"Có chuyện gì vậy?" Thân Văn Hạo phát hiện ra điều không bình thường nên lặng lẽ đi tới.
"Không có gì đâu!"
Cố Bảo Bảo vừa cười vừa nói: "Chỉ là có chút hiểu lầm thôi! Chúng ta quay lại phòng tiệc đi."
Khách khứa ở đây rất nhiều, không thể gây ra trò cười gì được!
"Chị Bảo Bảo!"
Tuế Tuế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô ấy cũng không cố kỵ đến mặt mũi Mục Tư Viễn, nói thẳng: "Dù cho nhà Trịnh Tâm Du phá sản có nghiêm trọng hơn thì sao? Hôm nay là ngày đính hôn của anh, dựa vào cái gì cô ta lại gọi điện đến, tôi thấy rõ ràng cô ta có mưu đồ!"
Sắc mặt Thân Văn Hạo trầm xuống. "Bảo Bảo, thật vậy ư?"
Cố Bảo Bảo không trả lời, nói lảng đi: "Mọi người đi ăn đi, không có chuyện gì đâu mà."
Cô khẩn cầu nhìn Tuế Tuế, Tuế Tuế nhíu mày. "Chị Bảo Bảo, chị quá mềm lòng rồi đó, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!"
Cô ấy hờn dỗi đi qua bên cạnh Mục Sơ Hàn, trợn mắt lên: "Cô còn nhìn cái gì nữa? Bây giờ cô thua rồi, chuyện đã đồng ý với tôi đừng có quên!"
Mục Sơ Hàn ngước lên nhìn Mục Tư Viễn, xoay người bỏ đi.
Không nói ra nổi?
Nhìn bóng lưng cô ta, Tuế Tuế cười lạnh lùng, vậy cô cứ chờ người phụ nữ xấu xa kia xếp đặt cô thế nào đi!
Bọn họ đều đi hết, có thể Bảo Bảo còn có điều muốn nói riêng với Mục Tư Viễn nên Thân Văn Hạo trầm ngâm một lúc rồi cũng đi.
"Anh Tư Viễn." Cố Bảo Bảo chuyển sang nhìn anh: "Cho mấy trợ lý của anh đi không giải quyết được vấn đề sao?"
Mục Tư Viễn nhìn cô cười: "Đương nhiên có thể giải quyết, việc này cũng không phải chuyện lớn gì cả."
Anh ôm lấy eo cô: "Chúng ta ra ngoài đi, các cậu còn đang chờ anh uống rượu đó!"
Cô đi theo anh, không nói gì thêm. Nhưng trong lúc lơ đãng ngẩng lên lại thấy được hàng lông mày anh nhíu chặt.
Trịnh Tâm Du đã nói gì với anh trong điện thoại?
Hôm nay không phải là ngày rất quan trọng ư? Hay chỉ có bản thân cô mới thấy nó quan trọng thôi!
di//en-d/an+l-q[u]y+đ..ôn
Cô không thể không thừa nhận, tuy ngoài miệng cô nói anh đi không có vấn đề gì hết nhưng nếu anh thật sự đi, cô không biết mình phải đối mặt thế nào.
Anh tiếp tục mời rượu, điện thoại của anh đã bị Tuế Tuế ném đi nên tiếng chuông ầm ĩ không còn vang lên nữa. Vậy nhưng cô lại không cách nào bình tĩnh nổi, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, sự việc sẽ không kết thúc đơn giản như thế.
Quả nhiên, khi anh mời rượu hết khách khứa bên nhà họ Cố, người trợ lý lại đến. "Mục tổng, cô Trịnh gọi đến nói bà Trịnh đã được đưa vào bệnh viện!"
Ông Trịnh bị cảnh sát dẫn đi, bà Trịnh lại được đưa vào bệnh viện, Trịnh Tâm Du đã rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân.
Mục Tư Viễn im lặng một lúc lâu nhưng đôi mắt lại tiết lộ sự lo lắng của anh.
Tuế Tuế cười nhạt. "Mục Tư Viễn, nếu anh không đi thì đoán chừng lát nữa sẽ là tin tức về Trịnh Tâm Du!"
Cô ấy hừ lạnh: "Trịnh Tâm Du mà xảy ra chuyện thật thì sẽ không còn ai gọi điện tới cho anh!"
"Cô im miệng!" Mục Tư Viễn quát khẽ, đoạt chai rượu trong tay cô ấy. "Bảo Bảo!"
Anh cố gắng ổn định tâm tình. "Chúng ta qua mời rượu những người từ Pháp về đi!"
