì, nằm xuống cạnh anh.
"Bảo Bảo!"
Anh cũng nằm xuống, ôm cô vào ngực hỏi: "Có phải em tức giận không?"
Cô nên nói thế nào? Nói thật hay vẫn là những câu khách sáo?
"Anh biết em tức giận." Không cần trả lời, anh đã nói thay cô.
Cố Bảo Bảo cười trừ: "Khuya lắm rồi, chúng ta không nói nữa, ngủ đã được không?"
Anh buông cô ra, xoay người nằm thẳng. "Bảo Bảo, em bảo anh thờ ơ lạnh nhạt với cô ấy, anh thật sự... không làm được! Nhưng..."
"Anh rất rõ thân phận của mình hiện giờ, anh không hề làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em." Anh nói xong liền tắt đèn.
Phòng ngủ lập tức rơi vào bóng tối tĩnh mịch.
Cố Bảo Bảo nghĩ về hai câu nói của anh, là giải thích hay là hứa hẹn? Nó có vẻ thật đơn giản.
Vì sao anh không nói nhiều hơn? Như vậy chí ít trong lòng cô còn dễ chịu.
Hay anh cho rằng không cần phải nói nhiều với cô?
Hôm nay bọn họ mới đính hôn thôi, chẳng nhẽ mở đầu cuộc sống cả đời của bọn họ lại như vậy?
-- Coi như hôm nay về thì thế nào? Chỉ cần còn Trịnh Tâm Du thì anh ta sẽ bỏ đi lần nữa! --
Câu nói của Tuế Tuế hiện lên trong đầu.
Cô chỉ thấy tim mình như bị cái gì bóp nghẹt, không thể thở, rất đau nhức.
Nước mắt trong lúc vô tình đã thấm ướt gối đầu.
"Bảo Bảo? Bảo Bảo?"
Cô quá yên lặng khiến anh có chút hoảng sợ.
Anh tưởng mình đã giải thích tốt nhưng bàn tay lại chạm được gương mặt đẫm nước của cô.
"Bảo Bảo!"
Tim anh nhói lên, ôm lấy cô, liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Cô đẩy anh ra, cô không cần anh xin lỗi.
"Anh Tư Viễn..."
Cô gạt nước mắt, mượn ánh đèn từ vườn hoa nhìn anh: "Anh Tư Viễn, em theo đuổi anh không sai, nhưng coi như em theo đuổi được anh, em cũng không muốn chia xẻ chồng mình..."
Cô nghẹn ngào, khó khăn mở lời: "Nếu anh... anh muốn em cũng muốn cô ấy, vậy em... sẽ đi!"
"Em nói gì thế!"
Anh ôm cô thật chặt. "Em im miệng, không được nói thế nữa! Có nghe không, có nghe không?"
Cô chỉ rơi nước mắt mà không trả lời.
Cô cũng không biết tại sao mình có ý nghĩ đấy, lại còn có thể nói ra.
Chính cô đã khuyên bản thân, thuyết phục bản thân, lấy lý do vừa rồi anh nói thuyết phục mình.
Có thể do cô đã... Quá đau lòng.
Chẳng phải người quá đau lòng sẽ miên man suy nghĩ sao?
"Bảo Bảo, em nói gì đi!"
Anh buông cô ra, nắm lấy đầu vai cô: "Em có nghe anh nói không? Có nghe không hả? Không được nói như thế nữa!"
Cô rưng rưng nhìn anh.
Có phải anh đang lo lắng? Lo lắng vì cô sẽ đi ư?
Trong tim có chút ấm áp, tính khí quật cường của cô trỗi dậy. Cô trở mình, cố ý không lý tới anh.
"Bảo Bảo!"
Anh ôm cô từ phía sau. "Được rồi, được rồi, em không nói thì thôi, anh không bao giờ đi gặp cô ấy nữa."
Định dỗ ngon dỗ ngọt cô à?
Cô hỏi ngược lại: "Chính anh nói anh không thể thờ ơ lạnh nhạt với cô ấy mà."
Mục Tư Viễn bất đắc dĩ. "Sau này nếu có chuyện..."
Anh nhấn mạnh. "Cho dù chuyện lớn cỡ nào, anh cũng chỉ để trợ lý ra mặt thôi, vậy có được không?"
Cố Bảo Bảo không nói.
Nghe lời anh, tuy trong lòng cô đã thông thuận nhưng cũng không dám tin tưởng.
Anh có thể dỗ cô như thế, có lẽ cô không nên yêu cầu quá nhiều.
"Rốt cuộc có được không vậy? Em nói đi chứ."
Anh sốt ruột hỏi.
Cô lấy tay anh đang ôm ngang hông mình ra. "Anh làm được thì tốt. Nếu anh không làm được, đáp ứng em không phải một lời hứa suông sao?"
Nghe vậy, Mục Tư Viễn liền nghẹn họng. Đã lâu rồi cô chưa nói chuyện như thế với anh. Dường như cô đã trở lại Cố Bảo Bảo thông minh lanh lợi giỏi giang trước kia!
Anh không nhịn được cười, trong lòng yên tĩnh lại, cái tay bị đẩy ra đưa lên vuốt tóc cô: "Bà xã, hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, em định ra oai phủ đầu với anh à?"
Anh cũng biết hôm nay là ngày đính hôn!
"Vậy ra oai phủ đầu này của em có hữu dụng không?"
"Có!" Xong anh lại lắc đầu: "Lại không có! Nếu trả lại cho anh một món khác mới đủ!"
Cô sửng sốt: "Cái gì?"
Anh lật người không nói một câu nằm đè lên cô.
Hơi thở dục vọng nóng cháy phun lên mặt cô. "Bà xã, anh có thể bắt đầu đêm động phòng của chúng ta chưa?"
"Không được!"
Cô nói vội: "Hôm nay là đính hôn, không phải kết..."
Những lời còn lại đã bị anh nuốt lấy.
Anh hiểu rõ tất cả nhược điểm của cô, dễ dàng công chiếm toàn bộ cô.
Đêm càng khuya.
Cô thoát khỏi hơi thở khiến người ta khó thở của anh, mở cặp mắt phủ đầy sương mù nhìn ra ngoài, bầu trời đầu hạ hiện lên những ngôi sao rực rỡ.
Mỗi một vì sao như đang mỉm cười với cô.
Mỉm cười?
Cô thật sự có chuyện gì đáng vui sao?
Thu lại tầm nhìn, lập tức cảm nhận được sự hoạt động mãnh liệt của anh, dòng nước ấm nóng rực lan tràn ra bên dưới.
Anh nằm úp sấp lên người cô, giọng điệu nỉ non: "Bảo Bảo, không được rời khỏi anh!"
Những giọt nước lăn xuống từ khóe mắt, không biết là mừng hay lo...