Cố Bảo Bảo không nói gì đi theo anh.
Mỗi bước đi cô cảm giác như mình dẫm lên dao nhọn, vô cùng đau đớn. Trong lòng cô hoang mang, bất lực, bàng hoàng, thất vọng, đau lòng, không nỡ, rất nhiều thứ khiến cô không cách nào nói ra được một câu. Cuối cùng, cô đứng lại, vội vã nói câu "Xin lỗi" rồi chạy vào phòng rửa tay.
"Chị Bảo Bảo!"
Mục Tư Viễn vậy mà không phát hiện ra, mãi đến khi nghe được tiếng kinh hô của Tuế Tuế mới xoay người nhìn, lúc đó Cố Bảo Bảo đã biến mất ở lối vào rồi.
Anh nhanh chóng đuổi theo. Cũng may khách khứa đang dùng cơm, trong phòng tiệc rất náo nhiệt nên chuyện bọn họ bỏ đi cũng không ai cảm thấy kỳ lạ.
Tuế Tuế cũng muốn đi theo thì bị Thân Văn Hạo âm thầm chụp tay lại.
"Em đừng đi." Anh thấp giọng nói: "Để bọn họ nói rõ ràng với nhau."
Tuế Tuế sốt ruột: "Nói rõ ràng thế nào chứ? Chị Bảo Bảo quá mềm yếu!"
Anh cười nhạt: "Cô bé, em tưởng đang đánh nhau à? Mục Tư Viễn quyết định làm gì cũng không dính dáng gì tới việc Bảo Bảo có mềm yếu hay không. Em hiểu chưa?"
Tuế Tuế hất tay của anh ra.
Cô ấy hiểu chứ, chỉ là nếu Cố Bảo Bảo không cứng rắn lên thì làm sao có thể khiến Trịnh Tâm Du sợ được? !
"Nói tới nói lui..." Cô ấy không nhịn được mắng. "Đều là do Trịnh Tâm Du quá xấu xa!"
Thân Văn Hạo dời mắt sang chỗ khác, nhìn địa phương Cố Bảo Bảo biến mất, mím môi không nói.
Cũng may đã kìm nén nước mắt lại, Cố Bảo Bảo đứng nhìn mình trong gương, may là chưa làm nhòe hết trang điểm.
Dù sao bữa tiệc mới tiến hành hơn nửa!
Cô giật khăn lau tay, chuẩn bị ra ngoài thì cánh cửa bị đẩy ra, Mục Tư Viễn đi vào.
"Anh Tư Viễn..."
Cô có chút xấu hổ, vội đi ra ngoài: "Chúng ta... Chúng ta tiếp tục ra mời rượu thôi."
Anh không để ý đến lời cô nói, vòng tay ôm lấy hông cô hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Em không có sao cả..." Nói được nửa câu đã bị anh trừng mắt.
Cô hít sâu rồi nói thật: "Hôm nay là ngày đính hôn của chúng ta, em không muốn anh đi."
Anh muốn nói gì đó nhưng lại bị cái lắc đầu của cô cắt ngang.
"Nhưng em cũng biết..." Lời cô còn chưa nói hết. "Đột nhiên xảy ra chuyện này, nhất thời cô Trịnh rất khó thừa nhận. Cô ấy cần một người bạn giúp đỡ, nếu cô ấy muốn người đó là anh..." Nói ra những câu này thật sự rất khó khăn, nhưng cô biết mình vẫn phải nói. Không phải cô muốn tỏ ra mình vĩ đại mà là cô không muốn dùng thân phận vị hôn thê trói buộc anh ở lại. Trong lòng cô rất sợ mất anh, nhưng nếu thật sự mất thì dường như cô đã có chuẩn bị tâm lý. Có lẽ do cô đã từng mất anh quá lâu, đến tận bây giờ vẫn không cách nào tin tưởng mình có thể có được anh.
"Nếu anh cũng muốn đi thì anh đi ngay đi."
Mục Tư Viễn kinh ngạc nhìn cô. "Em tức giận à?"
di+++en-d/an+l-q[u]y+đ..ôn
Đến cô cũng thấy khó hiểu khi mình còn có thể cười nói: "Không, em không giận gì đâu."
Nhưng cô cũng không muốn nói thêm nữa: "Chúng ta ra ngoài thôi. Đi lâu quá sẽ làm ba mẹ lo đấy."
Khi cô đi ra ngoài hình như anh đã kéo cánh tay cô lại nhưng cô không để ý đến, anh cũng không kiên trì, để cô một mình ra phòng tiệc trước còn anh đi phía sau.
Hai người trợ lý bước đến, một người trong đó nói: "Mục tổng, cô Trịnh lại gọi đến mấy cuộc điện thoại, tâm tình cô ấy rất kích động." Lúc này điện thoại của anh ta lại vang lên.
Anh ta lấy ra xem, ra hiệu với Mục Tư Viễn là điện thoại của Trịnh Tâm Du, hỏi anh có muốn nghe không?
Mục Tư Viễn nhíu mày, lắc đầu.
Đợi anh ta nghe điện thoại xong, Mục Tư Viễn mới hỏi: "Có tra ra được là ai đi tố cáo không?"
Người trợ lý lắc đầu, lại nói: "Tuy nhiên chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không bảo lãnh ông Trịnh ra sớm thì về sau sẽ càng phiền phức."
Người trợ lý còn lại nói tiếp: "Luật sư đã đến rồi. Ông ấy nói bây giờ chỉ có một cách, do anh là chủ nợ của công ty quảng cáo Hằng Mỹ nên nếu có anh bảo đảm thì sẽ có thể lập tức bảo lãnh ông Trịnh ra. Nhưng việc này phải do anh tự ra mặt."
Tự mình ra mặt!
Mục Tư Viễn thở dài nặng nề. Anh nhớ lại những lời cô nói với anh, cô đưa quyền quyết định lại cho anh, vậy sự lựa chọn của cô là gì? Nếu anh thật sự đi thì cô sẽ làm thế nào?
Nhưng xảy ra chuyện này, anh làm sao mặc kệ Tâm Du được?
Bọn họ quen biết nhau nhiều năm, cô ấy từng giúp đỡ Hoan Hoan rất nhiều, bây giờ chỉ cần anh ra mặt đã cứu được ba của cô ấy, lẽ nào anh lại không đi?!
"Chuẩn bị xong hết chưa?" Anh trầm tư một lát rồi hỏi.
"Đã xong hết rồi. Chúng tôi đã sắp xếp lối đi bí mật, sẽ không để phóng viên phát hiện!"
Anh gật đầu: "Các anh chờ tôi một lúc."
Nói xong anh quay lại phòng tiệc, thấy cô đang ngồi bên cạnh ông già, chỉ có một mình cô thì không thể đi mời rượu được.
Thấy anh, Mục Phong Minh trầm mặt hỏi: "Con đã đi đâu thế? Sự việc còn chưa làm xong ư?!"
Mục Tư Viễn không để ý tới ông, cúi đầu nói khẽ bên tai cô: "Anh ra ngoài một lát, bảo lãnh ba của Tâm Du ra xong anh sẽ về ngay!"
Một câu nói, đâm thẳng vào tim cô.
Cô bỗng sững người ra. Hóa ra chuẩn bị tâm lý là một chuyện, khi anh thật sự đưa ra quyết định lại là một chuyện khác. Nhưng cô còn có thể làm sao? Tại thời điểm này, địa điểm này, anh đã đưa ra quyết định rồi.
Cô chỉ có thể mỉm cười gật đầu.
"Chờ anh về." Anh khẽ hôn lên má cô một cái rồi xoay người đi.
Mục Phong Minh sửng sốt, vội hỏi Cố Bảo Bảo: "Bảo Bảo, Tư Viễn làm gì vậy? Nó muốn đi đâu nữa?"
Cô há miệng nhìn Mục Phong Minh, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc sau cô mới tìm được giọng của mình. "Anh ấy đột nhiên có việc gấp nên... anh ấy đi ra ngoài một lúc rồi sẽ về ạ!"
Mục Phong Minh vừa sợ vừa kỳ nhìn cô, dường như đã hiểu ra điều gì. Ông lập tức lấy điện thoại gửi tin tức đi.
Lối đi bí mật nối thẳng đến bãi đỗ xe, khắp nơi đều có trợ lý quan sát, để Mục Tư Viễn ngồi lên một chiếc xe khác mới thành công thoát khỏi tầm mắt phóng viên.
Chiếc xe chạy ra lối vào bãi, anh nhìn lại cửa vào nhà hàng.
Kỳ quái, trước cửa vẫn còn rất nhiều phóng viên tụ tập, bọn họ như đang đợi gì đó.
Anh nhíu mày, nãy quên giao phó nên giờ mới nói: "Đi điều tra xem sao lại có nhiều phóng viên như vậy?"
Người trợ lý gật đầu.
Chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến đồn cảnh sất, thư ký chủ nhiệm dựa theo chỉ thị đã cầm tài liệu đứng chờ. Mọi người vội vàng vào đồn, anh tưởng luật sư đã làm xong hết thủ tục rồi chỉ chờ anh đến là xong, không ngờ mới tiến hành được một nửa, người thực hiện nộp bảo lãnh lại phát hiện chuyện vay mượn giữa Hằng Mỹ và Mục Tư Viễn còn liên lụy tới Trịnh Tâm Du cho nên cần lấy lời chứng.
Lúc này anh đã đi được một tiếng rồi.
"Mau đưa Tâm Du đến đây!" Anh bảo trợ lý.
Người trợ lý vội vã đi, bọn họ chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lại sắp qua thêm một tiếng nữa, đã bảy rưỡi tối, bữa tiệc cũng đã kết thúc.
Anh lấy điện thoại của thư ký chủ nhiệm gọi cho cô, có chuông reo nhưng không ai bắt máy. Anh nghĩ hôm nay cô mặc váy nên chắc điện thoại để trong phòng nghỉ rồi!
"Mục tổng, anh đừng gấp!" Thư ký chủ nhiệm đành phải khuyên giải an ủi anh. "Trợ lý vừa gọi đến là sẽ lập tức tới ngay đây!"
Nói là lập tức tới ngay nhưng cũng phải mất thêm nửa tiếng nữa...
"Rốt cuộc phải chờ tới khi nào?" Tuế Tuế vỗ bàn, lớn tiếng hỏi.
Trong phòng tiệc lớn này chỉ còn lại Cố Bảo Bảo, Tuế Tuế và Thân Văn Hạo.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, phóng viên vẫn canh giữ ở cửa.
Cô biết nếu một mình cô rời khách sạn bị chụp lại sẽ trở thành đầu đề bát quái ngày mai. Vì không để phóng viên phát hiện điều dị thường, Cố Bảo Bảo bảo ba mẹ Mục Tư Viễn về trước rồi sau đó nhờ ba mẹ đưa Hoan Hoan Nhạc Nhạc về, còn cô thì ở lại chờ anh.
Hoan Hoan thông minh lại mẫn cảm, ban đầu nói gì cũng không chịu đi, nhất định đòi ở lại với mẹ.
Nhưng cô làm sao biết khi nào anh về được? Mà hai đứa bé tám rưỡi phải đi ngủ rồi.
"Bảo bối, ngoan nào." Cô đành phải dỗ chúng. "Các con về đi ngủ trước nhé, ở đây ba mẹ còn có chuyện chưa làm xong nên lát nữa mới về được."
Hoan Hoan không muốn nhưng cũng không muốn mẹ khó xử, đành phải gật đầu: "Sau khi mẹ về nhất định phải vào phòng ôm con một cái đó!"
Cô cười ấm lòng. "Mẹ biết rồi!"
Lúc này chúng mới bằng lòng đi trước với ông bà ngoại.
Cố Bảo Bảo áy náy nói: "Tuế Tuế, em không cần ở với chị đâu, về nghỉ ngơi trước đi, thật ngại quá."
Tuế Tuế thở dài. "Chị Bảo Bảo, em ở đây đâu có quan hệ gì với chị? Em đang tức Mục Tư Viễn, không phải nói đi bảo lãnh ba của Trịnh Tâm Du ra rồi sẽ về à? Bảo lãnh rốt cuộc phải mất bao lâu? Vì sao anh ta còn chưa về?"
Cô ấy lôi di động ra. "Chị đọc cho em số trợ lý của anh ta, em phải hỏi anh ta xem!"
"Tuế Tuế!"
Cố Bảo Bảo vội ngăn cô ấy lại. "Đưng gọi, anh ấy làm xong dĩ nhiên sẽ về. Nếu chưa làm xong thì em có gọi anh ấy cũng không về được."
Đây là logic gì vậy?
Tuế Tuế ngẩn ngơ, Thân Văn Hạo nghe mà chỉ thấy đau lòng.
Chẳng nhẽ tuy cô ấy ở cùng với Mục Tư Viễn nhưng trong quan hệ của bọn họ, cô ấy vẫn rơi vào tình cảnh bị động vậy sao?
"Chị Bảo Bảo, chị nghĩ vậy là sai rồi."
Tuế Tuế lắc đầu. "Mục Tư Viễn là chồng chưa cưới của chị, chính chị phải giữ anh ta lại mới đúng!"
Cô ấy nghĩ, đổi lại là một người phụ nữ chỉ hơi cứng rắn một chút thì chuyện hôm nay hẳn là sẽ không xảy ra.
Giữ anh lại?
Cố Bảo Bảo cười thất thần. Cô có bản lĩnh ấy không? Không phải cô không giữ, mà là cô không giữ nổi.
Thấy nụ cười làm người khác tan nát cõi lòng của cô, Tuế Tuế đột nhiên đứng dậy. "Chị Bảo Bảo, em hỏi chị, nếu hôm nay anh ta không về, chị tính làm sao?"
Cô sửng sốt, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Không." Cô lắc đầu. "Anh ấy sẽ về, anh ấy đã đồng ý với chị thì sẽ về."
"Coi như hôm nay về thì thế nào?"
Tuế Tuế không nhịn được. "Chỉ cần còn Trịnh Tâm Du thì anh ta sẽ có lần thứ hai bỏ đi!"
Nghe vậy, Thân Văn Hạo không nhịn được hỏi: "Cô bé, em nói vậy là ý gì?"
"Mọi người lẽ nào còn chưa rõ?"
Tuế Tuế trả lời: "Tại sao chuyện này lại trùng hợp thế? Còn nữa, nộp tiền bảo lãnh là chuyện gấp lắm à? Tại sao phải ép Mục Tư Viễn vội vàng đi như thế? Chẳng phải là do có người giở trò quỷ phía sau sao!"
Thực sự có chuyện như vậy ư?
Người điều khiển tất cả kia liệu có phải Trịnh Tâm Du?
Cố Bảo Bảo nhíu chặt mày, không nguyện tin tưởng.
"Tuế Tuế." Cô cười nhạt. "Em chớ nói vậy, làm sao có thể chứ? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi."
Thân Văn Hạo lại không lên tiếng, anh như có điều suy nghĩ, đứng dậy vào toilet.
Sau khi xác định bọn họ không nghe được tiếng anh nói chuyện, anh mới lấy điện thoại gọi cho Trịnh Tâm Du.
Chuông reo lên rất lâu.
Trực giác mách bảo anh không phải cô ta không nghe được mà chẳng qua cô ta đang do dự xem có nên nhận cuộc điện thoại này không thôi.
Cuối cùng, cô ta vẫn quyết định nhận.
"Trịnh Tâm Du, cô đang ở đâu?"
Trịnh Tâm Du lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan gì đến anh. Anh có việc gì sao?"
Thân Văn Hạo nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nghe nói nhà cô xảy ra chuyện nên mới gọi hỏi xem."
Trịnh Tâm Du cười lạnh: "Nhà em xảy ra chuyện cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả. Tạm biệt!"
Nói xong cô ta như muốn cúp máy, Thân Văn Hạo còn muốn nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì bên kia truyền đến một giọng đàn ông: Cô Trịnh, mau đi thôi, Mục tổng đang chờ cô gấp ở đồn cảnh sát đó!
Lời muốn nói của anh bị đè lại ở cổ họng.
Anh bỗng hiểu ra gì đó, vội vàng cúp máy!
"Anh ồn ào cái gì! Thần kinh!" Trịnh Tâm Du hoảng loạn mắng to. Cô ta cúi xuống nhìn màn hình, cũng may nó chứng tỏ đối phương đã cúp máy rồi!
Thái độ của cô ta khiến người trợ lý sững sờ.
Anh ta ở bên cạnh Mục Tư Viễn đã bốn năm năm, không ít lần qua lại với Trịnh Tâm Du, cho tới giờ chưa từng nghe cô ta dùng giọng điệu như thế chửi mắng người khác!
Trong lúc này, Trịnh Tâm Du đã mất kiên nhẫn đứng dậy ra ngoài: "Đi thì đi, ồn ào gì thế không biết!"
Người trợ lý nhíu mày, nhưng nếu cô ta đã bằng lòng đến đồn cảnh sát, anh ta liền theo sau mở cửa xe, bằng không Mục tổng sẽ rốt ruột đến mức muốn vặn đầu anh ta xuống mất!
Hóa ra Tuế Tuế đã đoán đúng!
Ban đầu anh còn có chút hoài nghi, tưởng cô ta sẽ không xấu xa đến mức đó, chẳng ngờ đến tận giờ phúc này cô ta vẫn còn đang kéo dài thời gian của Mục Tư Viễn!
Chính vì muốn Bảo Bảo đau lòng sao?
Thân Văn Hạo siết chặt nắm tay, âm thầm đưa ra quyết định! Sau đó anh bỏ điện thoại vào túi rồi ra phòng tiệc.